Sau Khi Ly Hôn, Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 174: Chương 174: Đá một cước




Sau khi tắm rửa xong, Lương Hạnh mặc đồ ngủ nằm xuống giường, đọc truyện cổ tích cho Xuyến Chi.

Thấy bé con thở đều chìm vào giấc ngủ, cô mới cẩn thận nhấc chăn lên lặng lẽ xuống giường.

Đi vào phòng tắm, cô cầm điện thoại bước ra phòng khách, nhìn cửa phòng ba mẹ ở đối diện đã đóng, cô mới nhẹ nhàng bước ra ban công ngoài phòng khách.

Cô mở máy, chần chừ nhập một dãy số rồi bấm gọi.

Bên kia đổ chuông một lúc mới có người nghe, sau đó giọng nói khàn đặc của người đàn ông vọng lại: “Ừm… Hạnh…”

Lương Hạnh lập tức nhận ra giọng anh có gì không đúng: “Triệu Mịch Thanh… anh sao vậy?”

Không phải anh đi gặp mẹ sao, lẽ nào?

Lòng cô chợt chùng xuống, lo lắng hỏi: “Mẹ anh sao rồi? Anh đang ở đâu?”

“Ừm… tôi, tôi vừa về… đang ở Cảnh Lâm Loan.”

Mặc dù giọng anh rất khàn và trầm thấp nhưng không có nhiều sức lực, có cảm giác như đang lơ lửng.

Cảnh Lâm Loan?

Chẳng phải ở nơi cách cô không xa sao?

Lương Hạnh ngẩng đầu nhìn khu chung cư dưới bóng đêm, chung quanh tản ra ánh đèn, làm nổi bật không khí hơi lạnh.

Lẽ nào thật sự xảy ra chuyện gì rồi?

Sự nghi ngờ trong lòng cũng khiến cô càng ngày càng lo lắng, Lương Hạnh không hỏi nhiều, cô cúp máy, quay về phòng ngủ mặc áo khoác sau đó cầm chìa khoá dự phòng lặng lẽ mở cửa ra ngoài rồi lại nhẹ nhàng đóng cửa lại, toàn bộ quá trình không phát ra một tiếng động.

Ra khỏi chung cư, cô đi thẳng về nơi ở trước đây dựa vào ngọn đèn đường.

Cũng may cách nhau không xa, đi qua mấy toà chung cư mà thôi, cô quấn chặt áo khoác, dáng người nhỏ nhắn đi vào thang máy.

Suốt cả quãng đường cô đều rất lo lắng, nhưng khi ra khỏi thang máy cô lại chợt do dự, sự sốc nổi trong lòng cũng chợt bị lý trí lấn lướt.

Bây giờ cô quay về làm gì?

Sau khi ly hôn, cô chưa từng về lại nơi này.

Đôi dép bông, bộ đồ ngủ màu trắng, áo khoác dài màu đen, mắt cá chân trắng nõn cùng với nửa bàn chân gần như đều ở ngoài, mái tóc dài chưa kịp chải lại vẫn đang buông xoã trên vai.

Cô cúi nhìn nhìn bộ dáng mình lúc này, cô cứ vậy đứng im một hồi không nhúc nhích, trong lòng đầy cảm xúc phức tạp.

Nhưng giọng điệu khi nãy của người đàn ông lại nhanh chóng hiện lên trong tâm trí cô, lần này thân thể cô nhanh hơn não bộ một bước, cô đi tới gõ cửa.

Khi tỉnh táo lại, đầu cô ong ong, hai tay càng siết chặt hơn, không còn kiêng dè gì nữa, cô gõ cửa liên tục.

Cô hồi hộp mà căng thẳng chờ một lúc bên trong mới có động tĩnh.

Cánh cửa mở ra.

Bốn mắt nhìn nhau.

Đồng tử của người đàn ông co rút cực nhanh, khi Lương Hạnh còn chưa kịp phản ứng thì anh đã đột nhiên đưa tay ra kéo cô vào.

Lương Hạnh trợn to mắt, đầu óc trống rỗng.

Rượu?

Mùi rượu nồng nặc từ cơ thể người đàn ông xộc vào miệng và mũi cô, khiến ý thức cô như mê man.

Không phải mẹ anh ngã bệnh sao? Anh đi đâu uống nhiều rượu vậy?

Đèn trong phòng khách không bật, ánh sáng hơi mờ, cô nhíu mày đẩy người đàn ông lên sofa.

Nhưng người đàn ông vẫn giữ chặt lấy cô.

Lúc này chuông điện thoại vang lên, là của Lương Hạnh, theo tiếng rung, cô cũng luống cuống theo.

Mười phút sau, trong phòng khách rộng rãi sáng sủa, người đàn ông ngồi trên sofa nghiêng đầu chườm túi đá lên trán, khuôn mặt đẹp trai đen xì, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm người phụ nữ đang đi lại trong phòng.

Lương Hạnh bóc vỏ quả trứng mới luộc, cô bọc lại rồi bước tới, vẻ mặt đã bình tĩnh trở lại, chỉ là khi nhìn anh, cô vẫn hơi chột dạ: “Dùng cái này đi.”

Vừa rồi cô không đẩy được anh ra, dưới tình thế cấp bách, cô đã giơ chân lên đá, nhưng không ngờ anh lại đập vào tủ đầu giường.

Mặc dù rất xấu hổ nhưng cũng là lỗi của cô, khuôn mặt tuấn tú đang yên đang lành bị đập vào sưng đỏ.

Người đàn ông ném túi đá đi, liếc nhìn cô rồi nhẹ nhàng nói: “Em làm đi.”

“…”

Khoé miệng Lương Hạnh giật giật, cuối cùng cô vẫn tới ngồi cạnh anh, nhẹ nhàng đặt quả trứng lên trán anh rồi lăn đều, miệng lẩm bẩm bất mãn: “Đều tại anh, anh chưa uống say thì nói đi, khoẻ như trâu ấy, tôi không đẩy ra được nên chỉ có thể đá.”

May mà cuộc điện thoại của mẹ gọi tới đã cứu cô, nếu không bây giờ chắc chắn cô đã bị người đàn ông này làm cho choáng váng không thể quay lại.

Nói đến đây, Triệu Mịch Thanh cũng hơi đuối lý, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn thẳng vào cô, không lên tiếng.

Anh có uống chút rượu nhưng vẫn chưa đến mức say, từ khách sạn về nhà anh đã định gọi cho cô nhưng không ngờ cô lại chủ động gọi trước, cho nên khi mở cửa nhìn thấy cô, lòng anh rất xúc động.

Lòng Lương Hạnh rung động, cô rời tầm mắt, bối rối nói: “Anh, anh đừng nhìn tôi như vậy, anh vẫn chưa nói cho tôi sao anh lại uống nhiều như vậy? Không phải anh đi gặp mẹ sao?”

“Trứng vào mắt rồi.” Giọng người đàn ông mang theo tiếng cười khẽ vang lên.

Lương Hạnh giật mình, cúi đầu nhìn trứng gà gần như chạm tới mắt anh, cô lúng túng đặt lại vết thương rồi tập trung xoa đều.

Người đàn ông hé môi, nhẹ giọng giải thích: “Mẹ tôi không ốm, bà cố ý lừa tôi tới khách sạn.”

Động tác tay Lương Hạnh thoáng dừng lại, cô nhướn mày: “Bà ấy biết khi đó anh ở cùng tôi?”

“Không biết.”

“Ồ.”

Người đàn ông quay đầu lại nhìn cô, chiếc áo sơ mi rộng, mở một vài chiếc cúc để lộ một khoảng ngực, làm nổi bật vẻ uể oải của anh.

Anh đưa tay nắm cằm cô để cô nhìn mình, mỉm cười nhẹ: “Em không hỏi sao bà ấy lại lừa tôi tới khách sạn à? Đi gặp ai? Vì sao tôi lại uống rượu hả?”

Lương Hạnh bĩu môi, rất thản nhiên vén mái tóc dài sắp loạn như ổ gà của mình: “Đây là chuyện riêng tư của anh, không liên quan đến tôi sao tôi phải quan tâm?”

Đồng tử của Triệu Mịch Thanh hơi co lại, cánh tay đột nhiên duỗi ra, ôm vai cô kéo vào lòng mình.

Lương Hạnh mất cảnh giác, quả trứng trong tay bay ra lăn xuống đất, cô vô thức đứng dậy định nhặt nhưng lại bị anh ngang ngược kéo về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.