Sau Khi Ly Hôn Cùng Giản Tổng

Chương 26: Chương 26: Thiện Chí Rẻ Tiền




Truyền hình Bắc Châu nếu so với truyền hình An Châu kém một chút, nhưng lại chuyên nghiệp không kém truyền hình An Châu, lúc trước Trần Khuông Minh tới cửa đều hờ hững lạnh lẽo, hiện tại lại chủ động liên hệ, mà “Thích xem video” ở trong nước là một trong ba trang web hàng đầu, chất lượng của các bộ phim truyền hình trực tuyến và các phim lớn tỏng hai năm nay rất tốt, hai tháng trước vừa ra một bộ phim lớn, càng quét hết tất cả bảng xếp hạng cùng hot search, đến nay độ hot vẫn chưa hề giảm đi.

Ngày đêm ra sức chiến đấu lâu như vậy, Tô Tân cuối cùng cũng thấy được hi vọng.

Trong vòng hai ngày, tổng biên Vệ của truyền hình An Châu cũng ném tới một cành ô liu [1], biểu thị đã xem bộ phim mới này, một lần nữa khẳng định, hứng thú đối với bộ phim này.

[1] Cành ô liu trong thần thoại Hy Lạp biểu tượng cho sự hòa bình, tình hữu nghị và sự phát triển.

Lần này, Tô Tân có chút tự tin mặc cả. Sau nhiều vòng liên lạc, báo giá ban đầu liên tục tăng lên, cuối cùng truyền hình An Châu ký hợp đồng lấy mỗi tập một trăm tám mươi vạn*, đồng thời cho phát sóng trong khung giờ vàng [2].

*1 vạn= 10 ngàn= 10 000

10 vạn= 100 ngàn= 100 000

100 vạn= 1000 ngàn= 1 000 000

[2] Khung giờ vàng là thời điểm mà lượng khán giả trêи toàn quốc có nhu cầu xem phim truyền hình lớn nhất.

Trong trường hợp này, bán ra một video độc quyền trêи internet, <> chỉ dựa vào hai thứ này có thể lợi nhuận lấy gần một trăm triệu, sau đó bản quyền ở nước ngoài, phát sóng vòng hai chờ chút đều có thể thu lợi nhuận, công ty rốt cục cũng có thể biến nguy cơ phá sản thoát ra.

Điều làm cho người phấn chấn nhất đó là, nếu như bộ phim này chiếu ra thành công, Cố Phi Nam cùng toàn bộ nhân viên trong công ty có thể liên tục thu được tiền lãi không ngừng, điều này sẽ khiến cho giải trí Tinh Hà một lần nữa toả ra hy vọng về sự sống mới.

Vì bê bối của Tần Chí Minh, tất cả mọi người đều xem bộ phim này chính là thứ làm cho công ty rơi vào khủng hoảng, nhưng không ngờ mấy tháng sau, thế mà quay ngược chiêu gió.

Điều này đối với mọi người ở trong công ty thờ ơ lạnh nhạt phê bình kín đáo việc Tô Tân nhận tiếp quản giải trí Tinh Hà, lần này đối với Tô Tân triệt để ủng hộ, đối với chuyện chấn vấn vì sao lại quay lại <> cũng hoàn toàn biến mất.

Ký hợp đồng xong, Tô Tân cùng Trần Khuông Minh, chị Diêu cùng các thành viên trong công ty mở một tiệc ăn mừng cỡ nhỏ.

Hai tháng qua đương đầu với mưa gió, giờ phút này quay đầu lại nhìn khiến cho người cảm khái. Tất cả mọi người có chút vong hình, Trần Khuông Minh giơ ly rượu uống mấy vòng, cuối cùng nhìn Tô Tân đỏ cả vành mắt: “Tô tổng, cô không biết lúc ấy trong lòng tôi cảm thấy thế nào đâu, tôi vì hạng mục này bận rộn ròng rã hai năm, kết quả kém chút nữa bởi vì bê bối mà bị hủy, chuyện này đối với tôi mà nói chính là sỉ nhục cả đời. Tô tổng tôi sẽ đi theo, cô chỉ đâu tôi đánh đó!”

Không đợi Tô Tân nói chuyện, Trần Khuông Minh liền uống một hơi cạn sạch.

Tô Tân nhịn không được cười lên: “Trần lão sư, anh đừng nói như vậy, thật ra cũng do kịch bản của anh chất lượng, bằng không tôi chịu giày vò cũng không thu được lợi ích gì.”

“Không không không, đều do sự giúp đỡ của cô.” Trần Khuông Minh thành khẩn nhìn Tô Tân: “Tô tổng, những ngày này cô quá khó khăn, chúng tôi thật sự rất kính nể cô.”

Điều đó thực sự rất khó khăn.

Dù công ty có nguy cơ phá sản, hay hôn nhân tan nát, đều khiến cô lao lực quá độ.

Tô Tân đáy mắt nóng lên, giơ ly lên uống một ngụm để che đậy đi cảm xúc: “Đừng nói như vậy, tôi sợ năng lực của mình chưa đủ. Khó khăn sau này còn rất nhiều, chúng ta cùng nhau cố gắng, giúp công ty càng ngày càng phát triển.”

“Đúng đúng đúng, đừng nói chuyện không hay, vẫn nên nghĩ bộ phim tiếp theo nên dùng cách tuyên truyền như thế nào.” chị Diêu chuyển hướng chủ đề: “Bộ phim này đại nạn không chết, không thành công thì thật lỗi với nó.”

“Đúng, chúng ta suy nghĩ thật kỹ phương án tuyên truyền, cũng không có mấy tháng.”

“Không thành công đều có lỗi với chúng ta vì chuyện này ngày đêm trọc đầu.”

...

Bầu không khí một lần nữa náo nhiệt, Tô Tân vừa nghe mọi người mồm năm miệng mười đề nghị, vừa chậm rãi nhấm nhấp rượu. Giờ khắc này, tâm tình của cô trước nay chưa từng nhẹ nhõm như vậy.

Thật ra không phải cô cứu công ty mà chính công ty đã đem cô từ vũng lầy hôn nhân kéo ra ngoài.

Những năm gần đây, cô luôn chỉ quan tâm đến Giản Diệc Thận, nếu như không có thứ gì đó giúp cô thoát ra tình cảnh này, cô khả năng không có cách nào loại bỏ thói quen này.

Kết quả hiện tại, rất tốt.

Hi vọng tương lai không lâu, công ty có thể triệt để thoát khỏi cái bóng của sự mất mát cùng nguy cơ phá sản, một lần nữa đi lên, cũng hi vọng chính cô có thể Niết Bàn trùng sinh [3], trở thành một Tô Tân hoàn toàn mới.

[3] Niết Bàn trùng sinh: tái sinh, trở thành con người mới.

Bên kia mọi người trò chuyện khí thế ngất trời, bên kia điện thoại di động Trần Khuông Minh vang lên. Anh nghe một lát, bỗng nhiên thanh âm lớn lên: “Tiểu tử này, đúng là không làm cho người khác bớt lo mà.”

Tô Tân sửng sốt một chút: “Có chuyện gì sao?”

Trần Khuông Minh cúp điện thoại, bất đắc dĩ nói: “Cố Phi Nam từ đoàn làm phim chạy về Ninh Châu, không thông báo với người đại diện. Còn hai ngày nữa là hơ khô thẻ tre cũng không nhịn được sao?”

Tô Tân nhịn không được cười lên: “Quên đi, kệ cậu ấy đi, không có điện thoại còn bị nhốt gần một tháng, nhất định nhịn gần chết rồi.”

Từ trong nhà ăn đi ra, những người trẻ tuổi trong đoàn muốn cùng đi quán bar, Tô Tân hơi mệt, không đi theo tham gia náo nhiệt, cùng bọn họ nói tạm biệt.

Xe vừa đến cửa chung cư, cô nhận được tin nhắn wechat từ Cố Phi Nam, hỏi cô đang ở đâu.

Tô Tân phát định vị. Mười mấy phút sau, Cố Phi Nam xuất hiện trước mặt Tô Tân, ăn mặc kín đáo, đội mũ lưỡi trai, kính râm đầy đủ mọi thứ.

Bộ dáng này đi trêи đường cũng không có cách nào nói chuyện được, Tô Tân dẫn cậu đi vào quán cà phê đối diện, tìm một vị trí ngồi xuống.

Cố Phi Nam tháo khẩu trang cùng kính râm xuống, nhìn chằm chằm Tô Tân nhìn một hồi, thanh âm buồn bực hỏi: “Chị không mắng em sao?”

Tô Tân gọi đồ uống, lúc này mới đưa con mắt đánh giá cậu: “Mắng cậu, cậu sẽ nghe sao? Nói cho chị biết, tại sao không thông báo với Trịnh Vân mà chạy về đây?”

Cố Phi Nam trầm mặc một lát, thấp giọng hỏi: “Em vừa nghe nói... Chị ly hôn?”

Tô Tân sửng sốt một chút: “Chẳng lẽ vì việc này mà cậu cố ý ngồi xe hai tiếng đồng hồ để về Ninh Châu?”

Cố Phi Nam nhẹ gật đầu, thần sắc nghiêm túc nhìn cô: ” Chị Tân, chị đừng quá đau buồn, chị tốt như vậy, anh ta nhất định có mắt không tròng mới có thể cùng chị ly hôn, về sau chị nhất định sẽ gặp được một người đàn ông tốt hơn.”

Tô Tân trong lòng có chút cảm động.

Người thanh niên này mặc dù đã từng chịu qua một chút đãi ngộ không công bằng, nhưng như cũ vẫn còn giữ được tính cách trẻ con chân thành, nếu hoạt động trong ngành giải trí mà có thể có loại tính cách này, rất hiếm.

Nếu như có thể, cô từ đáy lòng hi vọng, loại chân thành này có thể ở lại trêи người Cố Phi Nam càng lâu càng tốt.

“Cám ơn, chuyện đều đã qua rồi ” khóe miệng cô lộ ra ý cười “Không cần lo lắng.”

Cố Phi Nam lúc này mới thở dài một hơi, thần sắc căng thẳng vừa rồi lập tức buông lỏng chút, nhếch miệng cười: “Em biết rồi, chị Tân đã nói như vậy em chỉ có thể nghe theo.”

“Đừng nịnh bợ ” Tô Tân tươi cười “Hiện tại nói một chút chuyện của cậu đi, cậu tùy tiện tới đây, không chỉ làm chậm tiến độ đoàn làm phim, mà còn gây ra nhiều rắc rối, nếu bị chụp được, cậu biết hậu quả sẽ ra sao không?”

Cố Phi Nam nhếch môi, trong mắt lóe lên một tia tức giận: “Truyền ra thì sao, em đang muốn mắng những kẻ paparazzi bôi đen kia đây, trước kia bôi đen em còn chưa tính, còn đem nước bẩn đổ lên đầu chị. Nhiều lắm thì về sau em không quay phim nữa, ai sợ ai?”

Tô Tân giận tái mặt nói: “Cố Phi Nam, cậu có biết mình đang nói cái gì không? Cậu được như bây giờ, cũng không phải hoàn toàn do chính cậu đạt được, một nửa là thuộc về công ty, mọi người dốc hết sức lực đem cậu nâng lên, cậu một câu nói nhẹ nhàng không muốn quay phim, biết sẽ làm công ty tổn thất bao nhiêu không?”

Cố Phi Nam không lên tiếng, ánh mắt lấp lánh nhìn cô.

Tô Tân bị nhìn có chút không hiểu, thoáng chậm lại ngữ khí: “Suy nghĩ kĩ một chút cậu đã đáp ứng tôi, muốn cho tôi thấy năng lực của cậu không phải sao?”

“Chị Tân, bộ dạng vừa rồi mắng em, thật dễ nhìn.” Cố Phi Nam bỗng nhiên nói.

Tô Tân dở khóc dở cười: “Đừng tưởng rằng cậu nịnh hót một chút tôi sẽ tha cho cậu.”

“Thật ” Cố Phi Nam nghiêm túc nói “Trong ánh mắt giống như có ngọn lửa, cả người đặc biệt sống động và tươi tắn, em rất thích.”

Tô Tân trong lòng run lên. Cô luôn cảm thấy Cố Phi Nam có hảo cảm với cô, ấn tượng của cậu đối với cô là sự tươi mới của người trẻ tuổi, giống như trêи phố nhìn thấy một vẻ đẹp kỳ lạ, sẽ dừng chân thưởng thức, đánh giá nhưng lại không để trong lòng.

Nhưng hôm nay chuyện Cố Phi Nam chạy tới đây, lại làm cho cô có mấy phần dự cảm không tốt.

Tiếp tục như vậy không được.

“Phi Nam, tôi rất nghiêm túc nói cho cậu biết, tôi trong thời gian ngắn sẽ không cân nhắc bất cứ vấn đề tình cảm nào” cô nghiêm mặt nói “Cậu đừng quên, thân phận cậu bây giờ là gì, vừa mới ra mắt yêu đương vào chẳng khác nào là tự sát, trong hợp đồng cũng quy định trong vòng năm năm không cho phép có tình cảm lưu luyến, tôi thấy, cậu là người thông minh, hẳn biết nên gì, không nên làm gì.”

Cố Phi Nam ngây người một lát, nhếch miệng cười: “Đây không phải vừa vặn sao, chị bây giờ sẽ không cân nhắc vấn đề tình cảm, em năm năm này sẽ không yêu đương. Sau đó, chờ em năm năm sau có thể yêu đương, chị nếu vẫn còn độc thân, nhất định phải ưu tiên cân nhắc em, hiện tại em đem chị trở thành nữ thần, yên lặng thầm mến có thể chứ?”

Tô Tân vô lực dựa lưng vào ghế: “Tiểu tổ tông, cậu đừng có như vậy, coi tôi như một người chị, có được hay không?”

“Không được, chị so với nữ thần không bằng, cứ quyết định như vậy đi ” Cố Phi Nam thật cao hứng “Em sẽ về trong đêm, nhất định sẽ không chậm trễ buổi sáng quay phim ngày mai. Em sẽ phối hợp với công ty thật tốt, tranh thủ sớm một chút có thể yêu đương sớm.”

Mặc dù cái kết luận này chệch hướng Tô Tân nghĩ, nhưng kết quả lại hiệu quả như nhau, Cố Phi Nam tạm thời từ bỏ tình cảm mập mờ với cô.

Tình cảm thanh niên đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, huống chi Cố Phi Nam lại là một tiểu thịt tươi ưu tú, ở trong ngành giải trí gặp qua nhiều mỹ nữ, không lâu sau loại tình cảm ʍôиɠ lung này sẽ tan thành mây khói, huống chi Cố Phi Nam nhỏ hơn cô bốn năm tuổi.

Hoàn toàn không cần lo lắng.

Tô Tân trong đầu nhanh chóng phân tích một lần, yên lòng.

Nhân viên phục vụ bưng trà bánh lên, một ly trà sữa, một ly hồng trà, hai người vừa uống vừa tùy ý nói chuyện phiếm.

Cố Phi Nam rất hiếu kỳ với chuyện nửa tháng trước trêи mạng có thông tin liên quan tới mình, đoàn làm phim《vô địch thiên hạ》bị thủy quân bôi đen, không ngừng truy vấn chi tiết lớn nhỏ.

Tiếng chuông thanh thúy ở cửa sảnh vang lên vài tiếng, có người đi đến, sắp đi qua bàn Tô Tân thì ngừng lại, ngoài ý muốn kêu lên: “Tô Tân, là em sao.”

Tô Tân nhìn lên, là Hoắc Chí Từ.

Cô cùng Hoắc Chí Từ mặc dù quen biết, nhưng gặp nhau cũng không nhiều, những bạn bè của Giản Diệc Thận đều chứng kiến cảnh cô theo đuổi Giản Diệc Thận một cách điên cuồng, có đôi khi sẽ dùng chuyện này mà cười nhạo cô, làm cô hết sức khó xử, mà Giản Diệc Thận cũng không mang cô đi gặp mặt những người bạn của anh.

Cô khách sáo nói một câu: “Xin chào.”

Hoắc Chí Từ nhưng không có ý định rời đi, tựa như thân quen vỗ vỗ bả vai Cố Phi Nam, ra hiệu cậu nhường chỗ một chút, ngồi xuống đối diện Tô Tân: “Thật là đúng dịp, mấy ngày trước anh đi qua công ty của em một lần, nhưng em lại không có ở đó.”

“Anh đến tìm em có việc gì?” Tô Tân lãnh đạm hỏi.

“Đầu tư chứ sao, nghe nói công ty của em có một số hạng mục truyền hình điện ảnh, anh đến tự đề cử mình” Hoắc Chí Từ nhiệt tình nói “Gần đây khách sạn kinh doanh không quá khởi sắc, anh trai nhờ anh phát triển một số dự án đầu tư, ngay lập tức liền nghĩ đến em, mọi người cùng nhau phát tài.”

Tô Tân trầm mặc một lát, nhìn Cố Phi Nam nói: “Phi Nam, đã muộn rồi cậu tranh thủ trở về đi.”

Cố Phi Nam có chút không quá nguyện ý: “Vậy còn anh ta?”

“Tôi cùng Tô Tân là bạn bè, còn có thể dẫn cô ấy đi ăn?” Hoắc Chí Từ không kịp chờ đuổi “Bà chủ đã lên tiếng, cậu đi nhanh lên đi, đừng chậm trễ giờ quay.”

Tô Tân nhìn cậu cười cười ôn hòa: “Tôi biết anh ấy, không có việc gì đâu, cậu trở về quay phim trước đi.”

“Được rồi, chị cẩn thận một chút.” Cố Phi Nam đành phải đứng lên, không tình nguyện rời đi.

Hoắc Chí Từ “Chậc chậc” hai tiếng: “Đây chính là người mà công ty của em đang nâng đỡ tên Cố Phi Nam đó chứ? Gần đây tên cậu ta như sấm bên tai, mõi ngày đều lên hot search. Đúng là rất đẹp trai, bất quá, như người có đôi mắt đào hoa, nhìn ai cũng cực kì thâm tình, dễ dàng lừa gạt phụ nữ, em phải cẩn thận với cậu ta.”

Tô Tân bưng hồng trà lên uống một ngụm, hời hợt nói: “Anh không cần phải nói dối, em không ngu ngốc như vậy.”

Hoắc Chí Từ bị chẹn họng, hơn nửa ngày mới nói ra một câu: “Em nghĩ anh đùa sao? Em coi trọng tên tiểu thịt tươi này sao? Tô Tân, em mau tỉnh lại đi, loại minh tinh này quá hoa tâm, không có nửa điểm tốt nào.”

“Anh cảm thấy vậy sao” Tô Tân cười cười “Anh thật sự muốn đầu tư vào hạng mục truyền hình điện ảnh của Tinh Hà? Đã điều tra nghiên cứu chưa? Mục tiêu lợi nhuận là bao nhiêu?”

Hoắc Chí Từ bị hỏi liên tiếp mấy vấn đề liên cảm thấy mơ hồ, nhìn thoáng qua điện thoại: “Cái này... Không quan trọng, quan trọng là anh tin tưởng vào năng lực của em.”

Tô Tân cười như không cười nhìn hắn: “Tin tưởng năng lực của em? Anh cảm thấy em có năng lực gì? Vậy anh thấy em am hiểu nhất là cái gì?”

“Am hiểu... Am hiểu đào tạo nghệ sĩ? Nhìn tên tiểu thịt tươi kia rất tốt, có tiềm lực.” Hoắc Chí Từ cười ha hả, trong lòng bàn tay toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

“Vậy anh dự định đầu tư bao nhiêu?” Tô Tân nhấp một miếng hồng trà, chậm rãi hỏi.

“Bao nhiêu cũng không có vấn đề gì, anh trai anh nói, theo ý của anh ” Hoắc Chí Từ uống một ngụm trà chanh, trêи mặt mang theo mấy phần thận trọng “Công ty em đang cần bao nhiêu? Anh bao hết.”

Tô Tân nhìn hắn một hồi lâu, khẽ nở nụ cười: “Là tiền của Giản Diệc Thận sao?”

Hoắc Chí Từ một miệng trà kém chút nữa phun hết ra ngoài, liên tục ho khan: “Cái này... Sao lại thế... Không phải...”

“Anh trai anh không biết dự án này như thế nào mà vẫn đi đầu tư, cũng không bao giờ thuận miệng ném đi mấy trăm triệu hết ” Tô Tân trào phúng mà nhìn hắn “Không cần lừa gạt em.”

Hoắc Chí Từ lại liếc mắt nhìn điện thoại, cười làm lành nói: “Cái này... Của ai thì có quan trọng sao? Anh hỏi mượn Diệc Thận mà thôi, đương nhiên chỉ anh và em biết, anh trai anh vẫn luôn ghét bỏ anh làm việc không đàng hoàng, anh muốn biểu hiện cho anh ấy nhìn một chút.”

Bộ dạng hay xem điện thoại, chỉ có một khả năng.

Tô Tân trong nháy mắt hiểu rõ ra, hít sâu một hơi, cố gắng khắc chế giận dữ trong ngực: “Giản Diệc Thận cũng ở đây? Em không nghĩ tới, một người đường đường là tổng giám đốc lại thích nghe trộm chuyện của người khác.”

Hoắc Chí Từ ngả người ra sau, không ngừng kêu khổ: “Ai u Diệc Thận, cậu mau đến đây đi, người này con mắt quá độc, tớ không đối phó được.”

Chỗ ngồi phía sau giật giật, có người đứng lên, bước đến trước mặt Tô Tân.

Hơn nửa tháng không gặp, Giản Diệc Thận gầy gò đi một chút, đường nét trêи gương mặt càng trở nên thâm thúy hơn.

Anh nhìn Tô Tân thật sâu, rồi đến bên cạnh Hoắc Chí Từ ngồi xuống.

“Thật xin lỗi ” nhìn thấy ánh mắt Tô Tân tràn đầy phòng bị cùng cảnh giác, khóe miệng của anh lộ ra nụ cười khổ “Không phải cố ý muốn theo dõi em, anh đã sớm ở chỗ này, thấy hai người vào đây, cho nên muốn thuận tiện đem chuyện tiền bạc giải quyết luôn, nên gọi người đến giúp một chút, không nghĩ tới... Tiểu Tân, anh biết em hận anh, thế nhưng là anh thật tâm muốn giúp đỡ em, em không muốn bởi vì chuyện này mà ảnh hưởng đến tình cảm của hai nhà chúng ta sao, hạng mục truyền hình điện cần một nguồn vốn lớn, em như vậy sẽ rất phí sức, xem như chúng ta vì giao tình của cha mẹ, em cũng không cần cự tuyệt.”

Tô Tân nhìn thẳng vào ánh mắt anh, có chút nâng cằm lên, đôi mắt trong trẻo phảng phất ngọn lửa: “Anh còn nhớ rõ lời nói của mình trước kia không? Anh nói Tinh Hà không bằng đóng cửa đi, sớm muộn cũng sẽ phá sản, câu nói này tôi một mực ghi nhớ trong lòng.”

Thanh âm của cô dừng một chút “Anh cảm thấy trước kia anh trào phúng Tinh Hà, thì hiện tại tôi sẽ tiếp nhận tiền trợ giúp của anh sao?”

“Anh... Anh lúc ấy không phải là không biết tình huống của Tinh Hà... Còn tưởng rằng anh trai em chơi đùa lung tung...” Giản Diệc Thận giải thích hai câu, cuối cùng quy về một tiếng nói xin lỗi “Thật xin lỗi, là anh quá kiêu ngạo.”

“Tinh Hà hiện tại tạm thời còn có thể chịu đựng được, tôi đem phòng ở bán,《vô địch thiên hạ》cũng đã bán ra, chỉ chờ qua mấy tháng sẽ đủ tài chính vượt qua khó khăn này, cảm ơn anh hiện tại mang hảo ý giá rẻ đến đây, bất quá tôi không cần.”

Tô Tân cầm ly hồng trà trong tay để xuống trêи bàn, đứng dậy mang túi xách bỏ đi, để lại Giản Diệc Thận một bóng lưng ngạo nghễ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.