Sau Khi Ly Hôn, Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 490: Chương 490: Con dâu và cháu trai nhỏ




Thứ bảy, Lương Hạnh đã chuẩn bị một đống quà tặng để tới Tấn Thành cùng Triệu Mịch Thanh, vì bà cụ cứ nhắc mãi, dù do dự nhưng cô vẫn lấy cớ để đón An Ngôn từ chỗ mẹ Lương đi cùng.

Lúc đến Tấn Thành đã gần giữa trưa, Lương Hạnh chưa ăn sáng, khi ấy đã đói đến dạ dày quặn lại, nhưng đến chung cư Tần Thành rồi lại không thấy bóng dáng mẹ Triệu đâu, nói gì tới cơm trưa.

“Chúng ta ra ngoài ăn đi.” Triệu Mịch Thanh xách đồ vào phòng khách, lượn quanh một vòng xong thì xác nhận với Lương Hạnh: “Bà ấy không ở nhà.”

Lương Hạnh dựa vào sofa, gần đây bệnh dạ dày cứ tái phát liên tục, hành hạ cô kinh khủng. Nghe Triệu Mịch Thanh nói vậy, cô mím môi gật đầu, không đứng dậy mà giơ một tay lên nói: “Anh gọi điện hỏi thử xem, lỡ đâu mẹ đang chuẩn bị gì thì sao?”

Mặt ngoài Lương Hạnh đã được mẹ Triệu thừa nhận nhưng trong lòng cô vẫn luôn sợ hãi, Triệu Mịch Thanh nghe xong thì khẽ cười chê: “Em vẫn chưa hiểu bà đâu.”

Tuy là nói vậy nhưng vẫn làm theo ý Lương Hạnh, lấy điện thoại trong túi ra.

Vừa bấm số đã có tiếng thông báo đang trong cuộc gọi, còn đang do dự thì di động của Lương Hạnh chợt reo lên. An Ngôn ngồi trên sofa chỉ vào túi Lương Hạnh, bất thình lình hô lên giòn vang: “Điện thoại kìa mẹ!”

Quay lại liếc một cái, xoa xoa cái đầu trơn bóng của nhãi con xong mới thò tay lấy túi, Triệu Mịch Thanh phản ứng trước, chân dài bước qua, nhanh chóng lấy điện thoại trong túi ra, trên màn hình hiển thị ba chữ “Lão yêu bà”, vừa hay ăn khớp với suy đoán trong lòng anh.

Trao đổi ánh mắt với Lương Hạnh xong, anh bấm nghe điện thoại.

Mẹ Triệu nghe ra là giọng của Triệu Mịch Thanh thì rầu rĩ nói: “Bây giờ đến điện thoại nó cũng phải để con nghe à? Bà mẹ chồng này không được yêu thế sao?”

Nghe mẹ mình bắt chẹt xong, Triệu Mịch Thanh cũng không thay đổi cảm xúc, nhìn từ góc của Lương Hạnh thì không đoán ra được chút manh mối nào.

Cậu bé nói hai chữ vừa mau vừa không rõ, giống như không tình nguyện. Nói xong lại duỗi tay làm nũng với Lương Hạnh ở bên cạnh: “Mẹ, ôm con đi.”

Lương Hạnh thấy vậy thì lập tức đẩy người trước mặt ra, quay đầu đi phục vụ con trai bé nhỏ của mình.

Bình thường Triệu Mịch Thanh thiên vị An Khê hơn, con gái cưng làm gì cũng được chiều, An Ngôn cũng nhìn ra nên không vội không bực, chỉ là giữa Lương Hạnh và Triệu Mịch Thanh thì không hề do dự mà để cán cân của mình nghiêng về phía mẹ mình.

Được Lương Hạnh ôm vào lòng đứng lên, hai mắt đen láy của bé lóe sáng, sung sướng lè lưỡi với người đàn ông đứng cạnh.

“Đi thôi, mẹ anh đang chờ đấy.” Lương Hạnh đi tới cửa đổi giày, quay lại gọi Triệu Mịch Thanh.

Sau đó lái xe đi thẳng tới quán trà, được nửa đường lại nhận được cuộc gọi thúc giục của mẹ Triệu, Lương Hạnh lúng túng nghe xong, sau khi cúp máy thì nhìn chằm chằm lịch sử cuộc gọi, hơi đơ ra.

Cúi đầu viết viết xóa xóa.

“Bác Triệu” thì có vẻ hơi cứng ngắc, “mẹ” thì lại thân thiết quá, hình như cô với mẹ Triệu vẫn chưa tới mức độ ấy.

“Sếp Mạc đi.” Triệu Mịch Thanh bên cạnh liếc thấy, hơi cong môi cười rồi đủng đỉnh ra ý kiến: “Bà ấy khá sĩ diện, ghi như thế sẽ không bị lỗi lầm gì.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.