Sau Khi Ly Hôn, Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 172: Chương 172: Thật lòng nỡ để con gái tìm đàn ông kết hôn lần hai




Đúng là gừng càng già càng cay, câu nói của mẹ Triệu nói đúng trọng điểm, rõ ràng rất thiên vị nhà họ Phó.

Mắt của mẹ Phó và Phó Tuyết Thảo đều sáng lên, nhìn chằm chằm Triệu Mịch Thanh.

Đôi mắt trong veo, sáng ngời của người đàn ông vẫn bình tĩnh không một gợn sóng, cũng không có bất kỳ cảm xúc nào, anh trả lời không chút do dự: “Làm thư ký cho con quá bận, quá vất vả, đàn ông còn được, nhưng cô ấy là con gái, độ tuổi này rồi cũng nên tìm bạn trai mà yêu đương đi thôi, hơn nữa ở bên con mãi sẽ ảnh hưởng không tốt đến danh tiếng của cô ấy.”

Anh dừng lại một chút rồi ngước mắt nhìn mẹ Phó, cong môi cười như không cười: “Dì Phó, cháu cũng chỉ muốn tốt cho cô ấy thôi, cô ấy không thiếu tiền, công việc này nhẹ nhàng hơn, cô ấy có thể có nhiều thời gian kết bạn.”

“Ặc…” Mẹ Phó nghẹn họng không nói nên lời.

Những lời này đã cắt đứt những suy nghĩ mà họ chưa nói ra, rõ ràng anh đang nói với mọi người rằng anh không có hứng thú với Phó Tuyết Thảo.

Vẻ mặt mẹ Phó hơi xấu hổ, mấp máy môi cũng không biết nên nói gì, bà ta đưa mắt nhìn con gái, Phó Tuyết Thảo trang điểm rồi cũng không che được sắc mặt trắng bệch khiến lòng bà càng thêm nặng nề.

Bà ta suy nghĩ một lát, trao đổi ánh mắt với mẹ Triệu, đối phương an ủi nhướn cắm nhìn lại.

Phó Tuyết Thảo cắn môi, ánh mắt buồn bã nhìn anh, không khỏi lên tiếng: “Anh Thanh, em…”

Mẹ Triệu đột nhiên đảo mắt liếc nhìn cô ta, ý bảo cô ta đừng nói, sau đó nghiêm mặt ung dung nói: “Con biết suy nghĩ chuyện cả đời cho nhân viên, sao không nghĩ cho bản thân? Con nhìn mọi người đi, nhỏ tuổi hơn con mà con cái đã mấy tuổi rồi.”

Mọi người mà bà Triệu đang nói tới đương nhiên là ám chỉ hai anh em họ của nhà họ Phó ở đối diện.

Nhưng họ vì quá nhàn hạ, hết ăn lại nằm, gia đình không quản lý được nên mới cho kết hôn sớm, kẻo tiếng xấu đồn xa không cô gái nào chịu gả.

Hai người được nhắc tới vội vàng đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu cười ngây ngô phụ hoạ: “Đúng thế, Triệu tổng, anh đã có sự nghiệp rồi thì cũng nên nghĩ đến chuyện kết hôn sinh con thôi, nếu không sản nghiệp lớn như vậy sau này ai thay anh quản lý?”

Vẻ mặt mẹ Phó thay đổi, vội lạnh lùng trừng mắt nhìn lại.

Còn chưa nói chuyện gì đã nói tới quản lý công ty, kẻ ngốc cũng nghe ra được họ đang muốn gì, sao bà lại dẫn theo một lũ ngốc tới thế này?

Ngốc hết cả lượt, may mà con gái giống bà.

Bà ta hấp tấp cười ngắt lời: “Thanh, chuyện đã qua cứ để nó qua đi, trên đời còn rất nhiều cô gái tốt, với điều kiện của cháu thì sẽ chỉ tìm được người tốt hơn thôi.”

Bà ta đang nhắc anh hãy quên đi cuộc hôn nhân trước và nhìn về phía trước.

Triệu Mịch Thanh lặng lẽ ngồi đó, không biết nghĩ đến điều gì, đôi mắt màu mực của anh lướt qua một tia dịu dàng, giọng nói trầm thấp mang theo ý cười nhàn nhạt: “Dì Phó nói đúng, tốt hay không tốt, ở cùng nhau ắt sẽ biết thôi.”

Ánh mắt mẹ Triệu hơi sâu, bà liếc nhìn qua rồi lạnh nhạt nói: “Tốt nhất con hãy hiểu cho rõ thế nào là vết xe đổ, đừng nhớ lâu quá để rồi ngã hai lần trên cùng một chỗ.”

Triệu Mịch Thanh: “…”

Triệu Mịch Thanh cảm thấy tối nay mẹ sẽ chiến đấu với anh đến cùng, trong lòng anh rất bất đắc dĩ nhưng lại không thể tiếp tục bóc mẽ bà.

Nhân viên phục vụ lần lượt mang đồ ăn lên.

Ba Phó bảo cháu trái đứng dậy rót rượu cho Triệu Mịch Thanh, đứng dậy nâng cốc và nói: “Mịch Thanh, ly này là chú thay Tuyết Thảo xin lỗi cháu, tại chú dạy con không tốt, cháu nhất định phải uống, nếu không chắc chắn chú sẽ cho rằng cháu vẫn còn giận.”

Triệu Mịch Thanh cũng đứng lên, khí chất trầm ổn lại lộ vẻ xa cách, trên môi nở nụ cười nhẹ, anh nâng ly với ông ấy: “Chú Phó khách sáo rồi, chú còn không hiểu tính cháu sao? Trước nay cháu không bao giờ vô duyên vô cớ so đo với ai, biết sai mà sửa đương nhiên là tốt.”

Nói xong anh nhàn nhã ngẩng đầu, uống cạn rượu trong ly.

Phó Tuyết Thảo nhìn anh thật kỹ, khẽ nhíu mày, từ lúc vừa vào cửa, cô ta đã lo lắng anh sẽ giận, nghiêm mặt hoặc khiến họ phải xấu hổ, nhưng thái độ của anh lúc này hoàn toàn khiến cô bất ngờ. Anh bình tĩnh, không vội vã, đây là thái độ của anh khi đi xã giao với những đối tác trước kia khi cô còn được đi cùng anh.

Lớp nguỵ trang hoàn toàn khiến người khác không thể nhìn ra bất kỳ ý nghĩ nào.

Phó Tuyết Thảo không biết nên thấy may mắn hay nên buồn.

Ánh mắt cô ta tối đi, bỗng giơ bình rượu lên rót cho mình một ly rồi đứng dậy, cười nhẹ: “Anh Thanh, không phải lỗi của ba em, là em quá bướng bỉnh, em nên xin lỗi anh.”

Nói xong mọi người còn chưa kịp ngăn cản thì cô ta đã ngửa đầu uống cạn ly rượu, chiếc cổ thiên nga trắng nõn mảnh mai tạo thành một vòng cung đẹp mắt, vài giọt rượu đỏ tươi nhỏ xuống khoé miệng, càng thêm vẻ quyến rũ.

Trong nháy mắt, ly rượu đã thấy đáy.

Mẹ Phó giật mình, đau lòng bước tới lau miệng cho cô ta: “Sao con uống nhiều thế? Con biết sai rồi, có thành ý một chút là được, Thanh cũng không để ý, sao lại ngốc nghếch uống hết cả ly làm gì?”

Triệu Mịch Thanh chỉ hờ hững liếc nhìn, không có biểu cảm dư thừa.

Mẹ Triệu bất mãn trừng mắt nhìn anh: “Còn không an ủi đi? Sao con có thể bắt nạt một cô gái như thế?”

Ánh mắt Triệu Mịch Thanh lạnh lùng, thấp giọng cười ra tiếng: “Dì Phó đừng lo, cô ấy làm việc bên cạnh cháu nhiều năm, chỉ một ly rượu thôi, không thành vấn đề.”

Vẻ mặt Phó Tuyết Thảo cứng ngắc.

Điều này khác gì anh đang nói cô ta giả vờ già mồm?

Cô ta lúng túng đẩy bàn tay quan tâm của mẹ Phó ra, nhếch môi nói: “Mẹ, mẹ đừng coi con là trẻ con nữa, bình thường đi xã giao con cũng phải uống rượu, bây giờ mới chỉ uống một ly thôi, mẹ đừng lo.”

Mặt mẹ Phó từ từ xụ xuống, hơi bất mãn liếc nhìn người đàn ông rồi quái gở nói: “Con là con gái, muốn đi làm thì công ty ba con không có chỗ cho con làm chắc, lại cứ phải ra ngoài chịu khổ. Nhà mình không thiếu tiền, vì công việc mà hành hạ bản thân thành ra thế này, con không sợ mẹ đau lòng à?”

Bất cứ ai cũng có thể nghe ra ý trong câu nói này.

Tim Phó Tuyết Thảo đập rộn lên, vô thức liếc nhìn vẻ mặt người đàn ông, cau mày nhìn mẹ rồi giải thích: “Mẹ nói gì vậy? Con đâu phải con gái yếu ớt, ra ngoài làm việc là để rèn luyện, đương nhiên uống rượu cũng là một trong số đó, bản thân con tự nguyện, không liên quan gì đến công việc hay ai khác. Ở công ty ba, ai cũng coi con là bà chủ nhỏ, không chân thực nên con không muốn đến đó.”

Mẹ Triệu mỉm cười đồng ý: “Đúng thế, tôi đồng ý với suy nghĩ của Tuyết Thảo, hiểu chuyện lại độc lập, ai cưới được con bé thì chắc chắn sẽ được nhờ.”

Triệu Mịch Thanh nghe vậy thì bình tĩnh liếc nhìn mẹ mình.

So về thận trọng, Lương Hạnh hơn cô ta rất nhiều, ngay cả trước khi ba Lương gặp nạn, bà cũng không thấy hài lòng về Lương Hạnh, suy cho cùng mẹ anh muốn không phải là một cô con dâu sắc sảo và tài giỏi.

Mẹ Phó nghe vậy thì vẻ mặt ngưng trọng mới coi như khôi phục lại chút vui mừng, trong lòng có chút tự mãn: “Con bé hơi giống tôi, không thích nghe lời, mọi việc đều làm theo ý mình, khi làm rồi mặc dù không được tốt lắm nhưng cũng tạm chấp nhận.”

Nói xong bà ta cúi người gắp thức ăn cho mẹ Triệu: “Chị dâu, ăn nhiều một chút.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.