Nhà hàng mới khai trương, mặt tiền rất đẹp, vị trí cũng rất thuận lợi để phát triển kinh doanh, trang trí theo phong cách khá nguyên bản, cộng thêm đang có hoạt động khai trương, lúc Lương Hạnh đến, việc làm ăn đang lúc phát đạt.
Nhưng khi nhân viên tạp vụ ở cửa nhìn thấy Triệu Mịch Thanh thì vẫn rất cung kính mời anh vào trong, sau đó dẫn anh vào một phòng bao. Lương Hạnh đi ở phía sau, sau khi ngồi xuống mới hỏi: “Đặt chỗ trước rồi sao?”
Triệu Mịch Thanh cởi áo vest ra đặt sang một bên, nghe thấy vậy thì lắc đầu mọt cách thờ ơ: “Không cần đặt trước.”
Lương Hạnh thầm nghĩ, địa vị xã hội của Triệu Mịch Thanh lẽ nào đã đạt đến cảnh giới không nơi nào không biết như vậy rồi sao, cách giải thích này rõ ràng là không hợp lý, vậy là liền suy đoán qua loa: “Vẫn còn ai đến nữa sao, anh Hoắc à?”
Dáng vẻ của Lương Hạnh rất nghiêm túc, khiến cho Triệu Mịch Thanh khẽ nhíu mày, đang định giải thích thì liền thấy rèm cửa được vén lên.
Châu La La khoác tay anh Hoắc bước vào, Lương Hạnh còn chưa nhìn thấy người, đã nghe thấy tiếng cười ồn ào của cô ta, giống như đang dặn dò nhân viên phục vụ: “Mang rượu lên nhé, nhiều một chút!”
Ngay cửa vào là một hàng bàn gỗ vuông màu đỏ được ghép lại với nhau, phòng bao rất lớn, nhìn không giống căn phòng chỉ có thể ngồi được bốn người.
Lương Hạnh vẫn còn chưa rõ tình huống này là như thế nào thì liền thấy Châu La La sau khi bước vào phòng liền rời khỏi tay anh Hoắc, tự động ngồi xuống bên cạnh cô: “Hôm nay tôi có thể ăn thoải mái rồi nhỉ?”
Đề tài nói chuyện còn chưa bắt đầu, lại nghe thấy một loạt âm thanh va chạm ngoài cửa, nhìn qua bên đó thì lại thấy người bước vào lần này là Cố Thời, một bên tay dắt bàn tay trắng nõn của Thiên Thiên.
Lương Hạnh rất nhanh nhận ra đó là người phụ nữ cô đã tình cờ gặp cùng với Cung Kì ngày hôm đó.
Hai người nhìn nhau khẽ gật đầu, coi như là chào hỏi nhau. Sau đó Cố Thời dẫn người phụ nữ kia ngồi xuống phía đối diện, không nói lời nào lấy hộp quà được gói tỉ mỉ từ phía sau ra, lúc đang định đưa đến trước mặt Lương Hạnh thì bị tiếng hắng giọng bất chợt của Triệu Mịch Thanh xen ngang.
Anh ta chớp mắt hai cái, hiểu rõ được ý tứ của Triệu Mịch Thanh, nhưng lại bày ra biểu cảm không hiểu gì hết, anh ta lưỡng lự nhìn chăm chú hộp quà trong tay: “Vừa mua cho Tiểu Bao nhà tôi đấy, đẹp không?”
Lương Hạnh cau mày, quan sát đánh giá hai người đàn ông này.
Chỉ lướt qua một mình Cố Thời không chào hỏi, mà lại rất lễ phép chào người phụ nữ ở bên cạnh: “Cháu chào cô ạ.”
Cố Thời “ôi” lên một tiếng, đúng lúc định nói chuyện thì liền thấy con bé đột nhiên quay ngoắt mặt đi chỗ khác, vẻ vặt đầy kiêu ngạo kéo kéo váy của Cung Kì: “Mẹ, con không muốn ngồi chỗ này.”
Bé Mèo thích Cố Thời, vì Cung Kì mà chấp nhận anh ta, nếu như mẹ không thích nữa thì cô bé có thích thế nào cũng sẽ kiên định giữ vững lập trường, huống hồ bây giờ biết Cố Thời đã có bạn gái, trong lòng luôn dâng lên cảm giác tức giận vì bị phản bội.
Cho nên bây giờ không muốn nhìn thấy anh ta, cũng không muốn nói chuyện với anh ta.
Cung Kì cúi đầu, Châu La La thấy rõ tình huống lúc này, lúc Cung Kì đang định để con bé ngồi sang bên cạnh, cô ta liền nhân cơ hội vẫy tay với bé Mèo: “Đến đây đi, qua chỗ cô ngồi này, chúng ta ngồi cùng nhau.”
Con bé vừa nghe thấy vậy thì liền cười vui vẻ để lộ ra chỗ chiếc răng cửa đã bị mất, gật đầu lật đật chạy qua chỗ đối diện, nhào vào trong lòng Châu La La.
Tìm hiểu qua loa, biết được bạn gái mới của Cố Thời họ Bao, tính tình cô ta hòa đồng, không nhút nhát, bảo mọi người cứ gọi cô ta là Tiểu Bao, gọi như vậy nghe rất thân thiết, dễ gần gũi với học sinh.
Cô ta quả thực rất thân thiện, biết tiến biết lùi, đến người mang theo một bụng tức giận đến đây như bé Mèo cũng không thể ghét cô ta, chẳng mấy chốc đã nhẹ nhàng gọi: “Dì Tiểu Bao, con muốn ăn món cá kia.”
Con bé chu môi, chỉ vào đĩa cá trước mặt Tiểu Bao.
Lương Hạnh không khỏi năm lần bảy lượt quan sát sắc mặt của Cung Kì, nhưng chỉ nhìn thấy dáng vẻ bình thản ung dung từ đầu đến cuối của cô ta, vừa ăn vừa bình luận, giống như một người nghiêm túc đánh giá về món ăn.