Trong phòng riêng của quán trà yên tĩnh, ánh mắt Tống Nhiễm nặng nề u ám, dán mắt vào những cánh hoa màu nhạt bồng bềnh trong ấm trà trong suốt, mặt lạnh tanh.
Cô ta vẫn đang hồi tưởng lại những lời ban nãy nghe được ở phòng làm việc, đột nhiên cong môi cười nhẹ.
“Cười gì?” Mộc Điệp bưng ấm trà, rót một ly trước mặt cô ta. Hương thơm thoảng thoảng từ ly trà xanh bốc lên khiến con người ta khoan khoái lạ thường.
Hai ngón tay xinh đẹp nõn nà của Tống Nhiễm cọ xát thành ly, sắc mặt hơi tái: “Không có gì.”
Tiếng ấm trà đặt nhẹ nhàng lên bàn gỗ phát ra âm thanh nhàn nhạt, Mộc Điệp ho khan hai tiếng, nghĩ một chút rồi nói: “Mấy năm nay, cô thay đổi rất nhiều.”
“Huh?” Tống Nhiễm như nghe không hiểu, nhấc chén trà lên nhấp một ngụm, rồi đưa mắt nhìn sang: “Thay đổi chỗ nào?”
Mộc Điệp mím môi, cười nhẹ rồi không nói rõ, chỉ khuyên một câu: “Thượng Điền không xứng đáng.”
“Tôi biết.” Tống Nhiễm đặt chén trà xuống. Cô ta ngồi đó, lưng rất thẳng, cho dù không nói lời nào nhưng dáng vẻ toát ra vô cùng xa cách với người khác. Vậy nên giấu chuyện kết hôn với Thượng Điền nhiều năm, xung quanh không ít đàn ông muốn có được cô ta, nhưng người dám chủ động bày tỏ thì ít vô cùng.
Người đàn ông có thể ở trên đỉnh cao cùng cô ta, đều phải cân nhắc vài điểm. Người phụ nữ kiểu này cưới về nhà, nếu không tốt đẹp đi đến cuối cùng, kết cục sẽ bị cô ta ăn tươi nuốt sống. Huống chi những thanh niên trẻ phẩm chất tầm thường, càng không dám nhìn thêm lần nữa.
Cô ta cười nhẹ nhàng, vẫn dán mắt vào những cánh hoa trôi nổi trong ly trà: “Tôi đang hoài nghi, lời anh nói khác nhau, có phải đang chất vấn IQ của tôi. Anh ấy đáng hay không, không cần người ngoài như anh phải nhắc.”
Lời của cô ta khiến Mộc Điệp im lặng.
Mộc Điệp nhận thấy không xứng đáng, tất cả là dựa vào thái độ của Thượng Điền và những phán đoán dựa trên nhận định của anh ta. Còn về tất cả những điều Tống Nhiễm đang trải qua, anh ta không biết gì cả.
Tất nhiên Tống Nhiễm có ý muốn giấu diếm vì đây chỉ là một câu đùa.
Một lúc lâu sau, biểu cảm của cô ta trở nên nghiêm túc: “Có người chạm tới giới hạn cuối thì cũng nên trả giá. Tôi sẽ tự tay đẩy anh ta xuống vực, khiến anh ta thấy rõ mình đáng khinh và lố bịch thế nào. Những thứ mà anh ta tự cho là quý giá, đứng trước những lợi ích mà anh ta theo đuổi, sẽ đều biến thành công cụ... công cụ.”
Mộc Điệp yên lặng nắm chặt tay, nhưng không biết phải nói gì cho phải.
“Là anh ta à?” Cuối cùng nhìn chằm chằm vào gương mặt từ từ hồi phục khí sắc, anh ta vẫn không thể nhịn được, gằn từng chữ một.
Tống Nhiễm làm như không nghe thấy, chỉ tập trung uống trà, chuyển tầm mắt sang cửa sổ nhỏ bên cạnh. Cô ta nhìn những chiếc lá rơi xuống từ hàng cây bên đường ngoài cửa sổ, trong lòng đột nhiên cảm thấy vô cùng trống trải.
Đột nhiên cô ta nghĩ đến Lương Hạnh, bỗng dưng cảm thấy có chút ghen tỵ: “Nghe nói cô ta và Triệu Mịch Thanh tái hôn rồi?”
Mộc Điệp không nghĩ cô ta đột nhiên chuyển chủ đề sang hướng này, không thể không thu lại ánh nhìn, đợi một lúc sau mới nói: “Không rõ, anh Thượng nói vậy.”
Tống Nhiễm dường như cũng không hoài nghi, thu lại ánh nhìn, đột nhiên mỉm cười: “Chúng ta cũng đã không gặp một thời gian, có lẽ có thể gặp lại rồi.”
Cô ta rất ít khi cười trong trẻo, tươi tắn không vướng chút tạp niệm như thế này.
Tình hình hiện tại ở công ty của Lương Hạnh không tốt lắm, có tiền lệ là Đường Yến, những người không vừa mắt cô lần lượt trở mặt. Một mặt nịnh bợ Cung Kì, một mặt ngầm tạo những trở ngại trong công việc cho cô.
Tuy nhiên Lương Hạnh vẫn luôn nhẫn nhịn tất cả, nhiều lắm cũng chỉ phê bình vài câu. Tuy tức giận nhưng bất lực, khiến cho đám người đó càng đắc ý.
Cuối tháng trước, Tiểu Trương được Lương Hạnh điều tới bộ phận tiếp thị. Mới tới hai ngày đã thấy cảnh tượng trong phòng làm việc thì nhất thời lặng người, một ngày chạy tới chỗ Lương Hạnh mấy lần, mỗi lần đều tức giận: “Tổng giám, trước đây tính chị đâu có thế này. Cứ để bọn họ cư xử như vậy được sao?”
Lương Hạnh dựa vào ghế trong phòng làm việc, vẻ mặt nhàn nhạt. Vừa xoa cái bụng nhỏ, vừa xem giấy tờ trên bàn, cô nói: “Dù sao tôi cũng không làm lâu dài, thích quấy thì cứ việc. Phó tổng giám Cung đảm đương, chúng ta sợ cái gì?”