Sau Khi Ly Hôn, Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 457: Chương 457: Kiên quyết truy cứu trách nhiệm




Bởi vì Triệu Mịch Thanh và anh Hoắc luôn đi cùng nhau, Lương Hạnh và Châu La La cũng có nhiều cơ hội tề tựu chung một chỗ.

Thứ bảy nhận được lẵng hoa do ông cụ Tống gửi tới, dường như tâm trạng của hai người đàn ông cũng không tệ. Lương Hạnh lập tức gọi điện thoại cho Châu La La để cô mang theo con trai tới nhà ăn cơm.

Dì ở bệnh viện chăm sóc mẹ Lương, trong nhà ngoại trừ ba đứa bé thì chỉ còn hai vợ chồng khá trẻ tuổi.

Người đàn ông ngồi trên ghế sô pha nghiên cứu cái gì đó, Lương Hạnh ở nhà bếp bận rộn việc cơm nước. Châu La La không biết nấu cơm, cô bưng một ly bia đi qua đó, thỉnh thoảng bị anh Hoắc xua đuổi, đôi lúc lại giúp Lương Hạnh gọt trái cây.

Lúc ném chai bia trống không vào thùng rác, cô bị Lương Hạnh nhéo vào cổ và đẩy đến bên cạnh bồn rửa để rửa nấm.

Châu La La vừa rửa vừa quay đầu lại tố cáo với vẻ thần bí: "Mình thấy chồng cậu vừa nhắn tin với cô gái mà mẹ anh ấy giới thiệu, chú ý một chút..."

Châu La La nói xong thì nhíu mi, ý tứ cảnh cáo dưới đáy mắt có chút nồng đậm.

Suýt chút nữa Lương Hạnh bị cô chọc cười, bèn tắt bếp rồi nhìn về phía kệ để chén bát trong tầm với của Châu La La: "Lấy giúp mình cái đĩa."

Sau đó Lương Hạnh vừa bày đồ ăn ra đĩa vừa cười: "Cậu nói Đào Mỹ Ân sao?"

"Đúng, chính là cô ta." Châu La La mở to mắt, không thể tin nổi đối với phản ứng của Lương Hạnh: "Cậu biết mà còn bình tĩnh như vậy?"

"Mình biết tất cả mọi chuyện, không giống như cậu nghĩ đâu." Lấy khăn lau nước trên đĩa, Lương Hạnh cũng không ngẩng đầu. Sau khi múc thức ăn ra cô lại quay đầu dặn dò: "Lấy nấm ra rồi bỏ vào nồi canh là được."

Hôm đó, Lương Hạnh nấu rất nhiều món ăn. Vợ chồng nhà họ Hoắc ăn uống no nê, cuối cùng mím môi cười híp mắt rời đi. Trước khi đi bọn họ còn khách sáo nói hôm nào sẽ chiêu đãi.

Đưa người xuống dưới lầu xong, Lương Hạnh và Triệu Mịch Thanh tự quấn chặt áo khoác trên người mình lại, xoay người đi vào thang máy lên lầu.

Vừa ra khỏi thang máy, trên hành lang mờ tối, điện thoại của Triệu Mịch Thanh lại sáng lên. Anh vô thức lấy ra xem, cũng không kiêng kỵ cái gì. Lương Hạnh nhìn về phía ánh sáng theo bản năng, lại thấy tên của Đào Mỹ Ân.

Người đàn ông kéo cô ra sau lưng, ánh mắt âm lãnh, khẽ nhếch môi nói: "Bà Mạc*, bà có biết hành vi hiện tại của bà là trái pháp luật hay không?"

Bà Mạc: Mẹ Triệu là con gái của nhà họ Mạc.

Hai mắt mẹ Triệu trừng lớn, sau khi hết khiếp sợ thì lại khôi phục vẻ mặt kiêu căng: "Làm sao? Con còn muốn báo cảnh sát bắt mẹ phải không?"

Bà ta cho rằng con trai của mình sẽ không làm vậy, tuy nhiên động tác tiếp theo của Triệu Mịch Thanh lại khiến bà ta nghẹn họng nhìn trân trối.

Chỉ thấy anh thu hồi tầm mắt không nhìn mẹ mình nữa, sau đó nhanh chóng mà kiên định bấm một dãy số.

"Đây là tầng cao nhất trong toà nhà tài chính trên đường Trường Hà, công ty của tôi bị phá huỷ một cách trái phép, mấy người đó còn đang ở nơi này..." Cúp điện thoại, anh lạnh lùng nhìn chằm chằm mẹ của mình, gằn từng chữ một cách rõ ràng: "Camera giám sát ở chỗ tôi vẫn còn nguyên vẹn, cho dù bây giờ bà có đi thì đến lúc đó cũng phải tiếp nhận điều tra từ phía cảnh sát."

Sắc mặt mẹ Triệu lập tức đỏ lên.

Bà ta che ngực ho khan mãnh liệt, lồng ngực phập phồng khiến các cơ quan khác trong cơ thể đau đớn. Cuối cùng bà ta cúi người xuống, một tay chống vào cái bàn ở phía sau, lúc này mới miễn cưỡng đứng vững.

"Triệu, Triệu Mịch Thanh..." Giữa những trận ho khan, một tiếng rống giận bén nhọn của mẹ Triệu truyền ra từ nơi này: "Mẹ là mẹ của con!"

Người đàn ông mặt không đổi sắc, ánh mắt của anh nhìn lướt qua đám đàn ông một vòng, cuối cùng dừng lại trên người mẹ Triệu: "Cảm ơn đã nhắc nhở, nếu không nói, suýt chút nữa tôi đã quên rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.