Sau Khi Ly Hôn, Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 287: Chương 287: Ba lương bị bệnh




Buổi trưa Quý tổng và Mục Điệp đến đây, hỏi bọn họ khi nào trở về, nếu thuận tiện thì có thể đi cùng nhau.

Lương Hạnh rất đồng ý, nhưng Triệu Mịch Thanh lại không tỏ thái độ gì.

Đều là con người tinh tế, Quý tổng lập tức cười pha trò: "Chuyến bay của chúng tôi có thể thời gian không được tốt lắm, cô là phụ nữ có thai nên không phù hợp, vẫn nên chọn một khoảng thời gian thích hợp đi!”

Lương Hạnh nghẹn lại, không phải ông ta nói muốn cùng nhau sao? Tại sao lại không muốn.

Nhưng hai người bọn họ vừa đi, Lương Hạnh liền nhận điện thoại của mẹ Lương, muốn đưa ba Lương đi bệnh viện kiểm tra, nói gần đây ông ấy rất dễ quên mọi chuyện.

Lương Hạnh cũng không coi trọng việc này, người già dễ quên mọi chuyện là chuyện bình thường.

Cúp điện thoại, nói việc này với Triệu Mịch Thanh, thấy anh hơi suy nghĩ một chút, liền quyết định nhanh chóng trở về.

"Ở đây cũng không có việc gì, nếu bọn họ đã cần chúng ta, vậy hãy nhanh chóng trở về!”

Lương Hạnh không có ý kiến.

Buổi chiều hai người xuất phát, khoảng chập tối là đến.

Nhưng sau khi về đến nhà, bầu không khí rõ ràng không được tốt lắm, mẹ Lương ngồi trên ghế salon, cũng không nấu cơm, Hướng Hoành Thừa ngồi ở bên cạnh, Xuyến Chi ở bên cạnh chơi lego.

Không thấy ba Lương, có lẽ đang ở trong thư phòng.

Hướng Hoành Thừa đứng dậy lên tiếng chào.

Lương Hạnh đặt túi xuống, cười nói: "Hôm nay văn phòng không có việc gì chứ?”

"Ừm, khi đi tới mới biết được hai người đã ra ngoài mấy ngày." Hướng Hoành Thừa ôn hòa nói, mắt nhìn sắc mặt đang không được tốt lắm của mẹ Lương, há to miệng, muốn nói lại thôi.

Lương Hạnh thấy dáng vẻ của anh ta không được đúng lắm, mẹ Lương vẫn không nói chuyện, nhíu mày nói: "Xảy ra chuyện gì rồi?"

Sắc mặt Triệu Mịch Thanh khẽ thay đổi, dừng một chút, nói: "Ngồi xuống nói."

Vừa ngồi xuống, mẹ lương đã không không chế nổi cảm xúc, bật khóc, Lương Hạnh kinh hãi.

"Buổi sáng bác gái lo lắng gọi điện thoại cho anh, nói anh đưa bác trai đi bệnh viên khám, nói gần đây ông ấy rất hay quên mọi chuyện, đến khoa não để được chuẩn đoán chính xác!” Hơi dừng một chút, chú ý đến Lương Hạnh sắc mặt, mới nói: “Đó là bệnh Alzheimer!”

Sắc mặt Triệu Mịch Thanh trầm xuống, nhíu mày.

Đầu óc Lương Hạnh oanh một cái, không biết phải phản ứng thế nào, máy móc suy nghĩ lại bệnh Alzheimer rốt cuộc là bệnh gì, nhưng nghĩ một hồi lâu cũng không nghĩ ra.

Cô nhíu mày quay đầu, hơi ngốc trệ nhìn Triệu Mịch Thanh.

"Là bệnh rất nghiêm trọng?"

Tuy là câu hỏi, nhưng không có ý hỏi, trong mắt dần mất đi tiêu cự.

Người đàn ông đau lòng nhìn dáng vẻ của cô như vậy, trầm giọng nói: "Không được coi là rất nghiêm trọng, kịp thời kiểm soát thì bệnh sẽ không phát triển quá nhanh, chúng ta sẽ tìm bác sĩ tốt nhất đến để điều trị!”

Mẹ Lương rõ ràng khó tiếp nhận, tiếng khóc càng lúc càng lớn: "Ông ấy mới ra khỏi Quỷ môn quan không lâu, tại sao lại bị bệnh này? Sau này tôi phải sống thế nào đây!”

Lương Hạnh giống như bị đánh một cái, sắc mặt thay đổi, yên lặng mấy giây, lại giống như trong giấy lát đẩy lên một cỗ hơi thở, đưa tay ôm lấy mẹ Lương, an ủi: "Cũng không phải bệnh nặng ghê gớm, bệnh này phát triển rất chậm, chú ý nhiều rèn luyện thân thể và não bộ để trì hoãn sự phát triển của bệnh, cũng không phải bệnh hiểm nghèo, chúng ta chăm sóc ông ấy thật tốt là được, không sao, mẹ!”

An ủi bà ấy, lại giống như đang an ủi mình.

Xuyến Chi thấy tâm trạng người lớn đều không tốt, dừng động tác trong tay lại, nhếch miệng lên muốn khóc, Hướng Hoành Thừa ôm lấy cô bé.

Triệu Mịch Thanh đứng dậy: "Cậu đi về trước đi, chăm sóc đứa bé rất quan trọng, chuyện hôm nay phiền phức, hôm nào đó sẽ cảm ơn anh!”

Hướng Hoành Thừa khẽ gật đầu, nhìn về phía Lương Hạnh và mẹ Lương.

Mẹ Lương thu lại cảm xúc, cụp mắt nói: “Đúng vậy, bộ dạng này của bác sẽ khiến đứa nhỏ bị dọa, đi về đi, Hoành Thừa, cám ơn con!”

"Không có gì, bác gái, mọi chuyện cũng không hỏng bét như ngài nói, hơn nữa còn có chúng ta, chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho bác trai!” Nói xong, anh ta khẽ vỗ lưng Lương Hạnh, gật đầu ra hiệu rời đi.

Người đàn ông gọi điện cho Lưu Nam để anh ta mang đồ ăn tới.

Lương Hạnh biết lúc này cô là trụ cột của ba mẹ, nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, nếu như cô cũng không lạc quan gì làm sao có thể khiến hai người họ yên tâm?

Triệu Mịch Thanh lại ngây người hai phút, đứng dậy ra hiệu với cô, đi vào trong thư phòng.

Ba Lương vẫn cầm quyển sách như bình thường, thấy Triệu Mịch Thanh đi vào, cười vẫy tay để anh đi tới, vẫn bình thường như mọi khi.

"Mẹ của Hạnh Hạnh khá hơn chưa?” Lại ha ha cười hai tiếng: "Bệnh này của ta giống như sắp phải chết, khóc sướt mướt, nào có nghiêm trọng như vậy!"

Người đàn ông cười một tiếng, đi qua ngồi xuống.

"Có Hạnh Hạnh ở cùng tốt hơn nhiều, ngài không cần lo lắng."

Hơi dừng lại, lại thả lỏng nói: "Ngày mai để chuyên gia đến xem xét lại, kịp thời đưa ra lời khuyên, giai đoạn đầu vẫn dễ dàng kiểm soát!”

Ba Lương đặt quyển sách xuống, thở dài, giữa trán lại có thêm rất nhiều nếp nhăn.

"Người đã già, bị bệnh cũng rất bình thường, ta đều có thể tiếp nhận!” Mang theo ánh mắt già nua nhìn về phía Triệu Mịch Thanh, ông lo lắng nói: "Chỉ là không yên tâm về mẹ con hai người, con cũng không cần an ủi ta, ta biết bệnh này trước mặt cũng không có cách điều trị hiệu quả, giai đoạn sau sẽ khiến người khác lo lắng rất nhiều.”

"Con sẽ cố gắng hết sức để chữa trị cho ngài, Hạnh Hạnh và mẹ con cũng sẽ chăm sóc tốt, những thứ này đều không phải vấn đề!” Triệu Mịch Thanh nói không nhanh, nhưng lại rất nghiêm túc.

Lông mày ba Lương giãn ra, cười, giống như cười vui mừng: "Ta biết con là đứa trẻ tốt, Hạnh Hạnh và đứa bé chỉ có giao cho con ta mới yên tâm!”

Ba Lương đối mặt với bệnh tật rất thản nhiên, cho dù là sự trừng phạt với những việc trước kia hay là ý trời như vậy, đều có thể nghĩ thoáng, chỉ có không yên lòng về một số việc và một số người.

Triệu Mịch Thanh đứng dậy, đẩy ông ta ra ngoài ăn cơm.

"Mịch Thanh, có một số việc..." Ông ta nói mở đầu, lại dừng lại, rồi tiếp tục lắc đầu: "Không có gì, chúng ta ra ngoài đi."

Người đàn ông gật đầu.

Trên bàn ăn, Lương Hạnh không ngừng gắp thức ăn cho mẹ Lương, nhưng lại không chăm sóc quá nhiều cho bệnh nhân, ba Lương không khỏi nói đùa: “Tôi bị bệnh, bà lại được chăm sóc, sau này cần phải đối xử tốt với tôi!”

Mẹ Lương lườm ông một cái, nhịn không được bật cười.

Sau bữa ăn, hai người già đi ngủ, Lương Hạnh ngồi trên ghế sa lon ngẩn người.

Triệu Mịch Thanh thay một chiếc áo len màu be, cả người lộ ra vẻ quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành, khiến gương mặt sắc sảo thêm một chút khí chất ôn hòa.

Ghế salon bên cạnh lõm xuống, ngay sau đó là hơi thở nồng đậm của người đàn ông bao trùm.

"Ngày mai bác sĩ giỏi nhất về chuyên khoa não sẽ tới bệnh viện hội chẩn, chúng ta sẽ cố gắng làm điều tốt nhất có thể!”

Giọng nói rất nhỏ, muốn để cô yên tâm một chút.

Lương Hạnh cười cười, cụp mắt, cô nợ anh càng ngày càng nhiều, không biết khi nào mới trả hết nợ.

Hàng mi dài phủ xuống hốc mắt chiếu ra một mảnh bóng râm, cảm xúc che lại.

"Anh đi về trước đi, mệt mỏi vài ngày, nên nghỉ ngơi thật tốt."

Người đàn ông ép người tới gần, ôm lấy cô: "Không đi, mấy ngày tới sẽ đều ở đây!” Không đợi Lương Hạnh phản đối, anh lại nói: "Nhiều người náo nhiệt một chút, có chuyện gì cũng có thể kịp thời xử lý."

Không cho phép cô nói nhiều lời, anh bế cô lên đi vào phòng ngủ.

Cảm nhận được điện thoại của anh đang rung, cô sẵng giọng nói bên tai anh: “Nghe máy đi, bỏ em xuống trước!”

Người đàn ông cúi đầu cắn vào đôi môi đỏ hồng nhuận của cô, trong mắt mang theo ý cười, giọng nói gợi cảm nặng nề: "Trình tự ngược, điện thoại không quan trọng."

Lương Hạnh bị anh trêu chọc mặt mũi đỏ bừng, tay khẽ động, đụng vào điện thoại trong túi của anh, đôi mắt nhẽ nhúc nhích, rút ra.

Trên màn hình hiển thị Tề Hàm.

Nhìn lại thời gian, đã gần mười giờ.

Đã đi tới bên giường, được anh đặt xuống, đưa di động tới.

"Chuyện gì?" Người đàn ông tra hỏi ngắn gọn cấp tốc.

Không biết bên kia nói gì, lại không bỏ lỡ ánh mắt hơi lóe lên của anh.

"Ừm, tôi biết rồi, cô nghỉ ngơi sớm đi!”

Lương Hạnh nhìn anh: "Có việc gấp?"

Đôi mắt Triệu Mịch Thanh trầm trầm nổi nổi, trên mặt có chút lạnh lùng, cười lạnh: "Phó Tuyết Thảo bị tại nạn xe ở Tấn Thành, cảnh sát điều tra nói có liên quan đến mẹ của tôi!”

Lương Hạnh chau mày, có chút kinh ngạc: "Nghiêm trọng không?"

"Đang cấp cứu." Người đàn ông đắp chăn cho cô.

"Cô ta đi Tấn Thành từ khi nào? Hơn nữa cô ta và mẹ của anh vẫn luôn có quan hệ tốt...”

Chính là vì có quan hệ thân thiết nên mới có thể xảy ra chuyện như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.