Mẹ Triệu nghiêng người sang bên cạnh, hết sức cố chấp ôm đứa bé vào trong ngực, không để ý con bé khóc nháo, lạnh lùng nhìn bằng nửa con mắt người phụ nữ thần sắc cứng ngắc trước mặt, "Bà mơ đẹp!"
Bà lạnh lùng mắng một câu, cầm túi xách ở ghế bên cạnh, đứng dậy muốn ra cửa.
Mẹ Triệu cũng bối rối, bước chân vội vàng lui về phía sau, hai cánh tay hướng phía trước hạ xuống, trong hốc mắt có nước mắt lóe lóe, "Tôi không bế nữa..."
Bà chịu đựng cổ họng tắc nghẽn, cuối cùng thỏa hiệp và nói, "Tôi không bế nữa, bà có thể ngồi lại, nghe tôi nói hai câu."
"Bà muốn nói cái gì?" Cặp mắt mẹ Triệu liếc về, nhận ra ánh mắt chung quanh bởi vì động tĩnh vừa rồi mà hấp dẫn tới, cuối cùng ngồi xuống lần nữa.
Thấy thần sắc đối phương hòa hoãn mấy phần, cuối cùng mẹ Lương kéo ghế bên người ngồi xuống, mí mắt bà rũ thấp, hai tay để trước người bất an chà xát, cuối cùng ẩn nhẫn sương mù trong đáy mắt, chậm rãi nói: "Ba Hạnh, sắp không xong rồi, ung thư gan thời kỳ cuối, chuyện hai ngày này..."
Nghe vậy, đáy mắt mẹ Triệu vẫn thoáng qua vẻ khiếp sợ, nhưng chỉ chốc lát sau, vẻ khiếp sợ lại hóa thành khóe miệng chậm rãi nhếch nụ cười khinh miệt, "Vậy thật đúng là hả hê lòng người rồi."
Mẹ Lương không có bao nhiêu tức giận với lời chói tai như vậy, bà sớm đã chuẩn bị xong, thậm chí cũng cười tái nhợt mà hư vô, đáp lại: "Đúng vậy, thật là hả hê lòng người rồi..."
Bà nghĩ, đối với phần lớn mọi người mà nói, đích xác là hả hê lòng người.
"Rốt cuộc bà muốn nói cái gì, người Lương Thiệu Khôn đầy xấu xa loang lổ như vậy chết thì chết, liên quan gì đến tôi?" Mẹ Triệu nghe đến đây, vẫn cảm thấy nghi ngờ, cũng không thể suy đoán ra mục đích đối phương đến tìm bà.
Khó khăn ngoắc ngoắc khóe miệng, mẹ Lương vạch rõ từng chút, "Ông ấy nhớ An Khê, chiều qua lúc thanh tỉnh vẫn luôn nhắc tới tên An Khê, từ khi đứa bé bị bà ôm đi, ông ấy vẫn chưa được gặp..."
"Cho nên, bà muốn ôm con bé trở về gặp ông ngoại phải không?" Lời vừa nói ra, mẹ Triệu đang bưng cà phê trước mặt muốn uống một hớp đột nhiên cảnh giác, nặng nề đặt ly xuống, " Được, bà đúng là thật có bản lãnh, vì đoạt đứa bé đi, ngay cả người sắp chết bà cũng lợi dụng?"
Hô hấp miễn cưỡng thông thuận, bà kiên định quyết tuyệt nói: "Tôi nói cho bà biết, không thể nào."
Chỗ ngồi trước mặt trống rỗng, sau tai cùng với tiếng giày cao gót "Lộc cộc", lại truyền tới đứa trẻ bất an khóc, và từng tiếng ngấm vào cốt tủy "Bà ngoại", mẹ Lương nắm thật chặt năm ngón tay, ánh mắt run rẩy.
Bà không thể ức chế mà nghĩ, Hạnh, cần gì chứ.
Trước lúc bà ta muốn đẩy cửa tiệm cà phê đi, Mẹ Lương đứng dậy, bước chân thật nhanh đuổi theo, ở bên lề đường cản lại mẹ Triệu đang vẫy tay đón taxi.
"An Khê bây giờ là hộ khẩu nhà họ Lương chúng tôi, nếu bà quả thật không nói phải trái như vậy, cũng đừng trách tôi báo cảnh sát nói bà bắt cóc bán trẻ con."
"Bà sẽ làm sao?" Bị khiêu khích, mẹ Triệu lại cười lên, "Tôi ôm là cháu gái ruột của mình, bà muốn kiện, nhà họ Triệu chúng tôi có tiền có thời gian, chỉ là lớn chuyện rồi, tiền đồ con gái bà như thế nào, thì bà người làm mẹ này cân nhắc mà làm."
Mẹ Lương nghe vậy, nắm quả đấm thật chặt.
Trong lời mẹ Triệu không thiếu ý uy hiếp, đồng thời ẩn ý nói đến một bước kia, giữa Lương Hạnh và Triệu Mịch Thanh sẽ gặp phải tình cảnh lúng túng, cũng là điều mẹ Triệu muốn thấy.
Dừng một chút, ánh mắt bà trở nên kiên định đoạn tuyệt, lôi kéo trên vỉa hè, "Bất kể bà có đồng ý chuyện của Hạnh và con trai bà không, hôm nay tôi nhất định phải mang An Khê đi. Ông ngoại con bé vẫn còn ở trên giường bệnh chờ, không gặp được đứa trẻ, ông ấy sẽ không yên nghỉ."
Bà vừa nói, duỗi thẳng cánh tay muốn đón đứa trẻ.
An Khê rất nghe lời, nhìn thấu tâm tư của mẹ Lương, giương hai cánh tay sắp chui vào trong ngực bà, nhưng bị mẹ Triệu phản ứng lại né người sang bên cạnh, nhanh chóng lui về phía sau hai bước kéo dãn khoảng cách.