*
Chương mới đến trễ một ngày
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ:)
*
Thuê người gì đó tạm thời không có khả năng. Rốt cuộc Ôn Vãn cầm trong tay hệ thống nghịch thiên như vậy, tuỳ tiện nhận người cô không yên tâm.
Bất quá việc làm ăn trong tiệm ngày càng tốt, lượng công việc sẽ ngày càng lớn, một người khẳng định không làm được. Vẫn phải tìm biện pháp thích hợp a!
[Ký chủ hình như có điều gì phiền muộn, cần Trà Trà hỗ trợ sao?]
Âm thanh điện tử bán manh của Trà Trà xuất hiện.
“... Cho nên Trà Trà có thể giúp tôi sao?”
Ôn Vãn đem đầu đuôi sự việc nói ra, mong chờ câu trả lời từ hệ thống.
[A, chờ đến khi ký chủ hoàn thành ba nhiệm vụ sẽ có kinh hỉ!]
“Thật sao?“.
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc |||||
Đôi mắt Ôn Vãn sáng lên. Hệ thống nói có kinh hỉ vậy chắc chắn đó là kinh hỉ. Ba nhiệm vụ cô đã hoàn thành cái thứ nhất, nhiệm vụ thứ hai cũng rất nhanh sẽ hoàn thành, chỉ còn một cái nhiệm vụ nữa mà thôi.
Nghĩ như vậy, trong lòng cô không khỏi chờ mong kinh hỉ mà hệ thống Trà Trà đem tới. Nó sẽ là thứ tốt gì đây?
Thời gian gần đây sau bữa tối Ôn Vãn sẽ đi tản bộ, công viên gần đó là nơi cô hay đi nhất, nhưng sự việc ăn vạ như lần trước chưa xảy ra lại bao giờ.
Không biết những người ăn vạ đó giờ đây thế nào?
Ôn Vãn lắc đầu cười cười, sau đó cầm một ly trà sữa đi vào công viên.
Bên trong công viên có không ít người tản bộ, phần lớn đều là người lớn tuổi ở quanh đó, có người múa kiếm, có người luyện Thái Cực Quyền, còn có nhóm người đang nhảy khiêu vũ quảng trường.
Ôn Vãn đứng bên cạnh nhìn, cảm thấy sinh hoạt như thế cũng rất hạnh phúc. Tuy rằng lúc trên sân khấu được vạn người chú ý rất hấp dẫn nhưng sinh hoạt như này ai nói không tốt, không đẹp như vậy.
Xem những bác trai bác gái mặc dù dáng múa không tiêu chuẩn nhưng trên mặt bọn họ nụ cười tự tin kia chưa bao giờ tắt.
Ôn Vãn tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống, sau đó phát hiện bên cạnh cách không xa có mấy bác gái ngồi nói chuyện việc nhà.
“Con trai con dâu nhà tôi bận việc, cháu trai đều là do tôi chăm sóc, ngày thường chỉ cần đau đầu một tí tôi đã lo lắng gần chết”
“Còn không phải sao. Chăm con cháu cũng không phải chuyện đơn giản. Không có việc gì thì tốt, nếu xảy ra chuyện, nói không chừng con cái còn muốn trách chúng ta không chăm sóc tốt”
“Hiện tại người trẻ tuổi với chúng ta không giống nhau. Biện pháp chăm sóc của chúng ta trong mắt con cái đều là không tốt nhưng chúng ta cũng đều mong muốn con cháu đều tốt a”
“Đúng vậy. Mấy ngày nay cháu tôi không thoải mái, ăn rất ít, dỗ mấy cũng không ăn làm tôi lo lắng lắm. Muốn nói con trai con dâu đem cháu đi bệnh viện khám nhưng hai đứa đều bận, một đứa thì đi công tác ở nơi khác, một đứa thì bận đến chân không chạm đất, phải đợi đến cuối tuần mới có thời gian đưa đi”
“A, tôi nghe nói ở bên đó có một tiệm trà sữa có loại trà sữa có thể giúp việc này. Nếu không thì bà đưa cho cháu bà uống thử xem.”
“Trà sữa loại này không phải là thực phẩm rác sao, sao có thể đưa cho trẻ uống chứ”
“Hàng xóm nhà em tôi là một giảng viên đại học, nghe nói người ta đem trà sữa tiệm đó đi kiểm tra, là thứ tốt đối với người không có hại gì còn chứa thành phần dinh dưỡng đặc biệt cao”
“Thật hay giả vậy? Nếu thật sự có thứ tốt như vậy tôi đây phải cho cháu nhà tôi thử xem! Bà cho tôi địa chỉ tiệm đó đi”
“Đương nhiên không thành vấn đề. Có điều trà sữa tiệm này có chút đắt”
“Chỉ có đắt thì không có vấn đề gì. Con trai con dâu tôi đều có thể kiếm tiền. Là thứ tốt cho con trẻ bọn họ sẽ không tiếc”
“Bạn già nhà tôi cũng bị táo bón, còn bị nặng nữa. Trà sữa này ông lão nhà ta cũng có thể uống sao?”
Ôn Vãn không nghĩ tới, mới đầu nghe được một ít chuyện nhà, sau đó liền nghe đến tên tiệm trà sữa nhà mình từ miệng các bác gái, hơn nữa không ít đều là lời khen.
Trà sữa nhà cô đại bộ phận khách hàng đều là người trẻ tuổi, thì ra thị trường người già cũng rất rộng a.
Cũng phải nói, tình trạng táo bón ở người già thường thấy hơn. Chức năng tiêu hoá ở người lớn tuổi tương đối yếu.
Ôn Vãn nghe đến các bác bàn nhau cùng đi tiệm nhà cô mua trà sữa không có nói chen vào. Đôi khi tuyên truyền tuy rằng tốt nhưng không thể làm quá. Thứ gọi là danh tiếng tự truyền với nhau này so với cô tự mình nói ra hiệu quả hơn nhiều.
Từ công viên trở về, sắc trời đã tối, Ôn Vãn từ xa đã thấy trước cửa tiệm nhà mình hình như có bóng người.
Chẳng lẽ là tới đây mua trà sữa sao? Nhưng mà bên ngoài cửa đã treo bảng đóng cửa a nên sẽ không phải là người xấu đi?
Nơi này của cô chỉ là một tiệm trà sữa, đáng giá cũng chỉ có máy móc, những cái đó không dễ bị trộm đi. Nhưng trên lầu chính là nơi ở của cô a. Nếu bị người trèo lên lầu, chỗ đó có thể không an toàn.
Nghĩ như vậy, Ôn Vãn lấy hết tinh thần, can đảm chậm rãi đi tới phía trước. Cô đã chuẩn bị một khi phát hiện có gì đó không đúng sẽ lập tức báo cảnh sát, hướng người xung quanh kêu cứu.
Nơi này cũng không hẻo lánh, xung quanh cũng có cửa hàng, người đi đường cũng không ít, một khi kêu cứu sẽ rất nhanh có người phát hiện.
Mặc dù đã chuẩn bị như vây, trong lòng cô vẫn có điểm bồn chồn. Cho dù lúc trước ở trong giới giải trí trải qua tinh phong huyết vũ nhưng thật sự nguy hiểm cô vẫn chưa gặp qua lần nào.
Đi tới càng gần, thân ảnh người kia càng hiện rõ, khác xa suy nghĩ lúc đầu của Ôn Vãn.
Ai đi ăn trộm sẽ mặc một thân tây trang a! Ăn trộm nào mà có dáng người như người mẫu vậy! Ai đi ăn trộm... A phi, người này hẳn là không phải ăn trộm.
“Anh...”
Ôn Vãn thử hỏi thăm, mới vừa cất tiếng người kia đã quay lai.
“Là anh!”
Ôn Vãn vừa nhìn thấy liền nhận ra, thấp thỏm trong mắt liền biến thành kinh ngạc.
Người này, không phải là người bị ăn vạ lừa bịp tống tiền trước đây sao? Như thế nào lại xuất hiện trước cửa tiệm nhà cô?
Cô trước khi đi ra công viên tản bộ còn nghĩ đến chuyện này, nên không phải là bị cô niệm tới đây đi?
*
Chuyện lần trước, sau đó do quá bận rộn công việc, mãi đến khi trợ lý báo cáo mấy kẻ lừa bịp tống tiền đó đã được xử lý, Bùi Diệp mới nhớ đến Ôn Vãn.
Vốn dĩ chỉ là bèo nước gặp nhau, Ôn Vãn giúp anh chuyện này, anh cũng nên cảm tạ cô. Tỏ vẻ cảm tạ có rất nhiều phương thứ, cũng không nhất định anh phải ra mặt. Chỉ là nghĩ đến ly trà sữa cô đưa giúp anh cảm nhận được mùi vị, Bùi Diệp liền thừa dịp đến thành phố H công tác, sau khi xong việc thì tới nơi này.
Bởi vì chuyện này quan hệ đến bí mật của anh nên lúc tới anh không mang theo tài xế.
Sau chuyện lúc đó, Bùi Diệp có hoài nghi có phải vị giác của anh đối với trà sữa tương đối mẫn cảm, còn đi thử trà sữa khác nhưng sự thật chứng minh, anh chỉ cảm nhận được mùi vị khi uống trà sữa của tiệm này.
Tuy rằng lần trước Ôn Vãn không nói trà sữa đó từ đâu nhưng với năng lực của anh, muốn tìm ra địa điểm mua ly trà sữa đó cũng không khó.
Chỉ là Bùi Diệp không nghĩ lúc đến nơi đã thấy tấm biển đóng cửa ở trước tiệm. Đang lúc anh do dự có nên rời đi hay không thì nghe thấy tiếng bước chân ở đằng sau. Vừa quay đầu đã nhìn thấy Ôn Vãn đứng ở sau, vẻ mặt kinh ngạc mà nhìn anh.
“Chào cô”
Bùi Diệp gật đầu chào Ôn Vãn, thừa nhận mình chính là người mà cô vừa mới nói đến.
“Chào anh chào anh”
Ôn Vãn thu liễm cảm xúc dao động vừa rồi, nhìn nhìn Bùi Diệp rồi lại nhìn tiệm trà sữa phía sau anh.
“Ừm, cái kia, anh muốn mua trà sữa sao?”
“Cửa hàng này là cô mở sao?”
“Đúng vậy”
Ôn Vãn gật đầu, sau đó tiến lên mở cửa
“Anh vào xem thử. Muốn uống loại gì tôi sẽ làm cho anh”
Tuy rằng tiệm đã treo biển đóng cửa nhưng lúc đầu Ôn Vãn quy định thời gian buôn bán cũng chỉ là không muốn làm mình quá mệt mỏi. Ngẫu nhiên phá lệ cũng không phải không thể.
“Giống như lần trước là được”
“Lần trước sao? À, ý anh nói là Thanh Tâm trà. Anh chờ một lát sẽ có”
Ôn Vãn sau khi nói xong liền đi vào chỗ pha chế. Một lát sau liền mang ra một ly Thanh Tâm trà.
“Đây là Thanh Tâm trà anh yêu cầu”
“Cảm ơn cô”
Bùi Diệp nhận lấy ly trà sữa. Anh không vội uống liền mà đưa một túi quà đưa cho Ôn Vãn.
“Đây là?”
Ôn Vãn nhìn hành động của Bùi Diệp có chút khó hiểu. Anh vì cái gì mà đưa đồ vật cho cô? Là cái gì?
“Đây là tạ lễ, cảm tạ sự hỗ trợ của cô trước đó”
“A không cần không cần. Chuyện lần trước là tôi thuận tay làm mà thôi, không phải chuyện lớn gì. Anh không cần đưa tôi lễ vật gì đâu”
Ôn Vãn lắc tay, trong lòng còn có điểm áy náy. Người ta đến là muốn đưa tạ lễ, cô thì đem người ta thành kẻ trộm. Cũng may cô chưa có hành động thiếu suy nghĩ, chưa rõ tình huống mà đã la lên bằng không xấu hổ chết a.
“Mặc kệ như thế nào, chuyện lần trước có thể thuận lợi giải quyết, tôi cũng không bị trễ chuyện công tác đều là nhờ cô. Đây không phải quà gì đắt tiền, làm ơn hãy nhận lấy”
“... Thôi được, tôi đây nhận vậy. Cảm ơn anh”
Đối phương đã nói như thế cô cũng không thể từ chối, chỉ có thể nhận lấy.
Sau khi nhận quà Ôn Vãn liền không nói nữa, Bùi Diệp cúng không mở miệng. Không khí trong tiệm có chút xấu hổ.
Ôn Vãn nhìn Bùi Diệp, vẫn như cũ là một thân tây trang. Thoạt nhìn hình như mới vừa đi làm về. Nghĩ đến bộ dáng lúc trước, Ôn Vãn nhìn Bùi Diệp đang cầm ly trà sữa, trong lòng đột nhiên có một ý nghĩ.
“Cái kia, anh có phải lại không ăn cơm không?”
Nhìn sắc mặt thấy không phải tốt quá.
Bùi Diệp nghe được lời Ôn Vãn nói, anh có hơi ngập ngừng. Đúng là anh chưa ăn cơm chiều. Chính xác hơn, bởi vì vị giác không thể cảm nhận nên anh đối với đồ ăn không có dục vọng lớn lắm. Ngày thường sẽ có người bên cạnh nhắc nhở ăn cơm, nhưng một khi vội lên thì không có thời gian lo. Hôm nay vẫn là một ngày bận rộn chưa ăn buổi sáng.
Tuy rằng Bùi Diệp không trả lời nhưng nhìn phản ứng của anh Ôn Vãn cũng có thể nhìn ra cô đoán đúng ròi.
Haiz, đúng là hết chỗ nói. Một người đàn ông tốt như vậy, là một người trưởng thành như thế nào lại không chịu ăn cơm a.