Khi về đến nhà thì đã khuya, không có Triệu Mịch Thanh ở bên cạnh, Lương Hạnh vẫn luôn ngủ không yên giấc.
Trong đêm tối mơ hồ có âm thanh vụn vặt truyền đến, sau tiếng mở cửa lạch cạch là tiếng bước chân nhẹ nhàng, cô duỗi tay tìm kiếm công tắc ở đầu giường.
‘Tạch’ một tiếng, căn phòng tối đen sáng lên, bước chân của Triệu Mịch Thanh chợt dừng lại, đối mặt với khuôn mặt dịu dàng ở trên giường kia, nhất thời cảm thấy áy náy: “Có phải đánh thức em rồi không?”
“Không.” Lương Hạnh chống tay ngồi dậy, vì hồi lâu không nói chuyện, nên giọng nói hơi khàn khàn.
Cô giang hai tay mỉm cười nhìn người đàn ông ở cửa, thấy anh sải bước đến đáp lại cái ôm của mình, cô thuận thế tựa đầu lên cổ anh, tham lam hấp thụ hương vị khiến mình yên tâm trên người anh.
“Có mệt không?” Cả người có mùi rượu thoang thoảng, không cần nghĩ cũng đoán được mục đích anh ra ngoài, khoảng thời gian này anh luôn phải bôn ba vì người và việc bên cạnh mình, cô ít nhiều cũng cảm thấy áy náy.
“Không mệt.” Triệu Mịch Thanh xoa xoa lưng an ủi cô, cố gắng để giọng nói nhẹ nhàng hơn.
Nhưng Lương Hạnh vẫn nghe ra sự mỏi mệt cố nhẫn nhịn trong đó, né ra khỏi lồng ngực anh, chủ động hôn lên bờ môi ấm áp của anh: “Đi tắm đi, em chờ anh.”
Ngay sau đó người đàn ông nở nụ cười xấu xa, Lương Hạnh vừa nhìn đã hiểu thấu suy nghĩ của anh, giơ tay đẩy người vào trong phòng tắm, chính mình thì rúc đầu vào trong chăn.
Nghe tiếng nước chảy tí tách trong phòng tắm, mí mắt càng ngày càng nặng, không đợi người đi ra thì đã ngủ mất rồi.
Chỉ cần anh trở về, cô lập tức yên lòng.
Trong mơ mơ màng màng có mùi sữa tắm tươi mát phả vào xoang mũi, người đàn ông từ phía sau xoa bụng cô, hơi thở ấm áp phả vào vành tai cô.
Dường như cảm giác tê dại truyền vào trong mộng.
“Hạnh Hạnh.” Tắt đèn, giọng nói của người đàn ông hòa vào trong bóng đêm tĩnh mịch, mang theo mấy phần trống rỗng không chân thực.
“Ừm…”
Cô mơ màng trả lời một câu rồi không có động tĩnh gì nữa, còn câu ‘chúng ta kết hôn đi’ sau đó của người đàn ông có rơi vào trong tai cô hay không, vậy cũng không biết rồi.
——
Đèn nê ông chiếu sáng đường phố, dưới những màu sắc làm nổi bật cảnh đêm như mực này, thời gian dần trôi cũng lặng yên không tiếng động xảy ra một số chuyện đủ để thay đổi một con người.
Thượng Điền khẽ nhấp môi cười, hôm nay uống không ít, thân hình cao lớn ẩn dưới ánh đèn ngồi trên ghế sofa, lần thứ ba trợ lý gõ cửa đi vào: “Tổng giám đốc Thượng, đã không còn sớm, cô Tống vừa gọi điện thoại đến nói có lời muốn hỏi anh.”
Trong tay cô ta cầm một chiếc điện thoại di động, nói đến đây thì cảm thấy hơi khó mở lời: “Cô ta nói rất quan trọng, không nghe anh sẽ hối hận.”
Thượng Điền nghe vậy, môi mỏng khẽ cong lên, đáy mắt lại thấm đẫm tàn bạo, phất tay với trợ lý: “Không nhận.”
Người phụ nữ kia luôn biết dùng thủ đoạn kiểu này ép anh ta đi vào khuôn phép, biết thứ anh quan tâm nhất là cái gì, vì vậy có thể dễ dàng bắt thóp anh ta.
Khẽ nhấp một ngụm rượu, trong ánh mắt tràn đầy tính toán, vẫn may nhiều năm như vậy, anh ta cũng đại khái thăm dò được thủ đoạn của cô ta.
Trợ lý nữ trả lời rồi lui ra ngoài, anh ta híp mắt nhìn sang, ra vẻ muốn đứng dậy: “Đi lái xe đến đây, về khách sạn.”
Trợ lý thở phào một hơi, vội vàng trả lời rồi rời đi, anh ta cũng đứng dậy sửa sang vạt áo Âu phục, khi định cất bước ra ngoài thì nghe thấy tiếng chốt cửa chuyển động.
Do dự trong chốc lát, hai đầu lông mày nhăn lại, chỉ thấy chốt cửa kia lại xoay chuyển, ngay sau đó một cô gái mặc váy lụa mỏng hở nửa ngực đi vào.
Chưa kịp nhìn rõ dáng vẻ, cô ta đã đóng cửa lại, cúi người nép sau cánh cửa, xuyên qua mắt mèo nhìn ra ngoài, cả người đều lộ rõ vẻ hốt hoảng.
Thượng Điền cong môi, mánh khóe kiểu này anh ta đã gặp không ít, khẽ khàng vỗ vai cô gái.
Người này dường như hứng chịu hoảng sợ không nhỏ, quay người nhón chân giơ một tay che miệng anh ta lại, đôi mắt to trong sáng dưới lớp trang điểm đậm chớp chớp với anh ta, đồng thời duỗi một ngón tay làm động tác ra hiệu im lặng.
Không lâu sau bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, theo đó là tiếng rống giận của người đàn ông, cánh cửa cũng bị đập cho rung động.
“Con nhóc chết tiệt kia, tôi biết cô ở bên trong, mau mở cửa cho tôi!”
Tiếng ‘rầm rầm rầm’ khiến cô gái sợ hãi, bả vai gầy gò run lẩy bẩy, người đàn ông lơ đãng chốc lát rồi lập tức tránh khỏi bàn tay của cô, liếc mắt quan sát: “Gặp phiền phức?”
Đối phương tỏ vẻ cảnh giác, muốn giơ tay che miệng anh ta, nhưng lần này bị chặn lại dễ dàng, một tay vững vàng giữ hai tay của cô lại, quay người ép cô lên vách tường, nghiêng người lại gần.
Trang điểm quá đậm, gần như không thấy rõ khuôn mặt thật sự, nhưng có thể đoán là một cô gái xinh đẹp.
“Lần này là ai phái cô đến? Nói tên cho tôi, tôi trả cô gấp đôi giá tiền.” Đáy mắt anh ta tràn đầy trêu tức và khinh miệt, giống như liếc một cái đã nhìn thấu cô.
Cô gái nhíu chặt mày, lo lắng đến tiếng động ngoài cửa, nhưng vẫn cắn răng lạnh lùng trả lời: “Tôi không quen biết anh.”
“Không quen biết?” Khẽ bật cười: “Người không quen biết mà cô cũng dám tùy tiện dụ dỗ?”
Vừa dứt lời, tiếng quát của người đàn ông ngoài cửa lại càng lớn hơn: “Con nhóc chết tiệt kia, cô còn không ra ông đây phá cửa, bắt được rồi cô cố mà chịu đựng!”
Nói xong, đột nhiên im lặng, dường như có loại hơi thở nguy hiểm đang vận sức chờ phát động dần dần bao phủ, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, cánh cửa thật sự phát ra tiếng ‘uỳnh uỳnh’.
Dường như sự việc phát triển không giống như dự đoán, Thượng Điền cụp mắt, buông lỏng người trong tay ra, lại nghe thấy tiếng phá cửa càng lúc càng lớn, khi đang định đi ra mở cửa thì nghe thấy tiếng trợ lý.
“Các anh là ai, có biết người bên trong là ai không?”
Cô gái trong góc khẽ cắn môi, nhân lúc này đột nhiên mở cửa ra, Thượng Điền không kịp phản ứng, chỉ thấy cơ thể thon gầy đẩy đám người rồi xông ra ngoài.
Lúc này anh ta đã nhìn thấy rõ một đám đàn ông dáng vẻ lưu manh đứng ở bên ngoài, sau khi hoàn hồn thì nhao nhao đuổi theo.
Ánh mắt trợ lý cũng chỉ bị hấp dẫn trong giây lát, sau đó rất nhanh đã hồi phục tinh thần, bước lên xác định tình trạng của Thượng Điền: “Tổng giám đốc Thượng, ngài không sao chứ?”
Thượng Điền phủi phủi hơi thở son phấn nhiễm lên cổ áo vừa rồi, đáy mắt lập tức âm trầm cực độ, sải bước đi ra ngoài, đồng thời thản nhiên trả lời một câu: “Không sao.”
Xuyên qua ánh đèn lờ mờ trong hành lang, tiếng bước chân chìm vào tiếng ồn ào xung quanh, trợ lý đi theo phía sau, không ngờ người đàn ông phía trước lại đột nhiên dừng lại, sau một lát do dự vẫn nhìn theo tầm mắt của anh ta.
Xen lẫn tiếng âm nhạc vô cùng ồn ào là tiếng gào thét tức giận mà tuyệt vọng của cô gái.
Thượng Điền nheo mắt, nghiêng mặt, không thể đoán ra cảm xúc nơi đáy mắt: “Cô ta đang gào cái gì?”
Trợ lý im lặng một lát, không chắc chắn trả lời: “Hình như đang cầu cứu, gào Cố Thời gì đó…”
Thân thể thẳng tắp đứng trong hành lang, vốn là người từ trước đến giờ không xen vào việc của người khác, hôm nay lại ngoài ý muốn nổi lên hứng thú, khẽ gật đầu ra hiệu với người phụ nữ bên cạnh, mặc dù cô ta hơi kinh ngạc, nhưng cũng lập tức phản ứng được, bước nhanh về phía trước.
Nhấc chân đạp cánh cửa nửa khép ở trước mắt ra.