Sau Khi Ly Hôn, Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 506: Chương 506: Tại sao lại phải sinh con cho anh ta?




Khoảng nửa tháng, Thượng Đỉnh đã thành công gặm được cục xương khó gặm là Sếp Mao, thành công ký kết hợp đồng năm năm, đơn đặt hàng năm năm đầu tiên sẽ không nhiều, nhưng mà cũng có khoảng ba mươi tỷ.

Đối với Thượng Đỉnh vừa mới được thành lập mà nói, thật sự đây là một chuyện làm cho người ta phải vui mừng.

Ngoại trừ Sếp Mao, thật ra thì Triệu Mịch Thanh càng coi trọng hơn chính là các khách hàng mà có lẽ ông ta sẽ có thể dẫn đến sau này, chỉ cần hầu hạ đại phật này cho ổn định, mấy năm nghiệp vụ sau này sẽ không cần phải lo lắng nữa.

Mà đổi thành Thượng Điền ở một bên nhận được tin tức này, rõ ràng là không có tâm trạng tốt như thế.

Người đàn ông vừa mới nói chuyện điện thoại lại ném điện thoại qua một bên, mắt lạnh lùng trừng trợ lý đang cẩn thận đứng ở cửa hỏi: “Cô Tống đâu rồi?”

Ngày hôm nay, trước khi Tống Nhiễm đến bệnh viện đã cố ý tiết lộ lịch trình của mình cho trợ lý của Thượng Điền.

Cho nên lúc này ngồi ở trước giường vô tư gọt quả táo, trông có vẻ nhàn rỗi thoải mái, nhưng mà thật ra trong lòng đã đoán trước được tiếp theo đây sẽ có chuyện gì xảy ra.

Cô ta cắt trái táo đã gọt xong thành từng miếng nhỏ, bỏ vào trong một cái bát sứ màu xanh xinh đẹp sạch sẽ, lại đẩy cái bát đi, vẻ mặt tươi cười dịu dàng xinh đẹp dặn dò: “Nghỉ ngơi một lát đi, ăn chút trái cây.”

Tống Nhiễm gọt trái cây cho người khác, tình huống này ở trong trí nhớ của cô ta cũng không xuất hiện được mấy lần, cho nên đợi đến lúc cô ta đẩy cái bát kia đi, bản thân cũng nở nụ cười.

Cô gái đó nâng cao cái bụng lớn, lại không hiểu rõ cho lắm, ngẩng đầu lên từ trong một đống tài liệu thi nghiên cứu thật dày, chớp chớp đôi mắt sáng ngời, vẻ mặt tò mò hỏi cô ta: “Chị Nhiễm, chị cười cái gì vậy?”

Xưng hô "chị Nhiễm" cũng là do cô gái này tự mình quyết định.

Trong nhận thức của cô ta, khái niệm địa vị và tiền tài vẫn còn chưa được khắc sâu như thế, vẫn còn tự tin nghĩ rằng sự cố gắng và kiên định của mình đủ để hình thành cuộc sống của một con người.

Cho nên trong mắt của cô ta, Tống Nhiễm cũng chỉ là một người phụ nữ vừa có tiền vừa có khí chất hơn so với một người bình thường mà thôi, đối với cô ta, cho đến bây giờ chưa từng có kính sợ và khiếp đảm.

Mà Tống Nhiễm thì lại không hiểu sao lại thích cảm giác ở chung như thế này, cô ta rất thưởng thức hơi thở trong trẻo và ngây ngô của cô gái này. Anh ta đứng ở bên cạnh cửa, nhìn bầu không khí tươi đẹp ở trên giường, lông mày không tự giác mà nhíu chặt lại.

“Tống Nhiễm.” Đứng ở phía xa xa, anh ta nghiêm túc gọi tên của cô ta, đợi sau khi cô ta nghe thấy rồi thì mới bước ra.

Nhưng mà cô Tống này nghe thì nghe đó, nhưng chẳng thèm quay đầu lại, chỉ giả vờ như là không biết mà hỏi anh ta: “Sao vậy?”

Cô gái ôm lấy cái chăn ở trên người vô thức nâng cao tay lên che bụng lại, dùng một cái tay khác chọc vào cánh tay của Tống Nhiễm, cẩn thận gọi một tiếng: “Chị Nhiễm.”

Đối với Thượng Điền, cô ta vẫn thấy sợ hãi, gặp nhau được hai lần, đều là nhìn thấy một gương mặt lạnh lẽo đủ để chèn ép lòng người, trên người của anh ta mang theo khi chất mà cho dù có đứng cách xa vài mét cũng có thể làm cho người ta không thở nổi.

Tống Nhiễm nhìn thoáng qua cô gái, cuối cùng lại hơi di chuyển thân thể, mặt mày hơi cong lên: “Nếu như là bởi vì chuyện của Sếp Mao, vậy thì anh đã tìm nhầm người rồi, tôi với ông ấy cũng không quen thuộc cho lắm.”

Thượng Điền đứng bên cạnh cửa thấy Tống Nhiễm đã chủ động nói đúng chủ đề, anh ta cũng không kiềm chế cái gì nữa, sải bước đi vào, rũ mắt xuống đánh giá cô ta: “Triệu Mịch Thanh không có tài liệu ở trong tay của tôi, không có khả năng có được hợp đồng này một cách dễ dàng như thế.”

Nói không rõ, nhưng mà ý tứ đã rất rõ ràng.

Tống Nhiễm vẫn ngồi đó, vẻ mặt kiêu ngạo lạnh lẽo nhắc nhở anh ta: “Anh đừng có quên ba của tôi và ông Mao là bạn bè, nếu như không phải có mối quan hệ của ông ấy, lúc đó anh cũng không giải quyết được ông ta đâu.”

Một câu nhắc nhở này hiển nhiên đã làm ngọn lửa đang kiềm chế ở trong lòng của Thượng Điền lại cháy dữ dội hơn mấy phần, bước chân của anh ta khẽ đi lại gần, trên cơ bản là dán chặt ở bên chân của Tống Nhiễm: “Có người nhìn thấy một mình cô đi vào trong phòng làm việc của tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.