Nghe thắc mắc của Châu La La, Lương Hạnh và Cung Kì liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều trầm mặc.
Ngược lại Châu La La cũng đã hiểu ra, tự mình giải thích nghi vấn của mình: “Tớ thấy là Cố Thời đối với cô Bao đó cũng không có tình cảm chân thật là bao.”
Sự thật chính là như thế.
Từ khoảnh khắc nhìn thấy cô Bao, Cung Kì đã nhìn thấu Cố Thời, dường như là anh ta lựa chọn người phụ nữ đó không có liên quan gì tới tình yêu, cho nên dù có biết mánh khóe thì như thế nào chứ?
Những gì mà anh ta muốn là một lá chắn có thể che đậy tất cả sự phóng túng của anh ta, có thể giúp cho anh ta có một cuộc sống giống với đa số nam nữ trẻ tuổi, tốt nhất là người phụ nữ này có mang theo mục đích và ngụy trang mà đến, như thế này thì có thể làm giảm bớt cảm giác áy náy và bất an ở trong lòng của anh ta.
Cùng lúc đó, đây cũng chính là một trong những nguyên nhân mà anh ta không lựa chọn Cung Kì.
Sau khi chia tay với Tề Uyên, Cố Thời đã hoàn toàn hiểu được cuộc đời ba mươi năm trước của mình từ một con bài tốt lại đánh cho nát bươm là như thế nào, anh ta cùng với Cung Kì là người có kế hoạch, có yêu cầu là hai thái cực khác nhau, anh ta không có dũng khí để sánh vai đứng cùng một chỗ với cô.
Cho nên sau khi say rượu tỉnh lại, anh ta chọn người phụ nữ không cẩn thận va quẹt xe của anh ta, từ đó rời xa những ồn ào xa hoa trụy lạc, học theo dáng vẻ của Triệu Mịch Thanh làm một người đàn ông tốt.
Thật ra thì trái tim của anh ta đã chết rồi.
Vốn dĩ là Cung Kì muốn khoanh tay đứng nhìn, tiện thể nhìn xem cuối cùng người đàn ông này sẽ hư thối thành bộ dạng gì, nhưng mà cô Bao không biết trời cao đất rộng cứ chủ động trêu chọc, cái này không thể trách cô ta được.
Lương Hạnh và Cung Kì không lập tức trả lời suy đoán của Châu La La, mà hình như là cô cũng không để ý cho lắm, đưa tay tìm cái gì đó từ trong đống tài liệu ấy, hứng thú lật quyển sách: “Ồ, đây là ai vậy, khẩu khí lại lớn như thế?”
Sau khi tùy ý lật hai trang rồi lại đưa vào trong tay của Cung Kì, Lương Hạnh thì ngồi ở một bên, không nhanh không chậm lên tiếng giải thích: “Đây là biệt danh của cô Bao.”
Những tài liệu được lấy ra đều là những thông tin về những bài blog khoe khoang sự giàu có của bọn họ, sớm nhất là đầu năm ngoái, Cung Kì cũng không xem kỹ, chỉ nhịn không được mà tán dương: “Ngay cả cái này mà anh Triệu cũng có thể tra ra, năng lực nghiệp vụ còn mạnh hơn so với thám tử tư.”
“Tôi đến đây để nói cho cô một chuyện.” Lương Hạnh bình tĩnh bưng ly trà ở trong tay lên uống một hớp, đồng thời lại quan sát người phụ nữ có sắc mặt nhẹ nhõm trước mắt: “Những tài liệu này, ngoại trừ ba của cô ta bị bệnh, những cái khác đều không phải là của Mịch Thanh điều tra.” Cũng không phải là để ý lắm, chỉ nhướng mày cười cười: “Ông ấy vẫn rất có mắt nhìn.”
“Có phải có mắt nhìn hay không, cô gặp thì biết thôi.” Lương Hạnh đặt ly nước ở trong tay xuống: “Mịch Thanh với ông Cố có giao tình, anh ấy đoán là chắc có lẽ ông ấy sẽ tìm một thời cơ để đến bệnh viện thăm cô, cho nên tôi đến đây là để nhắc nhở cô cần phải chuẩn bị tâm lý.”
Dừng lại một chút, lại cường điệu: “Chắc có lẽ là hai ngày nữa, nếu cô muốn dạy dỗ cô Bao thì đó là một cơ hội tốt, có nắm bắt được hay không thì phải dựa vào cô rồi.”
Xác nhận ông Cố muốn đến đây, Cung Kì cũng rất kinh ngạc, nhưng mà lời nhắc nhở của Lương Hạnh đã làm cô ta nhanh chóng tỉnh táo lại, cụp mắt xuống suy nghĩ một chút, sau đó vung tay lên: “Yên tâm đi, trong lòng của tôi có tính toán.”
Lương Hạnh nhẹ nhàng "ừm" một tiếng, sau đó tiện thể giơ cổ tay lên nhìn thoáng qua đồng hồ: “Thời gian không còn sớm nữa, chiều nay tôi còn có một cuộc họp, bây giờ tôi phải đi trước.”
Có một vài lời khuyên đã đến bên miệng nhưng mà đối diện với biểu cảm lạnh nhạt không quan tâm của Cung Kì thì lại bị nuốt trở về, chỉ là sau khi đứng dậy thì gật đầu ra hiệu với cô ta một cái: “Tự cô phải có chừng mực, có vấn đề gì thì cứ liên lạc với tôi.”
Vẫn là muốn khuyên, nhưng mà nghĩ tới Cố Thời nếu như quả thật chọn cô Bao là phá hủy bản thân mình, vậy thì có khả năng vô cùng lớn là anh ta phải bị vây hãm trong vũng bùn cả một đời, mà Cung Kì chính là ngọn đèn sáng duy nhất có thể giúp anh ta thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn.
Thế là dứt khoát không nói cái gì nữa.
Châu La La đứng dậy đi theo sau lưng Lương Hạnh, lắc đầu bóp cổ rồi thở dài một tiếng: “Đàn ông thật là phiền phức quá đi, có đôi khi còn phiền phức hơn so với phụ nữ chúng ta.”
Cô lại không khỏi nhớ tới Triệu Mịch Thanh, sau đó vỗ vai của Lương Hạnh: “Cậu cũng đừng có quên chuyện của cậu đó, cậu phải để tâm nhiều hơn.”