Sau Khi Ly Hôn, Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 453: Chương 453: Người chủ nghĩa không kết hôn




Mặc dù mẹ Triệu là một người độc đoán và quyền lực, nhưng bà nhanh chóng bất lực trước đòn phản công không theo quy luật của Cung Kì, một tay chống nền đất lạnh lẽo, đáy mắt tràn đầy sự tức giận và kinh ngạc.

“Bỏ đi, Cung Kì.” Lương Hạnh thấy vậy, vươn một tay ra, ngăn lại bằng giọng mệt mỏi.

Lúc này, từ phía sau bãi đậu xe thấp thoáng xuất hiện một bóng người cao lớn, khi đi tới gần thì có thể mang máng nhận ra người nọ chính là Cố Thời.

Lương Hạnh mở to mắt, có chút khó tin.

Người đàn ông bước đến gần, nhìn thấy mẹ Triệu đang ngọ ngoậy đứng dậy thì khom người đưa tay dìu đỡ dậy.

Cánh tay của bà nương nhờ sức của Cố Thời như đã lấy lại tinh thần chiến đấu trong tích tắc. Bà duỗi thẳng chân về phía trước, không ngờ lại bị lực bên cạnh kéo trở lại.

“Bác gái, bác ngã không nhẹ, hay là để cháu đưa bác về nghỉ ngơi.” Cố Thời nắm chắc cổ tay mẹ Triệu, không nói không rằng đã kéo bà lùi lại.

Cuối cùng khuyên can mãi mới thuyết phục được bà lên xe bên cạnh.

Khi xe chạy ra khỏi bãi đậu xe, nhìn theo bóng chiếc xe rời đi với tốc độ nhanh, Cung Kì mới phủi tay, hất cằm tỏ vẻ cao ngạo và khinh thường.

Lương Hạnh lạnh cả người, không khỏi hắt hơi một cái, cô sụt sịt mũi, cố nặn ra nụ cười nhợt nhạt và bất đắc dĩ với Cung Kì.

“Tới chỗ của tôi thay quần áo trước đi.” Cung Kì nhanh chóng thu lại khí thế độc đoán, ngang ngược, đến giọng nói cũng dịu đi rất nhiều. Cô ta vỗ nhẹ vào cánh tay Lương Hạnh như cảm thông, mò lấy chìa khóa từ trong túi xách ra và đi tìm xe của mình.

Trên đường về, hai người không nói lời nào suốt chặng đường.

Cung Kì im lặng, chỉ bật điều hòa và hệ thống sưởi ở mức cao nhất, thỉnh thoảng lại liếc nhìn người phụ nữ ánh mắt trống rỗng bên cạnh, có mấy lời rất muốn nói nhưng lại kìm nén lại.

Cô ta và Lương Hạnh không tính là quá thân, nhưng trong công việc hai người phối hợp rất ăn ý, ít nhiều cũng đã nghe Trương Quyền nói qua, về cơ bản có thể đoán ra được cô ta là người như thế nào.

Lương Hạnh tắm rửa xong, từ phòng tắm đi ra, cuối cùng khuôn mặt cũng lấy lại được một chút khí sắc.

Cô chỉ vào cánh cửa sau lưng: "Tôi mượn máy sấy một lát, khi quần áo khô tôi sẽ rời đi."

Sau khi đi ra ngoài, thấy Cung Kì đang nằm nửa người trên ghế sô pha với một cuốn sách trên tay và đọc một cách say sưa, thậm chí còn không ngẩng đầu lên khi nghe vậy, chỉ nói "ăn cơm xong rồi hẵng đi", sau đó chỉ tay về phía bàn cà phê bên cạnh: "Điện thoại của chị đã đổ chuông."

Lương Hạnh đang lau đầu tóc dính vài vệt nước thì dừng lại, sau đó khom người cầm điện thoại lên, vuốt màn hình xem, cũng không có gọi lại, cô chỉ nhắn một tin nhắn qua loa trả lời lại.

“Không phải là chị nói dối người ta là mình tăng ca chứ?” Cung Kì vẫn không ngẩng đầu lên, nhưng một lời nói toạc ra, sau đó không đợi Lương Hạnh đáp lại, đột nhiên dùng tay đấm vào quyển sách rồi cười sảng khoái.

Lương Hạnh nhíu mày, nhìn bé Mèo ngồi trên ghế sô pha cũng đang hoảng sợ, sau đó rón rén đi tới, chộp lấy quyển sách trên đùi cô ta, lật ra xem, nhất thời không nói nên lời.

“Cuốn sách này có gì đáng buồn cười đâu?” Lương Hạnh khép lại, đối diện với người phụ nữ trên ghế sô pha, chỉ vào ba chữ lớn “Tây Du Ký”.

Cô đột nhiên hiểu ra, hôm nay khi Cung Kì đáp lại mẹ Triệu ở bãi đậu xe, thái độ châm biếm không thể đoán được, không phải Vương mẫu nương nương cũng là Quan Thế Âm.

“Thật nhàm chán.” Cung Kì bị cướp sách, đứng bật dậy đi đến phòng ăn: “Vốn là mua cho bé Mèo, nhưng cô giáo nói con bé chưa đủ tuổi đọc loại sách này, thành ra tôi chỉ đành tự mình đọc.”

Lương Hạnh cầm quyển sách chậm rãi khép lại, có chút thích thú.

Lần đầu tiên trông thấy Cung Kì, cô từng bị lối trang điểm tinh xảo, quyến rũ và thái độ cao ngạo của cô ta làm cho mê mẩn, nghĩ rằng đây là một người phụ nữ không dễ hòa hợp. Nhưng thời gian lâu dài, nhận ra bên ngoài và bên trong của cô ta chênh lệch ngày càng lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.