Sau Khi Ly Hôn, Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 481: Chương 481: Tôi nhìn trúng nó trước




Sau cuộc gọi video lần trước vào hôm giao thừa, từ đó trở đi Cung Kỳ không còn liên lạc lần nào với Lương Hạnh nữa.

Kỳ nghỉ lễ năm mới kết thúc, hai người ai bận việc người nấy, mãi tới một buổi tối khi bản báo cáo được đưa ra, khi đó Cung Kỳ vừa thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan làm thì trang mạng máy tính tự nhiên xuất hiện một tin tức. Cung Kỳ nhìn kỹ, nhận ra nhân vật nữ chính trong bức ảnh kia chính là Lương Hạnh nên tò mò mở ra xem.

Đọc từ đầu tới cuối xong, tự nhiên cô ta thấy hơi cảm động, trong khoảnh khắc cũng hiểu ra tình cảm sâu đậm mà Lương Hạnh dành cho Triệu Mịch Thanh là từ đâu mà tới, vì sao lại chịu đựng được một người mẹ chồng ác độc, khắt khe như vậy.

Nghĩ tới đây, khóe miệng cô ta cong lên. Cô ta vừa gọi điện thoại vừa dùng một tay thu dọn đồ đạc.

Nửa tiếng sau, hai người dắt tay nhau đi dạo trong trung tâm thương mại.

Bình thường Cung Kỳ là một người vô cùng kỷ luật với bản thân, cô ta không hút thuốc không uống rượu, cũng không có thói quen gì xấu, vậy nên số tiền kiếm được ngoại trừ dành cho việc nuôi bé mèo ra, phần lớn đều bị tiêu sạch trong những lần đi dạo phố thế này.

Chỉ cần đi dạo một vòng, phụ nữ đã mua được cả một đống đồ.

Trong khoảng thời gian tiếp xúc với Cung Kỳ, Lương Hạnh cũng nhận ra vấn đề này, cuộc sống của Cung Kỳ không có gì ràng buộc, đúng là vô cùng tự do, thoải mái, sống như vậy cũng không có gì là xấu cả.

Nếu không phải cô gặp được Triệu Mịch Thanh từ sớm thì có lẽ cô cũng muốn thử sống một cuộc sống như vậy một lần.

Lương Hạnh vừa nghĩ như vậy, vừa tiếp tục đi theo Cung Kỳ về phía trước. Sau khi thấy Cung Kỳ đi vào một cửa hàng bán giày, Lương Hạnh cuối cùng cũng được rảnh rỗi, cô ngồi xuống khu vực để nghỉ ngơi, cả cơ thể và tâm trí đều vô cùng mệt mỏi.

Còn người phụ nữ bên cạnh đang bận thử giày hình như không biết mệt mỏi là gì. Cung Kỳ chọn mấy đôi giày cao gót bày ra trước mặt rồi thử lần lượt từng đôi một.

Lương Hạnh dựa người vào ghế sofa, cúi đầu nhìn xuống góc nghiêng sắc sảo của gương mặt người phụ nữ bên cạnh, không ngờ cô lại bị thu hút bởi vẻ đẹp của Cung Kỳ.

“Cô xuất sắc như vậy, bên cạnh cô nhất định có không ít đàn ông theo đuổi đúng không? Vì sao cô không cân nhắc một chút?” Câu nói này chỉ như những câu nói chuyện phiếm bình thường, Lương Hạnh buột miệng nói ra, không hề có chút mục đích nào.

Động tác thử giày của Cung Kỳ không dừng lại một giây nào, sau khi nghe thấy, thái độ của Cung Kỳ cũng không quan tâm lắm: “Cân nhắc việc gì? Tôi xách túi đi dạo phố còn được chọn đi chọn lại.”

Lương Hạnh không hề bất ngờ khi Cung Kỳ giành được việc hợp tác với Vân Đằng, chỉ cần người phụ trách chính không phải là cô thì Mộc Điệp đều có thể sẽ nể mặt ông chủ, huống hồ gì hiện giờ cô đã hoàn toàn rời khỏi Doanh Tín.

Nhưng cô không ngờ được tiếp theo Cung Kỳ lại nói những lời như vậy, cô ta hờ hững lấy từ trên quầy xuống một chiếc túi xách nhỏ hình vuông, nheo mày quan sát cẩn thận rồi nói: “Mối quan hệ của chị và anh ta trước đây có phải cũng không tồi không, tôi thấy anh ta khá quan tâm chị đấy.”

Hai chữ “quan tâm” trong câu nói của Cung Kỳ làm Lương Hạnh không lạnh mà run.

Cô cũng không định giải thích tất cả những chuyện trước đây đã xảy ra nên chỉ ậm ừ một tiếng rồi nói một câu cho qua chuyện, như người đang mất hồn mất vía: “Lúc trước từng làm việc chung với nhau, cũng không phải là quá thân thiết.”

“Không thân sao?” Cung Kỳ cảm thấy hơi kinh ngạc: “Sao tôi không thấy giống vậy lắm nhỉ? Nhưng tôi thấy con người anh ta cũng khá được, nỗ lực, cầu tiến, có chính kiến, ít nhất so sánh với…”

Cung Kỳ nói đến đây, tự nhiên nhận ra hình bóng một người vừa lóe lên trong đầu mình, cô ta tự nhiên im bặt, cảm giác như hơi mất hứng, lấy chiếc túi trên vai xuống để lại đúng vào vị trí ban đầu.

Còn Lương Hạnh sau khi nghe được nhận xét của Cung Kỳ, hai mắt vô thức mở to rồi lập tức nhắc nhở: “Cô tránh xa anh ta một chút, con người đó không đơn thuần như trong tưởng tượng của cô đâu.”

Lời nhắc nhở này có vẻ nghiêm trọng thái quá, Lương Hạnh nói xong còn ngẩng đầu lên nhìn, dùng ánh mắt lạnh để đánh giá cô ta.

Tóm lại hiện giờ nghĩ lại những chuyện xảy ra năm đó, trong lòng cô không khỏi cảm thấy sợ hãi.

Cung Kỳ vừa đưa tay ra, nghe được như vậy ánh mắt của cô ta nhanh chóng rời khỏi chiếc túi trước mặt quay lại nhìn Lương Hạnh, ánh mắt sắc bén của Lương Hạnh làm cô ta hơi bất ngờ: “Chị nói vậy là sao?”

Hỏi xong, Cung Kỳ phát hiện ra bản thân mình cũng không tò mò lắm, ấn tượng tốt của cô ta dành cho Mộc Điệp chỉ dừng lại ở một lớp rất nông bên ngoài, còn phản ứng vừa rồi của Lương Hạnh rõ ràng là có phần quá đà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.