Theo Cung Kì, hai từ cãi nhau không khỏi có vẻ quan hệ giữa hai người quá thân thiết. Hơn nữa, con người cô ta chưa bao giờ tự tìm phiền phức cho mình. Những người có quan điểm và lập trường khác nhau thì dứt khoát không qua lại. Chuyện cãi nhau, ngoài với anh trai không chịu thua kém trong nhà ra, quả thực hiếm khi xảy ra với cô ta.
Vì vậy, lập tức phản bác lại: "Không tranh cao thấp với kẻ ngu ngốc, nhưng luôn mất thời gian để phân biệt kẻ ngu ngốc. Tôi không nghĩ rằng đây có thể được định nghĩa là cãi nhau."
Cô ta vừa dứt lời, bé Mèo đi theo bên cạnh liền ấp úng phản bác lại: "Thật ra chính là cãi nhau."
Giọng nói mềm dẻo từ bên dưới truyền đến, Cung Kì không khỏi dừng bước chân vội vã của mình, cúi đầu liếc nhìn cô bé, trong mắt đầy vẻ uy hiếp: "Con nói cái gì?"
Cô bé lập tức mím môi, ngoan ngoãn chớp chớp mắt, không nói nữa.
Trong khoảng thời gian dừng lại ngắn ngủi này, người đàn ông đằng sau đã đuổi theo ra từ trung tâm mua sắm, nắm lấy cánh tay cô ta: "Chúng ta nói chuyện một chút đi."
Đôi mắt anh ta đỏ như máu, đến giọng nói cũng ong ong, mang theo âm mũi dày đặc.
Cung Kì vừa nhìn thấy dáng vẻ sa sút tinh thần của anh ta thì phát cáu mà trước giờ chưa từng có, tháo bỏ tay anh ta ra, kéo bé Mèo gia tăng nhịp bước: "Anh Cố, anh muốn tự mình ăn năn, sống trong quá khứ, đó là chuyện cá nhân anh. Giữa chúng ta đã không còn gì đáng để nói."
Cô ta không chút do dự, bước chân vô cùng kiên quyết.
Cố Thời lại đuổi theo, kìm chế cảm xúc vào trong mắt, đưa tay ngăn cô ta lại: "Tôi chỉ hỏi cô một câu, những lời cô vừa nói có phải là thật không?"
Nhìn thấy anh ta như vậy, Cung Kì dừng lại một lúc cười khinh thường, hai tay khoanh trước ngực vẻ mặt giễu cợt, nhìn từ trên xuống dưới hỏi ngược lại: "Anh cảm thấy thế nào?"
Cánh tay buông thõng xuống, giống như cuối cùng đã hiểu rõ hiện thực, ánh mắt cũng theo đó rơi xuống đất, anh ta mới uể oải nói: "Cô đi đi."
Cung Kì hừ nhẹ, hất cằm tỏ vẻ kiêu ngạo, giọng mỉa mai: "Tôi đi rồi có phải anh sẽ lại tới quán bar để uống rượu, mặc sức lôi một cô em không rõ lai lịch từ trong điện thoại ra ngủ chung, để trút nỗi phiền muộn trong đầu anh mà anh tự cho là đúng không?"
Nhìn thấy người đàn ông không lên tiếng, nét mặt cô ta cũng sa sầm lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, nói một cách bình tĩnh mà trúng điểm yếu: "Có biết thế nào là đà điểu không? Anh cũng giống như bọn chúng vậy."
Bé Mèo ngẩng đầu cười "hì hì": "Mẹ cháu có tính thích sạch sẽ."
Ngay cảnh này, thật đúng lúc, vừa hay đập vào mắt Tề Uyên đang chuẩn bị bước vào cửa hàng không sai lệch tí nào.
Thấy nét mặt cô ta cứng đờ lại, ngón tay vô thức bấu chặt vào quai túi xách, lặng lẽ đối mặt với ba người cách đó không xa. Cuối cùng, giống như gặp phải ma, rút chân lui về sau, quay đầu bỏ chạy.
Cũng không biết là đang trốn tránh điều gì.
Cố Thời kịp phản ứng lại, vô thức nhấc chân đuổi theo, nhưng bị Cung Kì đưa tay ngăn lại.
Hai người giằng co qua lại, cuối cùng người phụ nữ bình tĩnh mà thờ ơ nói cho anh ta biết: "Tề Uyên bây giờ là người phụ nữ của Thượng Điền."
Lời này giống như tiếng sấm, đánh dữ dội vào cánh cửa lòng của người đàn ông, ép trái tim của anh ta phải nghỉ ngơi, thật lâu sau mới trở lại bình thường, sau đó hỏi cô ta với vẻ kinh ngạc và tức giận: "Cô nói gì cơ?"
Cung Kì là người chủ nghĩa thực tế, chán ghét cuộc sống dối người gạt mình và tự oán trách bản thân.
Cô ta cho rằng làm đà điểu là một chuyện trốn tránh đau đớn nhưng lại rất ngu ngốc và hèn yếu. Vì vậy cuối cùng, cô ta lần nữa lại nói với anh một cách chắc chắn và chân thành rằng: "Tề Uyên đã là người phụ nữ của Thượng Điền rồi. Anh có tư cách gì để đuổi theo đây, anh có thể sánh với Thượng Điền sao?"
Lời này không hề có ý giễu cợt, với cô ta mà nói, đó chỉ là một lời tường thuật về sự thật rất đỗi bình thường mà thôi.
Phản ứng sau đó của Cố Thời khiến cô ta vô cùng thất vọng.