Sau Khi Ly Hôn, Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 127: Chương 127: Anh ấy là một người rất có tinh thần trách nhiệm




Trong bệnh viện, Lương Hạnh nằm trên giường bệnh được bác sĩ kiểm tra, mắt nhìn người phụ nữ bên mép giường, ra vẻ thờ ơ hỏi: “Anh ấy nói gì?"

Châu La La bỏ điện thoại của mình xuống, môi nở nụ cười nghiền ngẫm: “Anh ta còn có thể nói gì? Bị cậu gài, chẳng lẽ còn vui được sao? Nhưng sao cậu không để anh ta tới với cậu?"

Lương Hạnh chột dạ liếc mắt, vén áo trên bụng lên, hờ hững trả lời: “Anh ấy tới thì có thể thay đổi gì? Lúc trước không cần, bây giờ càng không cần, huống chi... Bây giờ ở trước mặt anh ấy, tớ cứ có cảm giác bị lừa."

Trước mặt bạn thân của mình, cô chẳng muốn nói dối, chẳng dễ dì mới có một người để nói chuyện được, cô tất nhiên chẳng muốn nhịn tiếp.

Mắt Châu La La lóe sáng, sau đó ra vẻ mờ mịt nhìn cô: “Sao lại có cảm giác đó? Anh ta chẳng thiếu gì cả, cậu có gì mà để lừa?"

Lương Hạnh không để ý đến vẻ mặt của cô, nhíu mày suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu: “Tớ cũng không chắc. Khi trước là vì tớ thích anh ấy, là do tớ cứ không buông tay được, nhưng bây giờ..."

Nhưng bây giờ cô như quen biết một người chẳng giống gì Triệu Mịch Thanh, không nhìn thấu được, nhưng vẫn cứ bị anh nắm trong lòng bàn tay, ngoại trừ nổi giận thì không làm được gì khác.

Nét mặt Châu La La như đang xem kịch vui, hờ hững tiếp lời cô: “Người đàn ông đó bá đạo quá, cậu không khống chế được?"

Lương Hạnh mím môi không nói.

Châu La La vân vê mái tóc xoăn xinh đẹp của mình, cụp mắt, tùy ý nói: “Có lẽ anh ta đột nhiên thấy thích cậu, muốn theo đuổi cậu lần nữa thì sao? Cậu cũng biết là đàn ông đều rẻ mạt lắm đúng không? Nhất lại loại người trong nóng ngoài lạnh như anh ta, trước đó là kẻ khác người, sau khi anh ta hiểu rõ rồi lại mặt dày mày dạn cũng chẳng có gì lạ."

"..."

Lương Hạnh ngẩng đầu, dùng ánh mắt kì quặc nhìn cô: “Gần đây cậu và mẹ cậu lại xem bộ phim Hàn nào đấy rồi đúng không?"

Châu La La tức giận: “Bộ phim Hàn nào mà máu chó như chuyện của hai người bọn cậu chứ?"

Là người ngoài cuộc, Châu La La thật sự muốn gõ bể đầu hai người họ để xem xem có phải trong đầu đều là đậu hũ hay không.

Trời ạ, cứ tiếp tục như thế, cô cũng cảm thấy chỉ số thông minh của mình giảm xuống theo.

Lương Hạnh chẳng hiểu sao bị cô mắng, nhíu mày nghiêm túc nói: “Anh ấy chẳng hề khác người, cũng không trong nóng ngoài lạnh, có chuyện gì trong lòng cũng nói thẳng ra, dù không nói thì cũng dùng hành động để biểu lộ. Thế nên cậu đừng nghĩ nhiều, anh ấy giúp tớ, một phần là vì áy náy, một phần là vì đứa con thôi... Anh ấy vẫn luôn là một người rất có tinh thần trách nhiệm."

Biết cô mang thai con của mình, điều đầu tiên là muốn kết hôn lại, anh lí trí đến mức khiến cô hoài nghi, có thứ gì khiến anh quan tâm trong lòng không?

"Vậy... Nếu là vì cái khác thì sao?" Châu La La chớp mắt, đầy hàm ý nhìn cô.

Lương Hạnh mù mờ: “Còn có gì khác nữa? Anh ấy cũng không biết, sao cậu biết được?"

"..."

Châu La La vỗ tay lên trán, tỏ vẻ từ bỏ. Chuyện của hai người họ thì cứ để hai người họ tự dằn vặt nhau đi, cô đứng xem là được rồi. Ngộ nhỡ rồi dưa hái xanh không ngọt, thế là cô lại thành người gây ra chuyện không hay rồi?

Lương Hạnh cụp mắt, bác sĩ bảo đứng dậy nên không nói gì thêm nữa, nhưng trong lòng hiểu rõ hơn bất kì ai. Không phải cô không hiểu ý của Châu La La, nhưng lại không dám mơ mộng hão huyền nữa.

Một lúc lâu sau, khám xong, Lương Hạnh cầm giấy khám thai rồi ra khỏi bệnh viện với Châu La La.

Ngoài cổng, một chiếc xe màu đen đậu bên đường.

Lương Hạnh đi xuống bậc thang, vừa nhìn là thấy người đàn ông tựa vào xe, ánh mắt lập tức thay đổi.

Cùng lúc đó, Triệu Mịch Thanh cũng nhìn thấy hai người họ, đứng dậy đi tới và gật đầu với Châu La La: “Làm phiền cô Châu rồi."

"Đứng cả buổi, đúng là hơi mệt." Cô cũng không khách sáo, xoa cổ, giả vờ mệt mỏi.

"Nếu được thì tôi mời cô Châu ăn cơm nhé." Triệu Mịch Thanh lạnh nhạt nói.

Châu La La hết mệt ngay trong tích tắc, lập tức cười híp mắt và gật đầu: “Được chứ!"

Lương Hạnh: “..."

Hàng lông mày của người không được để ý nhất thời run lên, sau đó lạnh lùng nói: “Vậy hai người đi ăn đi, tôi về trước."

Còn chưa đi, cánh tay đã bị người đàn ông nắm lấy. Anh cúi xuống nhìn cô, giọng điệu dịu dàng: “Dậy sớm thế rồi, bây giờ em không đói sao?"

Lương Hạnh nhớ tới chuyện không làm theo ý anh nên sáng sớm kéo Châu La La tới bệnh viện, đôi mắt chớp chớp, nhưng cũng không chột dạ mà bĩu môi, lạnh nhạt nói: “Không đói. Nếu anh muốn mời La La ăn cơm thì đi đi, tôi không làm phiền hai người."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.