Sau Khi Ly Hôn, Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 442: Chương 442: Hôm nay là halloween




Trên bàn ăn, Triệu Mịch Thanh nhìn vài món ăn lẻ tẻ với vẻ mặt nghiêm túc.

Ngược lại Lương Hạnh lại như không có gì, ăn rất hào hứng.

“Không đủ, anh sẽ ra ngoài mua thêm.” Anh ngồi thẳng lưng, nói xong liền toan đứng lên ra ngoài thì bị Lương Hạnh giơ tay kéo lại.

Cô cười tươi rồi: “Thế này rất tốt.”

Triệu Mịch Thanh nhìn cô ăn, bất giác cong môi: “Ăn xong chúng ta xuống dưới lầu đi bộ nhé.”

Ăn uống xong xuôi, Lương Hạnh chủ động chịu trách nhiệm rửa bát. Triệu Mịch Thanh về phòng giải quyết hai email, lúc đi ra đứng ở cửa chuẩn bị áo khoác. Lúc này nghe thấy tiếng rung rù rù trong túi, liền nói với Lương Hạnh đang cởi tạp dề: “Em có điện thoại.”

Lương Hạnh vẩy vẩy tay rồi lau lên khăn: “Ai vậy?”

Anh thuận tay cầm điện thoại lên nhìn, nhẹ nhàng nói ra một chữ: “Cung.”

Tên này giống như tên của đàn ông. Anh đưa điện thoại trong tay liếc nhìn Lương Hạnh đang đi ra, thấy cô nhanh chóng nhận máy trả lời.

Triệu Mịch Thanh không nghe rõ âm thanh trong điện thoại, chỉ nghe Lương Hạnh ừ hai tiếng rồi tắt máy. Vẻ mặt bối rối nói: “Em có chút việc, không đi dạo với anh được.”

Cô lắc lắc chiếc điện thoại trong tay, nhìn thấy sắc mặc Triệu Mịch Thanh bỗng chốc u ám đi. Cô chưa kịp mở miệng giải thích thì điện thoại lại rung lên lần nữa.

Sắc mặt anh hơi cứng lại, lấy điện thoại từ trong túi quần tây. Nhìn thấy tên người gọi trên màn hình thì lập tức nghe máy.

Lúc nghe điện thoại anh vẫn luôn im lặng. Nghe người bên kia nói xong, anh tắt máy rồi nhìn Lương Hạnh: “Em đi đâu? Anh đưa em qua đó trước.

Lương Hạnh ổn định lại tâm trạng, nhìn rõ trên mặt cô ta có vài vết đen mờ mờ bị lớp trang điểm che bớt nên không còn rõ nét.

“Vậy cô và...” Cô dừng lại, hít một hơi thật dài: “Và con gái cô trang điểm thế này để làm gì? Còn tới mức phải tới đồn cảnh sát?”

Nhắc đến đây, Cung Kì mới tức giận, mặt cô ta đanh lại, lại xoa xoa gò má không còn cảm giác: “Hôm nay là Halloween, mấy người đều không đón Halloween sao?”

Cô ta vừa xoa má thì đau tới nỗi phải rít lên, lửa giận trong lòng lại dâng trào.

“...” Lương Hạnh nghe vậy, khịt khịt mũi, thành thật nói: “Cái lễ này theo tình hình thông thường thì không vui chơi hay đón mừng gì lắm.”

Cung Kì nghe vậy, không nhịn được vỗ vỗ xuống mặt bàn bên cạnh khiến ly trà không bên cạnh rung lắc dữ dội: “Thủ tục nhận nuôi tôi không dễ gì mới hoàn thành, hôm nay muốn dẫn con bé ra ngoài vui chơi một chút. Bọn tôi trang điểm mất tới hai tiếng đồng hồ, vừa ra khỏi cửa chưa tới ngõ đã bị một tên say xỉn không biết trời đất tấn công.”

Cô ta nghĩ ngợi một lúc, cảm thấy nắm đấm ban nãy vẫn chưa đủ hả dạ, bèn chỉ về phía phòng thẩm vấn sau lưng mắng: “Nếu không phải hiện tại là xã hội pháp trị, tôi nhất định sẽ tự dạy hắn làm người.”

Giọng điệu cô ta kiêu ngạo, vừa khéo lại đang mang một bộ dạng bắt mắt, nên thu hút không ít ánh nhìn của những người xung quanh trong đồn cảnh sát. Lương Hạnh ngây người, vội vàng kéo cánh tay đang đưa ra của cô ta lại, sau đó thở phào: “Thì ra đứa trẻ là cô nhận nuôi?”

“Đúng, không thì cô nghĩ sao?” Cung Kì xoa xoa đầu đứa nhỏ, rồi lại vỗ vỗ vai Lương Hạnh: “Bé mèo, gọi cô nhé.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.