Sau Khi Ly Hôn, Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 215: Chương 215: Cầu hôn?




Lương Hạnh nhìn anh một cái, vẫn ngồi xuống, nhàn nhạt lên tiếng: “Tạm thời không giải thích.”

Dù sao mẹ cô cũng muốn cô từ chức về nhà.

“Vậy em định khi nào về công ty?” Triệu Mịch Thanh cầm lấy muỗng đặt vào chén trước mặt cô.

Bên trong chuyện này của cô có quá nhiều sơ hở, nếu như công ty thật sự có lòng điều tra, thì căn bản không đến hai ngày liền có thể về phục chức rồi, nhưng, cuối cùng vẫn phải xem công ty của cô xem trọng cô bao nhiêu.

Lương Hạnh im lặng, cúi đầu uống canh, rũ mắt không nhìn anh nữa.

Chuyện này làm ầm ĩ lên, cô đã bị đẩy đến đầu sóng ngọn gió, người đứng sau cô cũng đã đại khái đoán được là ai rồi, tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy, sau lần này, tin chắc chuyện cô mang thai cũng sẽ bị lộ ra rất nhanh thôi.

Vậy thì giá trị uy tín của cô ở Doanh Tín thật sự sẽ hạ xuống thấp nhất, cho dù Quý tổng có lòng giữ cô lại thì tổng bộ cũng sẽ xem xét quyết định, nếu như từ chức thì trong thời gian ngắn muốn tìm được công việc thích hợp cũng có chút khó khăn.

Hoàn cảnh của cô bây giờ, tuyệt đối không cho phép cô ở nhà đợi việc.

Một hồi lâu, Lương Hạnh ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông, nhàn nhạt mà nói: “Tôi sẽ về công ty trong thời gian ngắn nhất, nhưng, mấy chuyện này tôi sẽ tự xử lý, không cần anh nhúng tay vào.”

Đôi mày kiếm của Triệu Mịch Thanh từ từ nhíu lại, chỉ là không phải vì thái độ của cô, thanh âm trầm thấp nhàn nhạt mà nói: “Sau khi xử lý xong tin đồn, em có thể mượn cơ hội này nghỉ ở nhà, sau khi sanh rồi quay về, có thể bớt đi không ít rắc rối. Trong lòng em rất rõ, lần này còn quay về, sẽ còn có càng nhiều chuyện đợi em, nếu như tôi không nhúng tay, em có tinh lực để quản không?”

Có người không muốn cô sống yên ổn ở công ty, chuyện nhỏ thì công ty có thể nhắm một mắt mở một mắt, làm lớn lên rồi thì ai cũng chê phiền, bị cân nhắc cắt lọc đi thì ít nhiều cũng rất khó coi, anh thậm chí có thể tưởng tượng ra sắc mặt của cô trong kết quả đó.

Cô không phải người phụ nữ dễ dàng tỏ yếu ớt, cho dù mình bị thương 800 thì cũng phải làm địch bị thương 1000.

Lương Hạnh im lặng ăn mấy miếng, không nói chuyện.

Cô chỉ là đang xoắn xuýt trong lòng nên dùng thái độ gì để đáp lại sự quan tâm của anh, là làm yên lòng, hay là tiếp tục sắc bén.

Im lặng một hồi, cô cúi đầu ăn cơm để che đi cảm xúc trong mắt, không có nhìn anh, chỉ lên tiếng trả lời một câu: “Cho dù tôi ở nhà thì cái gì nên tới cũng sẽ tới, sớm muộn gì cũng là phiền phức của tôi, có tránh cũng tránh không được.”

Cô ngừng lại một hồi, nhếch môi cười nhạt một cái: “Chỉ là nếu như tìm được hung thủ lần này, bất kể tôi làm gì, cũng mong Triệu tổng đừng cản trở là được.”

Cô gọi anh là Triệu tổng, chính là đã nghiêm túc rồi.

Đôi mày Triệu Mịch Thanh khẽ nhướng lên, rút ra một tờ khăn giấy trong hộp, bàn tay tự nhiên mà vươn ra nhẹ nhàng lau đi vết dầu bên khóe miệng cô, nở một nụ cười nhạt: “Em cảm thấy hung thủ là Phó Tuyết Thảo?”

Vành tai Lương Hạnh khẽ nóng lên, xấu hổ mà hất tay anh ra, tự mình lấy giấy lau sơ sơ đi, thẳng thắn mà nói: “Tôi chỉ có thể nghĩ đến cô ta, càng huống hồ có rất nhiều chỗ cũng chỉ về phía cô ta.”

Nhưng mối quan hệ của anh và Phó Tuyết Thảo, cô cảm thấy cần phải nói với anh một chút.

“Không cần kiêng dè tôi, tôi giữ cô ta ở Long Đằng, chỉ là nể mặt ba cô ta.” Không bàn về công việc, bất kể là vì chuyện gì, trước giờ anh đều sẽ không chứa chấp một sự tồn tại chỉ biết gây rắc rối.

Lương Hạnh cong cong môi: “Cô ta có mặt mũi của ba cô ta là đủ rồi, nếu như không phải bởi vì tôi đến trước, chắc anh sẽ nể mặt ba cô ta mà trực tiếp lấy cô ta về nhà rồi.”

Đáy mắt người đàn ông mang theo nụ cười, không có bất kỳ tránh né mà nhàn nhạt mở miệng: “Lời này của em cũng không sai, lúc đó công ty ở trong thời kỳ nguy hiểm, tôi một lòng chỉ lo công việc, kết hôn cũng bị ba tôi ép, vốn dĩ đã không tình nguyện, thì lấy ai tôi cũng chả quan tâm lắm.”

Nhưng mà, cũng may là cô.

Trong lời nói không có chút qua loa nào, nhưng sự thành thật của anh vẫn khiến trong lòng Lương Hạnh khẽ có chút chua xót, chả trách trước giờ đều nói, sự thật luôn gây sát thương lớn nhất.

Cô cúi đầu, đôi môi hồng mím lại, nhìn chăm chăm vào món ăn trước mặt, từ từ nở nụ cười, nụ cười rất nhạt: “Vậy xem ra, nếu như ban đầu người anh lấy là cô ta, chắc bây giờ đứa bé cũng biết chạy rồi, thanh mai trúc mã, môn đăng hộ đối, mẹ anh cũng sẽ rất vui.”

“Không tính là thanh mai trúc mã, hơn nữa, cô ta sẽ không có nhẫn nại như em.” Triệu Mịch Thanh nhìn chăm chăm vào cô, trong mắt không có bất kỳ gợn sóng nào, giống như biển sâu sóng yên biển lặng, nhìn mà khiến cô có chút xuất thần.

Anh không phải là khen, cũng không phải nịnh hót, tính cách của Phó Tuyết Thảo anh ít nhiều cũng có chút hiểu, tuy tâm tư của cô ta gần đây mới lộ rõ, nhưng mấy năm nay cô ta vì không có lỗi gì trong công việc, anh cũng không có quan tâm quá nhiều, nhưng Lương Hạnh, nếu như không phải vì mấy lời mà ba cô nói với anh, anh hẳn vĩnh viễn cũng sẽ không biết người phụ nữ này rốt cuộc đã giấu anh bao nhiêu tâm tư.

Có lẽ là anh cũng không quá để tâm, hoặc có lẽ là lòng tự tôn của cô quá mạnh, ở trước mặt anh cô chưa hề biểu lộ qua thứ gì, nhưng một khi đã hiểu, sự tự trách và áy náy liền sinh ra một cách tự nhiên, còn có nhiều đau lòng hơn.

Lương Hạnh ngước mắt lên, nhìn biểu cảm tuấn mỹ mà lại có chút ngẩn ngơ của anh, khẽ nhíu mày lại, vươn tay quơ quơ trước mặt anh: “Triệu Mịch Thanh?”

Anh...đang nghĩ gì vậy?

Cô rất ít khi thấy bộ dạng như tâm sự chồng chất của anh thế này.

“Lương Hạnh!” Ánh mắt của người đàn ông tụ lại trên mặt cô, đột nhiên gọi tên của cô, thanh âm bình tĩnh mà lại rõ ràng: “Gả cho tôi.”

“...”

Bầu không khí đột nhiên im lặng.

Lương Hạnh một tay bưng chén, một tay cầm đũa, đột nhiên đơ người như người điên vậy, đầu óc khẽ nổ tung, có chút trống rỗng.

Gả, gả cho anh?

Anh không nói là phục hôn, không phải đến cục dân chính, mà là gả cho anh.

Anh đây là đang cầu hôn ư?

Lương Hạnh đã quen với những hành động kinh người của anh gần đây, cũng chưa đến mười mấy giây thì hồi thần lại, giống như là nhìn thấy chuyện gì đó rất buồn cười, mang theo vài phần ngữ khí đùa cợt mà nói: “Anh Triệu, anh nghiêm túc sao?”

Ánh mắt anh từ đầu đến cuối chưa hề rời khỏi mặt cô qua: “Em cảm thấy tôi không nghiêm túc?”

Lương Hạnh rất muốn trợn trắng mắt một cái, anh có nghiêm túc hay không thì đều như vậy, nhưng cô vẫn nở ra một nụ cười như không cười: “Không có nhẫn cầu hôn, không có hoa tươi, cho dù có là tên sắt thép thì cũng không thể ngay cả kiến thức cua gái cơ bản cũng không hiểu chứ?”

Hơn nữa, sự thật chứng minh, anh căn bản không tính là tên sắt thép, anh nói lời tình yêu rất tự nhiên,thuật gài bẫy dùng còn thành thục hơn bất kỳ ai nữa, có lẽ chỉ là không thèm chơi trò mà thôi.

“Em thích mấy cái đó à?” Đáy mắt người đàn ông hiện lên một tia gì đó.

Tâm trạng Lương Hạnh bình tĩnh trở lại, tùy ý mà gắp đồ ăn, vừa ăn vừa nói: “Chắc không có người phụ nữ nào là không thích đâu nhỉ, nhưng, phải xem là ai tặng nữa.”

Như biết tiếp theo đây anh sẽ nói gì, cô liền bĩu cái miệng nhỏ: “Triệu Mịch Thanh, anh không cần mặt dày tìm cách tiếp cận tôi, cho dù anh có lấy hoa tươi và nhẫn ra, tôi cũng chưa chắc sẽ đồng ý với anh.”

Người đàn ông nhướng cao mày, nhìn cô một hồi không nói gì, một lúc sau, đôi môi cong lên nở nụ cười trầm thấp, đôi mày mang theo vẻ tà mị mê người: “Chưa chắc thì chính là vẫn còn một nửa khả năng.”

Anh có lòng nhẫn nại chờ đợi.

“....” Lương Hạnh đột nhiên nghẹn lời.

Mở to đôi mắt, đột nhiên trừng anh đầy hung dữ, tức giận nói: “Triệu Mịch Thanh, anh lại tính kế tôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.