Sau Khi Ly Hôn, Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 395: Chương 395: Tôi vẫn còn có một yêu cầu




Lương Hạnh đứng ở cửa hàng đồ ngọt nhìn bóng lưng thon dài dần dần hòa nhập vào đám người lui tới, cuối cùng chỉ im lặng thở dài một hơi.

Trở lại công ty, Liêu Thu đứng ở cửa phòng làm việc đụng phải Lương Hạnh đi đến từ phía đối diện, liền nhìn thấy đằng sau biểu cảm kinh ngạc của cô ta nhanh chóng lộ ra một vẻ mặt vui mừng, ngẩng cổ nhìn về phía Lương Hạnh: “Tổng giám Lương, lúc nãy phó tổng Trương của châu báo Chí Hằng có đến đây, đang ở trong phòng làm việc của Quý tổng.”

Lương Hạnh hiểu được, chợt cười khẽ một tiếng: “Tôi biết rồi.”

Bước chân của cô vừa mới bước ra, đột nhiên lại nhớ đến cái gì đó, quay đầu chỉ chỉ về phía Liêu Thu đang đứng thẳng, còn chưa mở miệng nói chuyện thì đối phương dường như đã đoán trúng tâm tư của cô, mỉm cười đáp lại: “Bản thiết kế liên quan đến việc hợp tác với châu báu Chí Hằng, bản thảo được sửa đã đặt trên bàn làm việc của chị rồi.”

Lương Hạnh mím môi thu ngón tay về đồng thời, cười nhẹ gật đầu một cái: “Rất tốt.”

Trở lại phòng làm việc nghiên cứu tài liệu một lần nữa, trợ lý của Quý tổng đến gõ cửa, người đàn ông đẩy cái gọng kính, sau khi nhìn thấy rõ ràng tài liệu ở trong tay của Lương Hạnh, bất giác cười một tiếng: “Công lao của tổng giám Lương, Quý tổng của chúng ta mời cô đến phòng làm việc của ông ấy một chuyến, chắc là có tin tức tốt.”

Ngược lại là Lương Hạnh chẳng hề cảm thấy bất ngờ, liền đứng dậy đi theo sau lưng anh ta bước ra ngoài, lúc đi đến phía cổng phòng làm việc của Quý tổng, cô đi ngang qua cửa thang máy, bị một người đàn ông mặc âu phục màu xám bạc, ngăn cản đường đi.

“Cô gái này chắc là tổng giám Lương?” Người đàn ông chỉ hơi cúi đầu xuống, nhìn thẻ làm việc ở trước ngực của Lương Hạnh, nhàn nhạt nở nụ cười.

Lương Hạnh khẽ nâng đuôi lông mày lên, vừa suy nghĩ liền có thể đoán được thân phận của người này, cô lễ phép đáp lại bằng nụ cười, dùng giọng điệu không xác định mà hỏi: “Là phó tổng Trương của Chí Hằng?”

Điều làm cho Lương Hạnh cảm thấy bất ngờ, đó chính là vị phó tổng Trương này trẻ tuổi đẹp trai, thậm chí còn có chút lòe loẹt, trong đôi mắt mang theo khôn khéo và tính toán, phối hợp với gương mặt trắng nõn như thế này, trông vô cùng không hài hòa.

Bước chân của Trương Quyền hơi dừng lại, dường như cũng có mấy phần kinh ngạc đánh giá Lương Hạnh từ trên xuống dưới một lần, không trả lời suy đoán của cô, chỉ mở miệng nói: “Lúc vừa mới ra cửa, Hoàng tổng đã có ý dặn dò, nếu như có thể nhìn thấy tổng giám Lương thì tôi thay ông ấy nói một tiếng cảm ơn, một câu nói của cô làm bừng tỉnh người trong mộng, nếu không thì bên cạnh của ông ta vẫn còn chôn một quả bom hẹn giờ.”

Lương Hạnh nghe thấy như vậy, hơi rũ mắt xuống: “Bắt được người rồi à?”

Lời vừa mới thốt ra, cô suy nghĩ lại cảm thấy đây là một vấn đề là mình chẳng cần quan tâm, chợt thu lại ý cười rồi giả vờ như lờ đãng mà di chuyển chủ đề: “Làm phiền anh chào hỏi Hoàng tổng thay tôi, gần đây thời tiết Nam Thành thay đổi rồi, phó tổng Trương cẩn thận.”

Người đàn ông cũng lịch sự nhẹ gật đầu, sau đó thang máy mở ra, hai người ăn ý nói lời tạm biệt nhau.

Trợ lý Quý tổng hiểu thế nào lịch sự, đạo đức và lễ nghĩa, đứng ở bên cạnh chờ đợi, chờ đến lúc Lương Hạnh tiếp tục nhấc chân đi về phía phòng làm việc thì mới đuổi theo, gọng kính trên mắt còn thỉnh thoảng nhìn ra phía sau lưng.

“Anh không cần phải tò mò, câu nói người không thể nhìn vào vẻ bề ngoài đối với xã hội hiện nay vẫn tương đối có tác dụng.” Bước chân của Lương Hạnh không hề hỗn loạn, nhìn thấu tâm tư của trợ lý, sau đó nhàn nhạt nhắc nhở.

Không bao lâu sau liền đến phòng làm việc của Quý tổng, vừa mới gõ cửa bước vào trong liền nhìn thấy ông ta đang đứng dậy đi về phía ghế sofa, đồng thời ra hiệu cho Lương Hạnh đến đó ngồi xuống.

“Chuẩn bị hai tách cà phê.” Ông ta lại dặn dò trợ lý, trên mặt mang theo nụ cười ngập tràn.

Lương Hạnh ngồi đối diện với Quý tổng, người đàn ông nhìn về phía cô, đôi mắt phát ra ý thưởng thức: “Phó tổng Trương của Chí Hằng có đến đây, cậu ta đánh giá cô rất cao, xem ra lần này Doanh Tín và Chí Hằng chắc chắn có thể hợp tác với nhau, tất cả đều là công lao của cô.”

“Không có sự tin tưởng của Quý tổng, không có bước đệm Doanh Tín mang đến cho tôi, tôi cũng không thể nào làm được chuyện như ngày hôm nay.” Quý tổng không hề keo kiệt khích lệ làm cho Lương Hạnh không khỏi muốn từ chối một phen, mặc dù trong lòng của cô cũng đồng ý với cách nói này.

Nhưng mà cô thì lại cảm thấy giật mình, mình với phó tổng Trương vừa mới gặp nhau một lần ở thang máy, anh ta dựa vào cái gì lại đánh giá mình cao cơ chứ.

Không kịp nghi hoặc thì sắc mặt của Quý tổng có hơi thay đổi một chút, lúc này trợ lý vừa mới gõ cửa bước vào, bưng hai tách cà phê đặt lên trên bàn trà.

“Nếm thử đi, là của người bạn mang đến từ Ý.” Đôi mắt sắc bén dần dần thu lại, Quý tổng đưa tay ra hiệu chỉ vào ly cà phê ở phía đối diện trên bàn trà.

Lương Hạnh mơ hồ phát giác ra cái gì đó, cũng không đưa tay nhận lấy mà là ngước mắt lên đối diện với ánh mắt của Quý tổng, trên mặt vẫn là biểu cảm lạnh nhạt: “Quý tổng, có việc gì thì ngài cứ việc nói thẳng đi, tôi là cấp dưới của ngài, chuyện công tác cứ trực tiếp dặn dò là được rồi.”

Quý tổng thấy vậy, sắc mặt có hơi hòa hoãn, lại chậm rãi thở dài một hơi: “Ở bên phía Chí Hằng đồng ý giao việc thành lập và bảo trì toàn bộ hệ thống liên quan đến công ty cho chúng ta, nhưng mà điều kiện tiên quyết là cần Doanh Tín của chúng ta phái người đến đó thực tế khảo sát trên nửa tháng, xác định có thể làm ra một đối sách độc lập với hệ thống điều phối và quản lý dữ liệu của bọn họ, kế hoạch cuối cùng được hoàn thiện thì bọn họ sẽ ký hợp đồng với chúng ta.”

Lương Hạnh thu mắt, đại khái cũng đã hiểu được ý trong lời nói của Quý tổng.

Cô suy nghĩ một chút, gật đầu biểu thị mình đã hiểu: “Đoạn thời gian trước sóng gió của Chí Hằng chủ yếu cũng là bởi vì phương diện hệ thống sai lầm, cho nên đã để cho người ta chui vào kẽ hở, nếu không thì cũng sẽ không vội vàng muốn tiến hành thay máu, về phương diện này, yêu cầu về điểm đó thì có thể hiểu được, tôi sẽ thương lượng với tổng giám bên bộ phận số liệu rồi phái đồng nghiệp giỏi qua đó, điểm này Quý tổng không còn phải lo lắng đâu.”

Trong lòng của Lương Hạnh hiểu chứ, chuyện này không đơn giản như vậy, nhưng mà lại cố ý ném chủ đề qua cho Quý tổng.

Liền nhìn thấy ông ta có chút khó xử mà cười cười, cuối cùng lại nói: “Nhưng mà hôm nay ý của phó tổng Trương đó chính là ở bên phía Chí Hằng hi vọng cô có thể tự mình đến đó một chuyến, bọn họ đối với cô chắc là có hiểu biết biết, trước đó cô đã từng ở bộ phận số liệu cho nên tương đối tin tưởng cô.”

Lương Hạnh im lặng một hồi, thời gian nửa tháng đối với cô mà nói quả thật có hơi khó mà lựa chọn.

Quý tổng thấy thế cũng rất thông cảm: “Tôi biết là cô vẫn còn hai đứa con vừa tròn một tuổi cần phải chăm sóc, yêu cầu này ít nhiều gì cũng có chút làm khó cô, nếu như cô xác nhận cảm thấy mình không đi được, ở bên phía Chí Hằng, tôi cũng sẽ nghỉ biện pháp từ chối..."

“Để tôi đi.” Không đợi Quý tổng nói xong, Lương Hạnh đã hạ quyết tâm.

Trong đầu của cô không tự chủ xuất hiện gương mặt trắng bệch của Lâm Tuyền, bàn tay tinh tế của người phụ nữ nắm chặt lấy đồ uống trước mắt, hốc mắt dần dần trở nên ẩm ướt: “Số tiền lúc trước Hoành Thừa cho cô mượn là toàn bộ tiền tiết kiệm của anh ấy, một năm gần đây chúng tôi đầu tư thất bại, hiện tại thiếu ngân hàng một khoản vay lớn, nếu như trong vòng hai tháng mà vẫn còn chưa trả được, cũng chỉ có thể trước tiên bán căn nhà đi, nhưng mà Xuyến Chi thì..."

Cô xua tan đi cảm xúc phức tạp ở trong đầu, đốt ngón tay trắng nõn cũng co lại với nhau, cuối cùng kiên định lặp lại: “Tôi đi, Quý tổng, tôi sẽ đảm bảo mình có thể lấy được hợp đồng với Chí Hằng trong khoảng thời gian sớm nhất.”

Quý tổng có hơi sững sờ, sau đó lộ ra nụ cười vui mừng: “Rất tốt, công lao của cô tôi đều sẽ ghi lại cho cô. Đúng rồi, tôi nghe nói là gần đây trợ lý của cô đang dưỡng bệnh, chuyện đến Chí Hằng cô xem xem có cần chọn một người ưng ý đi bên cạnh mình không?”

Lương Hạnh hơi cong môi lên, trong đầu không thể khống chế được mà xuất hiện một cái tên: “Để Liêu Thu đi, tôi thấy cô ấy làm việc rất có năng lực, làm tốt, cũng có tiền đồ.”

Đối với chuyện này, Quý tổng không có ý kiến gì, nhẹ nhàng gật đầu cũng xem như là đồng ý, tiếp theo đó lại nhíu chặt lông mày, cả nửa ngày cam kết nói: “Nếu như có thể lấy được hợp đồng của Chí Hằng, về phương diện hoa hồng tôi sẽ trích cho cô thêm 5% nữa.”

Con số 5% làm cho Lương Hạnh không khỏi rung động.

“Tôi còn có một yêu cầu.” Cô ngồi thẳng người, tự tin kiên định nói: “Tôi hi vọng là sau khi công trình đã hoàn thành, khoản tiền hoa hồng này có thể nhanh chóng vào tài khoản của tôi.”

Vốn dĩ Quý tổng còn đang do dự, nghe thấy yêu cầu này thì liền mở miệng đồng ý: “Không thành vấn đề.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.