Sau Khi Ly Hôn, Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 182: Chương 182: Em sẽ tự mình đến bệnh viện phá bỏ nó




Sự yên tĩnh ngắn ngủi, ở cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng đập cửa thanh thúy mà đột ngột.

Thư ký khẽ giật mình quay đầu lại nhìn sang, nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp đang đứng ở cửa thì lập tức thức thời lui sang một bên, cung kính chào hỏi: “Cô Tống.”

Một người phụ nữ ăn mặc thời thượng mà vô cùng có khí chất đạp lên đôi giày cao gót chậm rãi bước vào, liếc mắt nhìn cô ta một chút, lãnh đạm ừ một tiếng, sau đó nhìn về phía người đàn ông đang ngồi đó không thể nhúc nhích, ánh mắt lướt qua một tia dịu dàng: “Vẫn còn chưa làm xong nữa à?”

Đối với sự xuất hiện của cô ta, biểu cảm của Thượng Điền không hề có bất cứ thay đổi nào, giọng nói cũng không có thêm bao nhiêu nhiệt độ: “Sao em lại đến đây?”

Người phụ nữ đặt hộp giữ ấm ở trong tay trước mặt anh ta, vừa nói vừa mở ra: “Em đã kêu dì giúp việc làm cơm, vẫn còn đang nóng đó, anh ăn một chút đi.”

Ánh mắt của thư ký nhìn người đàn ông, nói thật nhỏ: “Thượng tổng, tôi còn có việc, tôi đi trước đây.”

Thượng Điền khoát tay.

Rất nhanh, trong phòng hợp chỉ còn lại có hai người, lúc không có người nào nói chuyện chỉ còn lại tiếng va chạm nhẹ của đồ ăn, một sự quái dị kỳ lạ nhưng mà lại không nhìn ra được chút gì khác thường trên gương mặt của hai người, dường như loại phương thức ở chung này đã trở thành thói quen.

Người phụ nữ mặc một cái váy đỏ, khoác một cái áo khoác nhỏ, làn da trắng không như con người lộ ra bên ngoài, bộc lộ ra khí chất thiên kim điển hình, mười ngón tay thon dài tinh tế được sơn màu sơn móng tay, ngay cả chiếc nhẫn kim cương hình trứng chim bồ câu trên ngón áp út cũng đã mất đi vẻ rực rỡ.

Nhan sắc không tính là ngọt ngào quyến rũ, nhưng cũng rất có sức hút, lúc không nói chuyện có một loại khí chất lạnh lùng cao ngạo.

Có một số người có gương mặt cấp cao là do trời sinh, có lẽ cô ta chính là loại người này.

“Không cần đâu, một lát nữa bọn tôi vẫn còn có cuộc họp, nếu như em còn chưa ăn thì đến phòng làm việc của tôi ăn đi.” Người đàn ông chậm rãi đứng dậy duỗi tay chân cứng ngắc ra, đi đến cửa sổ.

Động tác đang sắp xếp đồ ăn của người phụ nữ hơi dừng lại, rất nhanh lại khôi phục bình thường, nhẹ giọng nói: “Vẫn còn thời gian mà, anh ăn một chút đi, em đến phòng làm việc chờ anh, không làm phiền tới anh, ăn xong rồi thì cứ để thư ký dọn dẹp xong đưa qua là được rồi.”

Nói xong, không đợi anh ta nói chuyện, cô ta thu tay lại quay người chậm rãi rời đi.

Thượng Điền ngoái nhìn bóng lưng của cô ta, ánh mắt sâu thẳm.

Phòng làm việc của tổng giám đốc.

Người phụ nữ đẩy cửa ra bước vào, cô thư ký đang sắp xếp lại tài liệu nghe thấy âm thanh thì quay đầu lại theo bản năng, thấy là cô ta, cười nhạt một tiếng: “Cô Tống.”

Không có so sánh thì không có tổn thương, một cô thư ký có dáng người vô cùng tốt cùng với bộ đồ công sở đứng trước mặt của người phụ nữ này cũng hoàn toàn bị lép vế, cho thấy sự khác biệt giữa người thường và con gái nhà giàu.

Ánh mắt của cô ta nhìn thẳng về phía thư ký, vẫn là vẻ dịu dàng như cũ, lại không hiểu sao có mấy phần chèn ép: “Gần đây công ty đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Thư ký hơi giật mình, hơi do dự nói: “Chuyện này..."

Đôi mắt xinh đẹp của người phụ nữ nhíu lại, giọng nói lạnh lùng hơn: “Tôi là vợ của anh ấy, không có quyền lợi được biết à?”

Sắc mặt của thư ký đột nhiên tái đi.

Không sai, người đang đứng trước mặt chính là người vợ danh chính ngôn thuận của tổng giám đốc bọn họ, là cô cả nhà họ Tống, Tống Nhiễm. Giá trị bản thân hơn một ngàn tỷ, tuyệt đối môn đăng hộ đối, hơn nữa là một cô gái nổi danh đài cát.

Chỉ là hai người kết hôn thầm lặng, cho nên là người nào cũng gọi cô ta là cô Tống.

“Công ty gặp vấn đề..."

Thư ký nói những chuyện lớn xảy ra gần đây với công ty cho cô ta nghe một lần.

Tống Nhiễm lấy một điếu thuốc từ trong túi ra thuần thục nhóm lửa, đặt ở bên môi hít một hơi, cánh môi đỏ thắm phun ra làn khói mờ mịt, khí chất tự phụ lãnh đạm vốn có của cô ta đã có nhiều thêm mấy phần cảm giác sa đọa phong trần.

Lẳng lặng nghe xong, thuốc lá được kẹp giữ ngón tay của cô ta vỗ vỗ trên cái gạt tàn thuốc, ung dung hỏi: “Anh ấy ở Nam Thành lâu như vậy, không có chút thu hoạch nào?”

Cô thư ký im lặng nuốt nước miếng, cuối đầu do dự không biết phải giải thích với cô ta như thế nào.

Cô ta cũng không thể nói cho cô ta biết Thượng tổng đến Nam Thành chính là vì một người phụ nữ?

Suy nghĩ một chút, cô ta giải thích: “Có một ít, đã tìm hiểu về sự phát triển của các ngành liên quan ở Nam Thành, cũng có đàm phán được vài chuyện hợp tác, tiện thể... hiểu rõ nhân mạch... của Triệu tổng.”

Cô ta muốn nói là người phụ nữ của Triệu tổng, không biết là sẽ bị đánh hay không.

Biểu cảm của Tống Nhiễm không thay đổi, dường như là không có bất kỳ nghi vấn gì đối với lời giải thích của cô ta, chỉ là đưa tay đặt một nửa điếu thuốc còn lại vào trong cái gạt tàn thuốc, dập tắt nó đi, giọng nói thờ ơ: “Nửa tháng tiếp theo... anh ấy có thời gian rảnh ban ngày không vậy?”

“Nửa tháng? Cô chờ một lát đã.” Thư ký giật mình vội vàng đi lại bàn lấy máy tính bảng của mình, mở ra, vuốt màn hình, nhìn kỹ một lúc rồi sau đó vẻ mặt hơi thay đổi, có chút xấu hổ ngẩng đầu lên nhìn về cô ta: “Cô Tống... cô có chuyện gì không? Tôi sắp xếp trước, một lát nữa tôi thương lượng với tổng giám đốc.”

Dường như là người phụ nữ không cảm thấy bất ngờ, không có biểu cảm gì khoát khoát tay: “Không cần đâu, một lát nữa tôi nói với anh ấy là được.”

Thư ký chỉnh lý xong thì đáp một tiếng liền đi ngay, không bao lâu sau Thượng Điền đẩy cửa bước vào, ngửi thấy ở trong phòng vẫn còn có mùi thuốc lá chưa tản đi, lông mày nhăn lại, trầm giọng nói: “Không phải tôi đã nói không thể hút thuốc trong phòng làm việc của tôi rồi à?”

Đi đến trước bàn cầm lấy điều khiển từ xa mở quạt thông gió.

Anh ta đứng ở đó nhìn cô ta: “Sao em vẫn còn chưa đi?”

Giọng điệu không nghe ra được buồn vui, chỉ là ánh mắt giống như đang nhìn một người xa lạ.

Tống Nhiễm đặt cái chân đang bắt chéo xuống, ngửa đầu lên nhìn anh ta: “Em tìm anh có chút việc, đến lúc nào thì anh có thể sắp xếp nửa ngày dành cho em?”

Thượng Điền thờ ơ nói: “Có chuyện gì?”

Người phụ nữ từ từ thu hồi ánh mắt từ trên người anh ta khi anh ta nhìn qua, rũ mắt xuống: “Trong lúc nhất thời nói không rõ được.”

Thượng Điền nhìn người phụ nữ, lông mày càng nhíu chặt hơn, đôi môi mỏng nhếch lên, một lát sau vẫn lên tiếng nói: “Gần đây tôi tương đối bận rộn, muốn thời gian thì hẹn với thư ký đi.”

“Không cần phải hẹn, em trực tiếp nói với anh luôn, mười hai giờ trưa mai em chờ anh ở nhà.” Người phụ nữ đột nhiên cầm lấy túi xách, đứng dậy, giọng nói nhanh gọn mà linh hoạt.

“Tống Nhiễm!" khuôn mặt tuấn tú của Thượng Điền xuất hiện một tia không vui: “Em đừng có tùy ý, bây giờ tôi bề bộn nhiều việc.”

Người phụ nữ đi đến bên cạnh anh ta, thắt nơ chặt lại cho anh ta, ánh mắt hướng lên phía trên, nhẹ nhàng cười một tiếng: “Em biết là anh bộn bề nhiều việc cho nên hôm nay mới không làm phiền anh, nên là mười hai giờ trưa mai anh không đi, hi vọng là sau này anh không hối hận.”

Nói xong, ngón tay tinh tế mơn trớn bộ ngực của anh ta qua lớp áo, né người ra liền muốn đi khỏi.

Cảm giác bực bội dồn nén mấy ngày liên tiếp của Thượng Điền tuôn ra theo lửa giận, trở tay nắm chặt lấy cổ tay của cô ta, khuôn mặt bình tĩnh, giọng nói lạnh lùng: “Em đang uy hiếp tôi? Tống Nhiễm, em biết tôi..."

Hối hận?

Anh ta đã sống được nửa đời người, cho đến bây giờ không có chuyện gì làm cho anh ta thấy hối hận, bao gồm cả cưới cô ta. Cho dù là không có tình cảm nhưng mà lợi ích thương nghiệp to lớn cũng làm cho anh ta không cảm thấy hối hận với lựa chọn của chính mình, nhưng mà điều anh ta ghét nhất đó chính là bị người khác uy hiếp.

“Em mang thai.” Người phụ nữ nhẹ giọng đánh gãy lời anh ta, biểu cảm vô cùng bình tĩnh.

Người đàn ông nhìn cô ta chăm chú, đôi mắt đột nhiên co rút lại.

Tống Nhiễm tiếp tục nói: “Vốn dĩ là em muốn cho anh có nửa ngày để suy nghĩ, nếu không thì em sẽ tự mình đến bệnh viện phá nó.”

Một câu nói hời hợt, trong nháy mắt sắc mặt của người đàn ông kéo căng, anh ta dùng sức siết chặt cổ tay của cô ta, gần như muốn bóp gãy nó.

Yên tĩnh mấy giây, biểu cảm của anh ta vẫn không nhìn ra cái gì như cũ, chỉ là không hiểu sao giọng nói đã trở nên lạnh nhạt: “Em muốn phá bỏ nó?”

Có điều gì đó vụt qua trong đôi mắt của Tống Nhiễm, cô ta chợt bật cười: “Sao vậy, chẳng lẽ là anh còn muốn giữ nó?”

Cô ta nhìn anh ta thật chăm chú, trái tim như thắt lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.