Rốt cuộc người phụ nữ đó đã cho anh uống loại bùa mê thuốc lú gì? Trước khi ly hôn, hai người còn ở bên nhau, nói chuyện khách sáo, giờ thì sao…
Triệu Mịch Thanh nhìn những món ăn thịnh soạn trước mặt, cong môi, cười có phần giễu cợt, "Mẹ không tin lời con trai mình nói, nhưng lại tin mấy lời đồn vô căn cứ ngoài kia."
"Mẹ..." Mẹ Triệu nghẹn lời.
Triệu Mịch Thanh lại cầm đũa lên, thản nhiên gắp một món bỏ vào miệng, lười biếng nói: "Giúp cô ấy hay không là chuyện của con, trong khoảng thời gian này mẹ cũng đừng bận lòng làm gì cả, nếu mẹ còn quan tâm đến thể diện của nhà họ Triệu, đừng nói quá nhiều."
"Bụp!"
Mẹ Triệu đập đôi đũa trong tay xuống, vẻ mặt được bảo dưỡng tốt chứa đầy sự tức giận, "Mẹ không cần quan tâm? Bây giờ con đã không cần người mẹ này làm chủ nữa rồi sao? Chỉ vì một người phụ nữ đã ly hôn mà con muốn trở mặt với mẹ? Triệu Mịch Thanh, con cảm thấy mẹ già rồi, không làm được gì nữa, không có đủ năng lực phân biệt đâu là lời nói thật, đâu là lời vô căn cứ đúng không?"
"Lương Hạnh là ai, con vẫn chưa biết? Cô ta yêu con sao? Kết hôn được ba năm vẫn không muốn sinh con cho con, công việc của con thì vất vả như thế, cô ta có hỏi han quan tâm con không? Loại phụ nữ chỉ toàn tâm toàn ý lo cho sự nghiệp thì có gì đáng để lưu luyến?"
Bà hiểu đầu óc của con trai mình có đôi khi không được sáng suốt, khi đã tin vào điều gì là quyết không thay đổi, nhưng bà sẽ không bao giờ cho phép Lương Hạnh bước chân vào nhà lần nữa.
Triệu Mịch Thanh cúi đầu ăn rau, động tác vẫn tiếp tục, nhưng ánh mắt hơi tối lại: "Những chuyện này mẹ không hiểu, con trai mẹ không cần mẹ dạy cách nhìn người."
Lương Hạnh không biết anh đang làm công việc gì, tất nhiên cô sẽ không hỏi nếu anh không nói.
Ngày hôm đó Châu La La nói gì với anh, anh đều đã nghĩ tới, trong đó có những chuyện anh chưa nhìn thấu, cứ coi như anh biết cô đang nghĩ gì, nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ hiện tại của cô, còn ba năm trước cô nghĩ gì, anh hoàn toàn không biết.
“Con!” Mẹ Triệu tức giận đến choáng váng, nhắm mắt thở dốc, sau đó gạt chén đĩa sang một bên, đứng dậy, lạnh lùng nói: "Mẹ no rồi, con cứ từ từ mà ăn!"
Nói xong, bà tức giận quay người đi lên lầu.
Ánh mắt Triệu Mịch Thanh không dao động, sau khi nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ bị đóng mạnh, anh lấy ra một tờ giấy lau miệng rồi chậm rãi đứng dậy: "Dì Lâm."
"Dạ, cậu chủ."
"Thu dọn xong thì làm đồ ăn khuya, mang lên cho bà ấy, đợi bà ấy ngủ rồi báo tin cho tôi."
"Vâng." Dì Lâm gật gật đầu, sau đó hỏi: "Vậy cậu chủ ở lại đây qua đêm hay sao ạ?"
"Không được, tôi còn có vài việc phải giải quyết."
Cầm lấy áo khoác, người đàn ông không chậm trễ một giây nào, nhanh chóng đi ra cửa.
Một đêm ngon giấc, sáng hôm sau, Lương Hạnh thức dậy từ rất sớm.
Bác sĩ sắp xếp thời gian phẫu thuật vào buổi trưa, cô bắt đầu chuẩn bị.
Hướng Hoành Thừa gọi điện thoại cho cô, liên tục hỏi thăm tình hình, Lương Hạnh bất đắc dĩ nói cho anh ta biết.
Người đàn ông đến bệnh viện, liếc thấy vết đỏ trên cổ cô, vẻ mặt nháy mắt thay đổi: "Em bị làm sao thế? Ai đã làm em thành ra như vậy?"
"Hôm qua xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, đều đã qua rồi." Lương Hạnh không chút để ý mà cười, sau đó nhìn về phía của Xuyến Chi vẫy tay: "Tới đây."
Cô bé vui mừng khôn xiết, đôi chân ngắn cũn cỡn cố gắng chạy thật nhanh đến trước mặt cô.
Lương Hạnh vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của cô bé, hôn vào má cô một cái, cười hỏi: "Ăn nhiều đến nỗi mập lên rồi, cũng cao hơn rồi, bé có nhớ cô không?"
Bé con chớp mắt, gật gật đầu.
Nhìn khuôn mặt với nụ cười xinh đẹp của người phụ nữ, lông mày Hướng Hoàng Thừa giãn ra, ánh mắt trở nên phức tạp, giọng nói trầm thấp vang lên: "Hạnh, mấy ngày nay em vẫn ổn chứ?"
Mặc dù thấy cô không thay đổi gì nhiều nhưng dạo này cô rất hay từ chối anh ta, mỗi lần từ chối lại quả quyết hơn trước rất nhiều, anh ta không phải không cảm nhận được mà sợ cô xấu hổ, cũng không muốn gây thêm phiền phức cho cô nên mới cố gắng kiềm chế, không tới.
Nhưng con người nếu không chủ động giành lấy cơ hội thì cơ hội sẽ không bao giờ đến.
Lương Hạnh vui vẻ chơi đùa cùng Xuyến Chi, nghe thấy vậy thì ngẩng đầu lên nhìn anh ta, nụ cười nhạt đi mấy phần, giọng điệu vẫn bình thản như cũ: "Tốt hay xấu thì cũng đều ở đây, nhưng bây giờ em rất ổn."
"Nhưng chúng ta là bạn, ba của em cũng là thầy của tôi. Tôi không thể trơ mắt đứng nhìn, không giúp em được. Em không cần phải quá khách sáo với tôi."
Lương Hạnh mỉm cười, khuôn mặt mộc lộ ra vẻ tươi tắn xinh đẹp: "Em nếu muốn khách sáo với anh thì đã khách sáo lâu rồi. Anh cho em mượn hơn sáu tỷ là sự giúp đỡ lớn nhất rồi. Nếu chút chuyện cỏn con này cũng làm phiền anh thì thật là xấu hổ. Em nợ anh quá nhiều rồi."
Lúc nói câu cuối cùng, vẻ mặt của cô đột nhiên trở nên nghiêm túc, nhưng ngay sau đó liền biến mất.
Hướng Hoành Thừa sửng sốt, chăm chú nhìn cô, nhưng không nói gì.
Hai người ngồi nói chuyện, Nghiêm Minh từ đằng xa đi tới trước mặt cô, gật đầu chào Hướng Hoành Thừa sau đó nói với cô: "Cô Lương, Cục cảnh sát gọi điện mời cô tới lấy lời khai."
Lương Hạnh sửng sốt: "Bây giờ sao?"
"Đúng vậy."
Lương Hạnh buông Xuyến Chi ra, đứng dậy, "Được, đợi tôi chuẩn bị một chút rồi đi ngay."
Hướng Hoành Thừa đón lấy Xuyến Chi, nhíu mày: "Tôi đi cùng em."
Lương Hạnh còn chưa trả lời, giọng nói nhàn nhạt của Nghiêm Minh đã vang lên: "Không cần phiền anh Hướng, tôi lái xe đưa cô ấy đi là được."
Hướng Hoành Thừa đánh giá anh ta, hơi nhíu mày.
Anh ta không quen người này, nhưng đã gặp nhiều kiểu người rồi, từ giọng điệu đến cử chỉ có thể đoán ra đây là vệ sĩ của cô.
Thuê vệ sĩ, kinh tế hiện tại của cô không cho phép cô làm điều đó.
Lương Hạnh ngại ngùng cười cười: "Anh, em tự đi được, làm phiền anh ở đây trông đồ giúp em."
Hướng Hoành Thừa thu tầm mắt lại, kiềm chế cảm xúc, vô cảm gật đầu: "Được, em cứ yên tâm đi đi, trên đường chú ý an toàn."
Thay một bộ quần áo khác, ngồi lên xe, Lương Hạnh lấy đồ trang điểm ra, đánh một chút phấn lên mặt, sau đó thoa son, khí sắc lập tức trở nên hồng hào, nhưng vết thương ở trên cổ vẫn khá rõ, sợ lát nữa cảnh sát hỏi cô, cô sẽ không ứng phó được.
Nghiêm Minh ngồi ở ghế lái, gương mặt tuấn tú vẫn nghiêm túc như trước, không nhìn ra tâm trạng.
Lương Hạnh trang điểm xong, tâm tình tốt lên một chút, nói: "Mấy ngày này anh vẫn luôn giúp đỡ tôi, tôi chưa kịp nói lời cảm ơn."
Nghiêm Minh ngơ ngác, lập tức cười nhạt: "Cô Lương khách sáo rồi, tôi chỉ là nghe lệnh boss mà làm việc thôi."
"Boss của anh, là Triệu Mịch Thanh?"
Triệu Mịch Thanh nói anh ta làm việc trong công ty vệ sĩ, anh ta rất ít nói, chỉ làm việc cần làm, không tò mò chuyện của người khác, hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của một vệ sĩ.
Quả nhiên, vệ sĩ đều rất lạnh lùng.
"Không phải, boss tôi và anh Triệu là bạn, anh Triệu rất tin tưởng boss và boss đã bảo tôi đến, cho nên người cô Lương phải cảm ơn là anh Triệu chứ không phải nhân viên bình thường như tôi."
Lương Hạnh bĩu môi: "Tôi muốn cảm ơn cũng cảm ơn boss của cậu, còn lâu mới cảm ơn con người kia."