Sau Khi Ly Hôn Cùng Giản Tổng

Chương 55: Chương 55: Không Biết Điều




Tô Tân bị đồng hồ báo thức đánh thức khỏi giấc ngủ.

Nằm trêи giường nhìn trần nhà một hồi, huyệt thái dương đau nhói, đầu có chút choáng váng, cồn trong máu dường như không hoàn toàn hết đi.

Ký ức đêm qua bắt đầu từng chút từng chút tái hiện lại trong đầu.

Trong tiệc ăn mừng, cô uống rất nhiều rượu, Cố Phi Nam đưa cô về nhà, đến cửa lại gặp phải Giản Diệc Thận, Giản Diệc Thận nắm lấy cô nói rất nhiều thứ nhưng cô mặc kệ, xoay người đóng cửa vào phòng...

Sau bao nhiêu năm, cô hiếm khi bị người khác làm cho á khẩu, nhượng bộ lui binh, không nghĩ tới đêm qua cùng Giản Diệc Thận nói chuyện, cô lại là người đầu tiên rút lui. Rõ ràng ngay từ đầu là Giản Diệc Thận bị cô hỏi làm cho á khẩu, không trả lời được, về sau thì tình thế lại thay đổi?

Có thể là do cô uống quá nhiều, đầu óc không nghe lời.

Tô Tân xuống giường, rửa mặt xong, nhìn chằm chằm mình trong gương một hồi.

Lúc này, làn da của cô đã trở lại bình thường, ánh mắt cũng vì nước lạnh mà triệt để tỉnh táo, không còn mê mang như đêm qua.

Khi cô nói “Làm một người bạn thỉnh thoảng trò chuyện” đó chỉ là lời nói khách sáo, giống như “Hôm nào hẹn đi ăn”, giờ thì tốt rồi, để Giản Diệc Thận động một chút lại lấy ra làm “Kim bài miễn tử” [1].

[1] Kim bài miễn tử: nếu chẳng may phạm tội chết, trình ra Kim bài này thì sẽ được miễn chết.

Nhưng không sao, chỉ là bạn mà thôi, bên cạnh cô có rất nhiều “Bạn”, Giản Diệc Thận cũng không có gì đặc biệt, dùng tâm tình bình tĩnh tiếp đãi là được. Cô không tin một người thiên chi kiêu tử như Giản Diệc Thận, có thể kiên trì cùng cô làm “Bạn bè” bao lâu, dần dần trôi đến một kết cục nhất định.

Hôm nay là ngày đoàn phim « Ác Mộng » tuyển diễn viên, Tô Tân đến công ty đúng giờ, xử lý một chút công việc, cô đến một phòng tập lớn ở tầng 4, Trần Khuông Minh, Tần Văn Uyên và Từ Đông Tô cũng như hai phó đạo diễn của đoàn phim cũng đã tới.

Hôm nay sẽ casting ba nhân vật chính là nhân vật phản diện, nữ chính và nam chính. Mọi người gặp mặt cũng không nói chuyện, trực tiếp bắt đầu buổi casting.

Nhân vật casting đầu tiên là nhân vật phản diện – Kỷ Mạc Xuân, là nhân vật gây tranh cãi nhất trong « Ác Mộng ». Nhân vật này âm hiểm ngoan độc, đáng hận nhưng đáng thương, tiểu thuyết này đã bị báo cáo khóa văn ở văn học mạng Hồng Giang, diễn đàn còn vì nhân vật này mà xé [2] bức, tranh cãi nhân vật này có nên chết hay không, có nên cho “hắn” cơ hội sống lại hay không.

[2] Xé: Một hành động thường xảy ra ở các fandom, là hành động bóc phốt, chửi mắng đối thủ.

Đến casting có vài diễn viên của Tinh Hà, cũng có công ty nhà khác, thực lực đều rất mạnh, trong đó có hai ngưòi Tô Tân biết, một người lần trước có ý đồ muốn quy tắc ngầm với cô Dư Nhất Tùng, một người là bạn trai nhỏ của Giang Viện Viện – Ngũ Thành Trác.

Dư Nhất Tùng diễn một nhân vật “tàn nhẫn”, nhưng không có “âm”, toàn bộ biểu cảm đều nhìn có chút dữ tợn do dùng lực quá nhiều; mà Ngũ Thành Trác kiểm soát tốt biểu cảm, diễn cũng rất tốt, chỉ cái “âm ngoan kính” lại bị vẻ ngoài trắng nõn như hắn hòa tan không ít, luôn có chút không đủ vị.

Bất quá, khuyết điểm này hẳn là có thể dùng hậu kỳ trang điểm khắc phục.

Ngũ Thành Trác được Giang Viện Viện hết lòng đầu tư, cũng là ứng cử viên đầu tiên trong lòng Tô Tân, sau khi rời khỏi đây, Tô Tân muốn cùng Tần Văn Uyên và Từ Đông Tô trao đổi, Trần Khuông Minh lật danh sách một chút: “Tô tổng, còn một người nữa, Cố Phi Nam.”

Tô Tân sửng sốt, nghĩ mình nghe lầm: “Cái gì? Không phải cậu ấy casting vai nam chính Cảnh Trường Diễn sao?”

“Cậu ấy cân nhắc rất nhiều, cảm thấy nhân vật này hấp dẫn mình hơn, cho nên quyết định tới thử vai Kỷ Mạc Xuân.” Trần Khuông Minh dang tay bất lực.

Không đợi Tô Tân lấy lại tinh thần, Cố Phi Nam bước vào.

Có ba đoạn kịch ngắn trong buổi thử vai, Cố Phi Nam chọn cái cuối cùng: Kỷ Mạc Xuân đang hại chết nữ hai thì biết được nữ hai là ân nhân đã cứu hắn khi hắn còn nhỏ, sau khi sụp đổ liền đem tất cả cừu hận ghi tạc trêи người Cảnh Trường Diễn.

Cảnh này là một bài kiểm tra kỹ năng diễn xuất, cảm xúc biến hóa qua từng giai đoạn, diễn không tốt sẽ biến thành cuồng loạn, Dư Nhất Tùng vừa rồi đã chọn đoạn này.

Cố Phi Nam và Dư Nhất Tùng đã lựa chọn cách giải thích hoàn toàn khác nhau, ánh mắt biến hóa từ ngốc trệ đến thống khổ rồi đến sụp đổ, những giọt nước mắt ẩn sâu trong đôi mắt sâu thẳm của nhân vật cộng với những cử động co giật trêи khuôn mặt và cơ thể biểu lộ ra hình ảnh vừa đáng thương nhưng lại đáng ghét của nhân vật phản diện, xấu xa gần như biến thái của Kỷ Mạc Xuân.

Kết thúc buổi thử vai, Cố Phi Nam vẫn chưa thể thoát ra khỏi cảm xúc hoàn toàn, ngồi gục đầu xuống đất bất động.

“Diễn không tồi” Tần Văn Uyên thốt ra “Cậu tên gì?”

Cố Phi Nam ngẩng đầu lên, nhe răng cười: “Cố Phi Nam.”

Nụ cười này giống như Kỷ Mạc Xuân, Tô Tân bị nụ cười kia làm lạnh sống lưng, hơn nửa ngày mới hồi phục tinh thần, bất lực: “Cố Phi Nam, em có phải đang cố tình kiếm việc cho chị đúng không? Nếu em diễn vai này, fan của em sẽ đem chị xé nát.”

“Kỷ Mạc Xuân bản xuân* ” Từ Đông Tô bên cạnh giải quyết dứt khoát “Tiểu Tân, em thấy thế nào.”

* ý chỉ vai diễn khi còn nhỏ, chưa hắc hoá.

Buổi thử vai này bận rộn cho đến tận buổi chiều, thậm chí cơm trưa chỉ ăn mấy phần cơm hộp.

Sau khi tất cả các diễn viên đã lên thử vai, mọi người đang cùng nhau thảo luận ứng cử viên cho các vai diễn, nam nữ chính tạm thời không có diễn viên nào làm họ hài lòng, nhưng nhân vật phản diện Kỷ Mạc Xuân, ngoại trừ Tô Tân, còn lại đều chọn Cố Phi Nam.

Tô Tân lo lắng ba cái, một là việc lựa chọn nam chính sẽ rất rắc rối, nó không chỉ vượt quá sự nổi tiếng của Cố Phi Nam, mà còn là kỹ năng diễn xuất xuất chúng và dáng dấp đẹp trai, kiểu diễn viên trẻ tuổi như vậy rất khó tìm; hai là Cố Phi Nam căn cơ còn chưa đủ kiên cố, nêu diễn nhân vật phản diện mà không phải nhân vật chính, rất có thể khiến fan hâm mộ thất vọng, thoát phấn [3]; còn bên Giang Viện Viện cô rất khó giải thích, nếu như không phải Cố Phi Nam, dựa theo biểu hiện vừa rồi khẳng định Ngũ Thành Trác sẽ nhận được vai diễn này, như bây giờ, Ngũ Thành Trác phải làm sao bây giờ?

[3] Thoát phấn: thoát fandom, không làm fan nữa.

Đang thảo luận thì có tiếng gõ cửa, Trần Khuông Minh mở cửa, Ngũ Thành Trác bước vào.

“Tô tổng, Jenny nhờ tôi mang đến hai chai rượu, cô ấy từ nước ngoài trở về mang cho cô một chút quà lưu niệm.” Cậu ta đem một túi quà đặt trước mặt Tô Tân.

Tô Tân cười nói cảm ơn: “Jenny thật có ý, thay tôi cảm ơn cô ấy.”

“Không có gì đâu, cô ấy vẫn luôn tốt với bạn của mình.” Ngũ Thành Trác chần chờ một chút, rồi hỏi “Xin lỗi, mọi người có phải đang thảo luận về buổi thử vai vừa rồi đúng không?”

Tần Văn Uyên ở bên cạnh lộ ra biểu cảm khinh thường, trực tiếp nói: “Người trẻ tuổi đừng đi bàng môn tà đạo*, dùng quan hệ có được nhân vật sẽ như hoa trong gương, trăng trong nước, diễn không được.”

* Bàng môn tà đạo: đi sai đường.

Tô Tân thầm nói hỏng bét, Tần Văn Uyên đúng là không khách khí, ác miệng lên mặt mũi ai cũng không cho. Ngũ Thành Trác sau khi quay bộ phim Đại Hỏa về sau danh khí cũng rất tốt, tư chất được người trong giới coi trọng, phía sau lại có Giang Viện Viện, ai cũng cho hắn mấy phần thể hiện.

Cô nhanh chóng giải thích: “Đạo diễn Tần, anh đừng hiểu lầm...”

“Đạo diễn Tần hiểu lầm rồi, kỳ thật tôi tới là muốn cùng Tô tổng nói một tiếng, nếu có người thích hợp hơn không cần cân nhắc tôi ” Ngũ Thành Trác thẹn thùng cười một tiếng “Tôi dạo này quá bận rộn, muốn có thời gian nghỉ ngơi một hai tháng để ở bên người trong nhà.”

Tần Văn Uyên sửng sốt, nhìn chằm chằm Ngũ Thành Trác từ trêи xuống dưới đánh giá vài lần, kéo cánh tay Từ Đông Tô lại: “Cậu nhìn đi, cậu ta cười lên...”

“Cảnh Trường Diễn?” Từ Đông Tô trả lời.

“Đúng!” Tần Văn Uyên vỗ bàn một cái, kϊƈɦ động nói “Đến đây, cậu thử phần diễn của Cảnh Trường Diễn.”

Vô tình cắm liễu liễu lại xanh, ban đầu tới đây để thử vai Kỷ Mạc Xuân nhưng Ngũ Thành Trác lại bị Tần Văn Uyên yêu cầu diễn thử Cảnh Trường Diễn.

Cảnh Trường Diễn ở giai đoạn đầu là một người thiếu niên ngây thơ và nhút nhát, dưới lời nguyền huyết thống của sư phụ và nữ chính, liền thức tỉnh trong cơn ác mộng, trở nên giảo hoạt, cơ trí, cùng một nhóm thiếu niên nhiệt huyết cùng nhau cứu vớt những người bị cơn ác mộng nuốt chửng.

Ngũ Thành Trác đã quay lại để nghiên cứu đoạn kịch bản về Cảnh Trường Diễn, ngày thứ hai lại tới thử vai, Tần Văn Uyên và Từ Đông Tô đều hết sức hài lòng.

Tô Tân gọi điện cho Giang Viện Viện báo cho cô ấy tin tốt này, thuận tiện trêu chọc: “Ngũ Tử nhà chị rất nhớ chị đó, vì muốn ở với chị, mà nửa đường bỏ cuộc không muốn nhận bộ phim này.”

Giang Viện Viện cười khổ một hồi lâu: “Đây không phải chuyện gì tốt, tiểu Tân, chị bị cậu ta làm cho có chút sợ.”

“Sợ cái gì?” Tô Tân ngạc nhiên.

“Sợ cậu ấy hãm quá sâu, chị không định lâu dài cùng cậu ta ” Giang Viện Viện thản nhiên nói “Tiểu Tân, về sau nếu chị cùng cậu ta tách ra, nếu có thể, em giúp chị quan tâm cậu ấy một chút.”

“Cái này... Thật sự muốn cùng cậu ta chia tay sao?” Tô Tân chần chờ hỏi “Em thấy cậu ta không giống phải là người chu đáo, nói không chừng là thật tâm với chị.”

“Làm sao có thể?” Giang Viện Viện nhịn không được cười “Nếu là thật tâm chị cũng không muốn, chỉ cần người có đầu óc, cũng sẽ không muốn một người nhỏ hơn mình mười ba tuổi lâu dài, chị cũng không tự luyến đến trình độ đó, hiện tại tách ra là lựa chọn tốt nhất. Chị đã lên kế hoạch, chờ quay xong bộ phim hiện tại, để cậu ấy đi tham gia một số chương trình giải trí, tâm tình chập chờn vì chia tay có thể nhỏ một chút, chờ bộ phim này khai máy, cậu ấy hẳn có thể trở thành bình thường.”

Giang Viện Viện nghĩ rất thoáng, cũng rất thoải mái, cô không biết đó là chuyện tốt hay chuyện xấu.

Tô Tân không biết nên nói cái gì, chuyện tình cảm, người khác an ủi đều gãi không đúng chỗ ngứa, chỉ có cô ấy mới có quyền lên tiếng, cô suy nghĩ một chút, chỉ có thể an ủi Giang Viện Viện một câu: “Yên tâm đi, chỉ cần em có khả năng, sẽ giúp chị chiếu cố cậu ta.”

“Cảm ơn em trước, không nói chuyện của chị nữa, em dạo này sao rồi?” Giang Viện Viện dời chủ đề “Mùa xuân tới, em gần đây có hoa đào nào không?”

“Mùa xuân vẫn vất vả cần cù khai hoang trồng trọt, hoa đào không thể làm cơm ăn.” Tô Tân nói đùa.

“Cái này không đúng, nói chuyện yêu đương, làm buổi hẹn có thể khiến tâm tình tốt hơn một chút, khai hoang trồng trọt cũng chỉ có thêm năng lượng ” Giang Viện Viện trêu ghẹo “Nếu không chị giúp em giới thiệu vài người? Đều là tiểu chó săn rất nghe lời, bảo đảm có thể dỗ em vui vẻ.”

“Quên đi, giống như chị và Ngũ Thành Trác, cũng hao phí tinh thần.” Tô Tân cười nói.

Giang Viện Viện cũng cười: “Tiểu Tân, đừng sống như một nhà sư khổ hạnh như thế, nói cho em một bí quyết, nếu muốn quên một người nào đó, vậy phải mau chóng vùi đầu vào đoạn tình cảm khác, thử lần nào cũng linh.”

Cúp điện thoại, Tô Tân xuất thần một lúc.

Không biết từ lúc nào, ngoài cửa trở nên huyên náo, cô định thần lại, định ra xem xét thì thấy tiểu Lâu chạy vào, vui vẻ nói: “Tô tổng, có người muốn tìm cô, còn rất lịch sự giúp chúng ta chuẩn bị trà chiều.”

Tô Tân sửng sốt, chuyện lớn như vậy là ai làm?

“Tiểu Tân, là anh.” Giản Diệc Thận xuất hiện ở cửa văn phòng, một tay xách túi, bước nhanh về phía cô.

Tô Tân hơn nửa ngày chưa tỉnh hồn lại: “Anh... Anh tới đây làm gì?” Giản Diệc Thận tự nhiên đứng trước bàn cafe, lần lượt lấy đồ trong túi ra: “Anh pha trà chiều cho em, nghỉ ngơi một chút đi, đừng làm bản thân vất vả như vậy, làm việc kết hợp nghỉ ngơi.”

Trêи bàn trà bày nước ép cam, bánh macaron [4] và một hộp salad trái cây được cắt gọn sẵn.

[4] Bánh macaron là loại bánh ngọt được làm từ nguyên liệu chính là trứng, đường cát, bột hạnh nhân, và một chút màu thực phẩm. Phủ bên trong hai lớp bánh giòn tan là lớp nhân được làm từ kem bơ hoặc mứt. Là chiếc bánh được mệnh danh là nàng tiểu thư bánh đỏng đảnh của nước Pháp bởi vẻ kiêu kỳ.

Tô Tân nghĩ mình có nghe nhầm hay không. Giản Diệc Thận trước kia là người cuồng công việc, một tuần có sáu ngày ở công ty, còn lại một ngày ở nhà làm việc, hiện tại thế mà khuyên cô làm việc kết hợp nghỉ ngơi.

“Khoa học kỹ thuật Thận Ngôn nghỉ kinh doanh rồi sao?” Cô nhịn không được trào phúng “Anh là ông chủ thất nghiệp sao?”

“Tất nhiên là không ” Giản Diệc Thận tự tin cười “Lợi nhuận năm nay tăng gấp rưỡi so với năm ngoái.”

Cái biểu tình này khiến cho người ta phải nghiến răng mà.

Tô Tân lạnh lùng hạ lệnh đuổi khách: “Tôi không có bản lĩnh lớn như anh, có thời gian nhàn nhã còn có thể đem lợi nhuận lớn về. Tôi phải làm việc, anh có thể trở về.”

“Tiểu Tân ” Giản Diệc Thận bỗng nhiên thu liễm nụ cười, nghiêm mặt nhìn cô “Là chính em nói, làm bạn bè thỉnh thoảng tán gẫu, em không thể nói không giữ lời.”

Tô Tân bị chẹn họng, hơn nửa ngày mới nói: “Nhưng bây giờ là giờ làm việc.”

“Vậy chúng ta tan tầm tìm thời gian tâm sự ” Giản Diệc Thận lập tức thuận thế leo lên “Cùng nhau ăn cơm tối, anh biết một nhà hàng rất ngon...”

Cửa bị gõ hai lần, cắt ngang lời nói của Giản Diệc Thận.

“Tiểu Tân, có làm phiền em không?” Từ Đông Tô đứng ở cửa, mỉm cười hỏi.

Tô Tân thở phào nhẹ nhõm: “Không, Đông Tô, anh vào đi, vừa vặn có người đưa trà tới, anh cũng ăn một chút đi.”

Giản Diệc Thận sắc mặt có chút khó coi.

“Xem ra đến sớm không bằng tới đúng dịp ” Từ Đông Tô ngồi xuống ghế sofa “Vừa rồi casting có chút đói bụng, Giản tổng, tôi không khách khí.”

Giản Diệc Thận nghiến nghiến răng, trơ mắt nhìn hắn cầm ly nước cam lên “Ùng ục ùng ục” uống một hớp lớn, lại nâng chén salad trái cây mà mình đã tỉ mỉ lựa chọn lên.

Tim buồn bực đến hốt hoảng.

Tên tác giả này, cũng quá không biết điều đi?

* Tác giả có lời muốn nói:

Giản tổng: Tại sao lại chỉ có tôi bị nội thương?

Thố ca: Bình tĩnh, bị thương nhiều sẽ quen thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.