Sau Khi Ly Hôn Cùng Giản Tổng

Chương 50: Chương 50: Ra Mắt




Khoảng mười giờ, Hoắc Chí Từ đúng giờ đến đón Giản Diệc Thận đi.

Nhìn hai người biến mất ở ngoài cửa, Tô Tân thở phào nhẹ nhõm, đi tới trước tủ rượu, rót cho mình một ly rượu. Đầu ngón tay run lên, chất lỏng trong ly khẽ rung chuyển, cô thất thần nhìn một lát, ngẩng cổ uống cạn.

Sau một thời gian dài như vậy, cô vẫn không có cách nào miễn dịch hoàn toàn với Giản Diệc Thận, nhất là khi giọng anh đang thì thầm bên tai cô. Thói quen bảy năm dường như đã trở thành bản năng của cơ thể.

Cảm giác như con thiêu thân lao đầu vào lửa yêu, thử qua một lần đã quá đủ rồi. Cô rất thích cuộc sống hiện tại, bình tĩnh, thong dong, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của cô, cô không muốn thay đổi bất cứ điều gì.

Ngày hôm sau ngủ dậy, Tô Tân kéo rèm ra, thấy thời tiết rất tốt, ánh nắng ấm áp đầu xuân xuyên qua cửa sổ nhảy lên những lá non, ngoài cửa sổ cũng tràn ngập một màu xanh tươi.

Có vẻ như mùa xuân đã thực sự đến rồi.

Hôm nay là thứ bảy, thích hợp để thư giãn, Tô Tân định hỏi Điền Chỉ Lam muốn đi ra ngoài đi dạo hay không, chuông điện thoại reo lên, Trần Khuông Minh gọi tới.

Tô Tân lúc này mới nhớ, hôm qua có rất nhiều việc cần phải giải quyết, dường như cô đã quên mất chuyện ký hợp đồng với đạo diễn Trịnh Bách Vinh.

“Thế nào? Chỗ đạo diễn Trịnh thuận lợi chứ?”

Giọng Trần Khuông Minh nghe có vẻ rất bực bội: “Tô tổng, thật thật xin lỗi, Trịnh Bách Vinh vừa mới gọi cho tôi, nói đã cùng đoàn làm phim khác ký hợp đồng.”

Ý nghĩ muốn đi dạo vừa ló đầu ra liền bị hiện thực tàn khốc dập tắt.

Chỗ Trịnh Bách Vinh bọn họ đã liên lạc nửa tháng, đã trao đổi với nhau về các khâu chuẩn bị sơ bộ về kịch bản, diễn viên, bối cảnh, đối phương rất hài lòng, như bây giờ bất ngờ xảy ra thả bồ câu (*), khiến cả đội chuẩn bị trở tay không kịp.

(*) Vuột mất cơ hội tốt.

Trong văn phòng, Trần Khuông Minh khó chịu tự kiểm điểm bản thân: “Đều tại tôi, sáng hôm qua không đến, đáng lẽ tôi phải nhận ra điều gì đó không ổn, tôi còn tưởng anh ta thật sự có chuyện gấp, đổi giờ hẹn sang buổi sáng hôm nay.”

“Anh đã tìm ra nguyên nhân chưa?” Tô Tân mở máy tính.

“Anh ta làm đạo diễn cho một bộ phim Đêm giao thừa, hài kịch trinh sát hình sự ” Trần Khuông Minh thở dài “Tôi vừa nói chuyện điện thoại với anh ta, xem liệu có khả năng vãn hồi hay không, anh ta xin lỗi tôi và nói rằng cuốn sách « Ác Mộng » là một cuốn sách hay, làm đạo diễn sẽ bị áp lực rất lớn, không chỉ về sự hiểu biết tác phẩm mà còn là áp lực về doanh thu phòng vé. Hầu như chưa có tiền lệ cho thể loại phim giả tưởng này ở Trung Quốc, anh ta không tự tin, sợ làm trì hoãn chúng ta.”

Tô Tân nhịn không được bật cười: “Trần lão sư, tôi nghe lời này, rất giống những lời Tần Văn Uyên nói? Cũng khá xui xẻo.”

Trần Khuông Minh giật mình, tức giận nói:” Tại sao tôi không phát hiện ra chứ? Ban đầu anh ta kìm nén trong lòng không nói ra, trước kia còn nói một đống lời khen tặng, đều là giả.”

Vương Lăng Vân thân là người sắp xếp hạng mục, đi theo Trần Khuông Minh, xem như là phụ tá của Trần Khuông Minh, cô còn rất trẻ, tâm trạng không vui vẻ, lo lắng hỏi: “Tô tổng, Trần lão sư, hai người đừng cười, bây giờ nên làm gì? Đi mời Tần Văn Uyên sao? Thời gian không đợi người.”

Trần Khuông Minh đau đầu cực kỳ: “Chúng ta đã không liên lạc với anh ta trong một thời gian dài, Trịnh Bách Vinh hành động như vậy, anh ta còn có thể không rõ chuyện gì xảy ra sao? Không chỉ không đồng ý, cái miệng đó sẽ không tha người.”

Tô Tân suy tư một lúc.

Thực sự không phải là một lựa chọn tốt nếu quay lại chọn người đã bị pass kia, đặc biệt là sau khi Trịnh Bách Vinh ký hợp đồng với các đoàn phim khác.

Nhưng, khi nghiên cứu các ứng cử viên đạo diễn, Tô Tân đã có một số hiểu biết về Tần Văn Uyên, cùng với một số phản hồi sau khi Trần Khuông Minh tiếp xúc, cô cảm thấy Tần Văn Uyên hẳn là một người cố chấp, thẳng thắn, là người khó tiếp xúc, loại người này có thể quay tác phẩm bản thân coi trọng, có thể vượt xa tiền bạc và thể diện.

“Hẹn anh ấy, tôi sẽ gặp trực tiếp, không cần biết có thành công hay không, phải nhanh tiền trảm hậu tấu [1], tránh chậm trễ thời gian.” Tô Tân hạ quyết tâm.

[1] Tiền trảm hậu tấu ( Chém trước tâu sau): chỉ những việc làm không chờ đợi cấp trêи, cứ làm, cứ hành động trước, xong xuôi mọi chuyện rồi mới báo cáo, thưa gửi.

Địa điểm gặp mặt, là một phòng trà. Phòng trà cổ kính và yên tĩnh, với một vài làn khói và tiếng đàn cổ, khá tách biệt với Đào Viên ngoài trời.

Tần Văn Uyên đã ba mươi lăm ba mươi sáu, vóc dáng trung bình, người rất gầy, ngũ quan làm người khác chú ý nhất đôi mắt sắc bén, sáng ngời có thần.

Vừa mới ngồi xuống chào hỏi vài câu, bản chất miệng lưỡi thâm độc của Tần Văn Uyên lập tức lộ ra.

“Đây có phải là sếp của anh không?” Anh ta kinh ngạc hỏi Trần Khuông Minh “Hạng mục này tôi càng không coi trọng, có bà chủ trẻ đẹp như vậy, khá thích hợp để làm những bộ phim thần tượng lãng mạn. Loại phim này chắc chắn không quay được.”

Trần Khuông Minh mặt tái xanh: “Tần lão sư, chúng tôi rất kính nể Tô tổng, anh không nên ếch ngồi đáy giếng như vậy.”

Tô Tân cười: “Tần lão sư, anh đã thẳng thắn như vậy, vậy thì tôi cũng không khách khí nữa, anh tại sao lại từ Mỹ trở về? Ở đó lăn lộn không nổi sao?”

Tần Văn Uyên sắc mặt thay đổi, nhìn cô chằm chằm một hồi lâu, bỗng nhiên vui vẻ: “Cô là người đầu tiên hỏi tôi như vậy, hỏi rất hay, rất nhiều người trong lòng đều nghĩ như vậy, bất quá, ở trước mặt vẫn lấy lòng tôi một câu, nói đạo diễn quốc tế từ phim trường nước Mỹ bước ra không giống lắm.”

“Vậy để tôi sẽ đoán vì sao” Tô Tân nghiêm mặt nói “Tần lão sư không có cách nào tán đồng với văn hóa của nước họ, kỹ xảo thành thạo lại không thể tìm thấy được linh hồn của bộ phim, khiến anh cảm thấy tác phẩm không hoàn hảo, vì vậy mới quyết định về nước, nghĩ rằng về vùng đất của mình sẽ tìm được cảm giác dung hợp hoàn mỹ.”

Tần Văn Uyên sửng sốt.

Tô Tân tâm nhất định. Khi chọn đạo diễn, cô thích Tần Văn Uyên hơn vì đã theo dõi Tần Văn Uyên qua bộ phim thảm họa khoa học viễn tưởng « Tận Thế Địa Cầu », năng lực kiểm soát tốt hơn các cảnh quay rất tốt so với đạo diễn trong nước có ưu thế mạnh hơn. Khi đó, cô đã tìm hiểu sâu về công việc và lý lịch của Tần Văn Uyên, cho ra nguyên nhân về nước, xem ra, đã nói trúng tâm tư của Tần Văn Uyên.

“Tần lão sư, hiện tại anh có cơ hội này, anh có thể đem kỹ xảo của mình học ở Mỹ vào nền văn hóa phương Đông độc đáo « Ác Mộng », chẳng lẽ vì phòng vé, kịch bản, người điều hành là nữ cùng với những yếu tố ngoại cảnh nhàm chán bên ngoài, từ bỏ nó sao?” Tô Tân chăm chú nhìn hắn, bình tĩnh hỏi.

Tần Văn Uyên trầm mặc một lát, vỗ bàn một cái, phát ra tiếng “rầm”, khiến mọi người trong bàn giật nảy mình.

“Lão Trần, sao anh không nói sớm, có một bà chủ thú vị như vậy lại giấu!” Anh ta lại dùng sức vỗ vỗ vai Trần Khuông Minh “Kịch bản này tôi nhận, không cho tôi thì cho ai, tôi không tin, chúng ta không thể làm một bom tấn giả tưởng thương mại đàng hoàng ở trong nước!” Chủ đề không kiểm soát được, bốn người nói chuyện phiếm rất vui vẻ trong phòng trà.

Vương Lăng Vân và Tô Tân đều rất quen thuộc với nguyên tác, nhưng điều đáng ngạc nhiên là Tần Văn Uyên đã thực sự đọc qua nguyên tác, lý giải nhân vật và tình tiết truyện rất tốt.

“Sau khi lão Trần cho tôi xem kịch bản, tôi cảm thấy rất hứng thú nên tìm đến quyển tiểu thuyết đọc ” Tần Văn Uyên ngoài cười nhưng trong không cười nhìn về phía Trần Khuông Minh “Đáng tiếc, sau đó các người lại cùng Trịnh Bách Vinh đàm phán, giờ tôi mới hiểu, lão Trần chỉ là lấy tôi ra chơi đùa mà thôi, tôi cũng chỉ là lốp xe dự phòng.”

Trần Khuông Minh vô cùng xấu hổ, nhanh chóng kéo Tô Tân lôi ra cứu trận: “Người đầu tiên Tô tổng chọn là anh, thật đó, tôi nếu dối gạt anh sẽ bị thiên lôi đánh! Ánh mắt của tôi sao có thể so với bà chủ, sai lầm cũng là bình thường.”

“Vậy về sau tôi xem như có bà chủ làm chỗ dựa, có thể đi ngang trong đoàn phim được không?” Tần Văn Uyên nói đùa.

“Chỉ cần anh đem bộ phim này quay xong, đừng nói đi ngang, bay trêи trời tôi cũng đồng ý!” Trần Khuông Minh vỗ ngực nói.

Mọi người đều cười.

Tô Tân trong lòng nhẹ nhõm một nửa. Vốn dĩ ngoài việc lo lắng Tần Văn Uyên không nhận bộ phim, cô còn lo lắng Trần Khuông Minh và Tần Văn Uyên có hiềm khích vì chuyện của Trịnh Bách Vinh, trong một đoàn phim, nhà sản xuất và đạo diễn có mối bất hòa sẽ mang đến cho đoàn phim rất nhiều rắc rối, hiện tại xem ra Tần Văn Uyên tuy độc miệng nhưng lại rộng lượng, sau này hai người hiểu tính nhau, hẳn là có thể ở chung vui vẻ.

Lúc rời khỏi phòng trà đã gần bốn giờ, lúc chào tạm biệt, Tần Văn Uyên chợt nhớ tới cái gì, nghiêm nghị nói: “Tô tổng, có phải cô đắc tội người nào hay không?Trước khi tôi đến, có một người bạn gọi đến, nói rất nhiều điều không tốt về cô, còn nói Trịnh Bách Vinh cũng vì vậy mà đem « Ác Mộng » đẩy đi, sau đó khuyên tôi tuyệt đối đừng bị lừa.”

Trần Khuông Minh tức giận đến sắc mặt cũng thay đổi: “Ai có thể hạ lưu như vậy? Có phải lại là Lữ Thành Chiêu hay không? Anh ta ở bên người chúng tôi sắp xếp nội gian hay sao? Làm sao lại biết được anh?”

Tô Tân đưa mắt liếc qua, Trần Khuông Minh không nói nữa.

“Tần lão sư ” Tô Tân cười nói “Cám ơn anh đã tin tưởng chúng tôi, có người châm ngòi ly gián cũng nguyện ý tin tưởng chúng tôi. Tôi làm việc từ trước đến nay thẳng thắn, thứ hai chúng ta ký hợp đồng, thuận tiện phân tích kịch bản. Trước đó, nếu anh đối với chúng tôi có nghi hoặc gì, cứ việc gọi cho tôi, nếu như muốn thay đổi chủ ý cũng không cần khó xử, trực tiếp nói cho tôi là được.”

Tần Văn Uyên cau mày: “Tô tổng, tôi có thể hỏi cô một chuyện hay không, chiếc ghế điều hành của công ty có bị đổi hay không?”

Trần Khuông Minh đạp anh ta một cước, ghét bỏ mà nói: “Nói cái gì đó, cái miệng này thật là độc.”

“Không phải, tôi và Tô tổng mới quen, lúc này mới quyết định nhận ” Tần Văn Uyên nghiêm mặt nói “Tô tổng, chỉ cần cô không đi, bộ phim này, tôi nhất định sẽ quay.”

Trêи đường trở về công ty, Tô Tân và Trần Khuông Minh đem chuyện đạo diễn từ đầu đến chân xem xét một lần.

Trước mặt những người ngoài công ty, không thể nói tỉ mỉ, điều này không phải không tin Tần Văn Uyên, mà là không hi vọng chuyện tai quái này ảnh hưởng đến cảm nhận quản lý công ty của người khác.

Rõ ràng, chuyện Trịnh Bách Vinh là có người ở sau lưng giở trò. Thời gian trùng hợp như vậy, chỉ trong nửa tháng có thể tìm tới hạng mục « Ác Mộng » đem người lôi đi, còn biết thời gian Tinh Hà và Trịnh Bách Vinh ký kết hợp đồng, cho bọn họ một đả kϊƈɦ, đây là chuyện người bình thường không thể làm được, nội ứng và nhân tố bên ngoài thiếu một thứ cũng không được.

“Lại là Tôn Chấn Tiêu và phó tổng Dương? Còn có Lữ Thành Chiêu ở sau lưng hỗ trợ.” Vương Lăng Vân suy đoán.

Trần Khuông Minh giận quá hoá cười: “Đây thật là lật thuyền trong mương, lại tính toán đến trêи đầu tôi, Tô tổng, việc phản kϊƈɦ cứ giao cho tôi.”

Tô Tân nhẹ gật đầu.

Trần Khuông Minh cũng đã làm trong ngành nhiều năm như vậy, không có vấn đề gì khi đối phó với một vai trò nhỏ như vậy trong công ty.

“Đánh rắn đánh bảy tấc [2]” Cô dặn dò một câu “Cũng đúng lúc nội bộ công ty giết gà dọa khỉ, tiếp tục chỉnh đốn một chút.”

[2] Đánh rắn đánh bảy tấc: đánh rắn phải đánh đúng chỗ cho chết mới thôi.

Trần Khuông Minh và Vương Lăng Vân về công ty, Tô Tân lái xe đến nhà hàng Túy Tiên, hôm nay Tô Đình Doãn tới bệnh viện kiểm tra, thuận đường cùng bạn bè hẹn ăn cơm tối, gọi Tô Tân đi cùng.

Nhà hàng Túy Tiên nằm cạnh Hồ Đông, là một nhà hàng có tuổi đời hàng thế kỷ, chuyên phục vụ các món ăn Quảng Đông và ẩm thực địa phương. Những người già, trẻ và giàu có ở An Châu thích đến đây để thưởng thức trà buổi sáng hoặc ăn tối.

Đẩy cửa vào phòng, Tô Đình Doãn cùng hai người bạn là lão Phương và lão Triệu đều đã tới, thấy Tô Tân đến, vui tươi hớn hở chào hỏi: “Tiểu Tân tới rồi, nhìn xem, càng ngày càng đẹp.”

“Tiểu Tân, gần đây truyền hình An Châu phát sóng một bộ phim của công ty con đúng không? Xem rất hay, cả nhà bác đều rất thích xem nó.”

“Đình Doãn, con gái anh thật lợi hại, hổ phụ không sinh khuyển nữ.”

...

Tô Tân bước tới chào hỏi từng người một, rồi ngồi xuống bên cạnh Tô Đình Doãn, lo lắng hỏi: “Cha, kết quả kiểm tra thế nào rồi?”

“Cũng được, còn có thể chịu đựng hai năm.” Tô Đình Doãn rất lạc quan “Không tin con có thể hỏi dì La.”

La Trân Huệ trừng mắt nhìn ông một cái: “Đừng nghe cha con, các chỉ số của ông ấy đều được kiểm soát tốt. Chỉ cần uống thuốc đúng giờ, tập thể ɖu͙ƈ thì mười hai năm không có vấn đề gì.”

Tô Tân lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm.

“Tiểu Tân, dạo này công ty rất có bận không?” Lão Phương quan tâm hỏi.

“Cũng không bận lắm, có phim mới đang chuẩn bị, nhưng phải đến tháng sau mới chính thức khởi quay ” Tô Tân cười hỏi “Chú Phương,lâu lắm rồi cháu không được nghe chú kể về những điều thú vị về học trò của chú. Hôm nay cháu có thể nghe đủ rồi.”

Lão Phương là giáo sư sinh học tại Đại học công nghệ An Châu, trước kia từng có đề tài đạt giải quốc tế và thường phàn nàn về học trò của mình trước mặt Tô Tân.

“Hôm nay không cần nghe, nay chú mang đến một một tên đệ tử đến cho con xem” Lão Phương khoe khoang. “Mặc dù không đi chung con đường với chú, nhưng rất lợi hại, tiểu Tân, hai con nhất định sẽ có tiếng nói chung.”

Tô Tân sửng sốt một chút, bỗng nhiên cảm thấy không ổn.

Đây không phải xem mắt đấy chứ?

Cô nghi ngờ nhìn Tô Đình Doãn, Tô Đình Doãn chớp chớp mắt, nhìn cô cười ngượng ngùng hai tiếng: “Người trẻ tuổi, quen biết nhiều bạn bè một chút cũng rất tốt.”

Cửa bị gõ hai lần, có người đẩy vào.

Mắt Lão Phương ánh sáng lên, lập tức đứng lên: “Đông Tô, lại đây, giới thiệu với, đây chính là người thầy nói đến Tô tiểu thư Tô Tân, tiểu Tân, người này là Từ Đông Tô, học sinh của chú, vứt bỏ lý làm nhà văn, bút danh Ngao Đông, đã nghe qua chứ?”

Tô Tân ngây người hai giây “Phốc phốc” vui vẻ: “Đại văn hào, xin chào.”

* Tác giả có lời muốn nói: Giản tổng: Ai an bài kịch bản? Đổi đi!

* Edit có lời muốn nói: Đi được nửa chặn đường rồi aaaaa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.