Mặc kệ Tiêu Tĩnh
quyết tâm tỏ rõ mình không tiếp tục gả thế nào, người nhà họ Tiêu nhất
trí nhận định, cô tái giá là chuyện đóng đinh trên ván, trước mắt mà
nói, ứng cử viên tốt nhất chính là Lý Hiểu không thể nghi ngờ, dù là
Tiêu Chi Ca muốn tự mình kiếm cha, không thể không nói từ bề ngoài đến
cách ăn nói, Lý Hiểu tốt hơn cha mình.
Hơn nữa, Lý Hiểu xác định
bày tỏ muốn theo đuổi Tiêu Tĩnh đồng thời cũng tỏ rõ sẽ tiếp nhận Tiêu
Chi Ca, vì bày tỏ thành ý của chính mình, Lý Hiểu chủ động nhận nghĩa vụ đưa đón Tiêu Chi Ca đi học mỗi ngày, mặc dù khoảng cách nhà Tiêu Chi Ca đến trường học không xa, sau khi cậu đã quen thuộc lộ trình thì không
cần đưa đón, nhưng Lý Hiểu vô cùng yêu thích trẻ con, muốn biểu đạt tình thương cha của mình, kiên quyết muốn đưa đón.
Thừa dịp đưa đón,
Lý Hiểu và Tiêu Chi Ca nhanh chóng ‘thông đồng’ cùng nhau, hai người đàn ông một lớn một nhỏ này rất nhanh trở thành anh em giống như bạn tốt,
Lý Hiểu mặc dù là thầy thuốc, nhưng anh học rộng, lại thích vận động,
một ít điểm này rất hợp ý Tiêu Chi Ca, cộng thêm anh có chút cố ý lấy
lòng, muốn nắm được Tiêu Chi Ca, thì phải bắt tay vào ngay đây.
Thật ra thì, trong mắt của Lý Hiểu, Tiêu Chi Ca mới đúng là một vấn đề lớn,
vì vậy trên vấn đề đối đãi Tiêu Chi Ca, anh hết sức thận trọng, anh thật lòng muốn lui tới cùng Tiêu Tĩnh, nếu như muốn kết hôn với Tiêu Tĩnh,
tất nhiên cần phải tiếp nhận Tiêu Chi Ca, ở điểm này, Lý Hiểu tự biết
rõ, anh không lqdlqd phải là người suy nghĩ cực đoan, anh biết trước nếu được Tiêu Chi Ca là con trai của Tiêu Tĩnh đồng ý, sau đó thì tới Tiêu
Tĩnh động lòng, vì vậy, lúc động tâm thì đã tự động đón nhận Tiêu Chi Ca tồn tại.
Tiêu Chi Ca mặc dù là đứa bé, nhưng người nào đối sử
thật với cậu, người nào đối sử giả với cậu, cậu cảm thấy được, chung
đụng một đoạn thời gian, cậu thật lòng thích Lý Hiểu, cảm thấy nếu như
mẹ gả cho Lý Hiểu chính là lựa chọn tốt, hơn nữa ông ngoại và bà ngoại
yêu thích Lý Hiểu, vì vậy, một cuộc ‘âm mưu’ nhằm vào Tiêu Tĩnh, cứ như
vậy triển khai.
Tiêu Tĩnh tự nhận thái độ của mình hết sức rõ
ràng, mặc dù Lý Hiểu mỗi ngày tới cửa, quan hệ càng ngày càng hài hòa
với cha mẹ và con trai, nhưng anh không còn đề cập tới chuyện theo đuổi, cũng hết sức để ý tới cô, giống như là một người bạn bình thường, vì
vậy đối với việc Lý Hiểu thường xuyên xuất hiện trong tầm mắt mình,
không có quá mức đáng ghét, dù sao tất cả mọi người không nói thẳng, cô
coi như không biết, những ngày sau này rất thoải mái.
"Tĩnh, ngày mai chúng ta đi leo núi, cùng đi chứ." Tối hôm đó, Lý Hiểu lần nữa ở
lại nhà họ Tiêu ăn cơm tối, anh hiện tại đến nhà họ Tiêu không có áp lực chút nào, hoàn toàn coi như nhà mình.
"Không đi." Tiêu Tĩnh không chút do dự cự tuyệt.
"Đi đi, lần trước đạp xe con không tham gia, lqdlqd con mỗi ngày núp ở
trong nhà lên mạng là không được, con còn trẻ như vậy, nếu như không vận động, về sau thân thể làm sao chịu được."
"Hơn nữa, ngày mai là
thứ bảy, mẹ và cha con còn có Chi Ca đi, con cũng phải đi, không được
vắng mặt." Là một người yêu thích vận động, mẹ Tiêu đã sớm không ưa nổi
con gái lười biếng.
"Phải đi, nếu không, về sau mẹ không làm cơm cho con, hừ."
Sau khi về đến nhà đã hưởng thụ một đoạn thời gian, tính cách lười của Tiêu Tĩnh hoàn toàn tái phát nghe được mẹ Tiêu uy hiếp, nhất thời đau khổ,
trong nhà có cha mẹ muốn cô làm việc nhà, thật sự là một chuyện rất khổ
sở.
"Không nên như vậy, con thật sự không muốn ra cửa."
"Mẹ, mẹ như vậy ngay cả con đều nhìn không nổi nữa, may là chú Lý tính tình
tốt, con cho mẹ biết, mẹ phải đổi, không được tiếp tục như vậy nữa, đàn
ông tốt cũng sẽ bị mẹ hù dọa chạy mất." Khẩu khí Tiêu Chi Ca lqdlqd chỉ
tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Tiêu Tĩnh, người ta trong nhà đều là
mẹ chăm sóc con trai, nơi này ngược lại, từ lúc đến đây, mẹ liền trực
tiếp ném mình cho ông ngoại và bà ngoại, chẳng những không chăm sóc
mình, thỉnh thoảng mình còn phải chăm sóc mẹ, thật sự là quá không ra gì rồi.
"Đi đi, Tĩnh, nếu là cô đi không được, tôi cõng cô, như thế nào?" Lý Hiểu mỉm cười nhìn Tiêu Tĩnh, anh biết đáy lòng Tiêu Tĩnh có
mâu thuẫn với mình, đây không phải là phủ nhận sức hấp dẫn của anh, mà
là bắt nguồn từ sự xuất hiện của mình phá vỡ kế hoạch của cô khiến cho
cô sinh ra mâu thuẫn, nhưng mà chuyện này không có quan hệ, kiên nhẫn
anh không bao giờ thiếu, hiện tại không phải Tiêu Tĩnh, cô đang chấp
nhận mình xuất hiện trong nhà cô sao.
"Tôi không muốn đi."
Lấy bốn địch một, Tiêu Tĩnh dĩ nhiên là không thắng được mọi người, cuối
cùng bị mẹ Tiêu cưỡng ép mặc bộ một màu xanh dương, kéo ra cửa, đợi mọi
người thu thập xong lên đường, Tiêu Tĩnh mới phát hiện, cha Tiêu, mẹ
Tiêu, Tiêu Chi Ca mặc quần áo thể thao màu trắng, hơn nữa kiểu dáng
tương đối giống nhau, vừa nhìn chính là người một nhà, mình và Lý Hiểu,
mặc dù không đồng nhất kiểu dáng, nhưng quần áo không khác nhau lắm, hơn nữa đều là màu xanh dương, còn có chút giống tình nhân.
Rõ ràng
vừa rồi quần áo Lý Hiểu không phải là bộ này, không cần phải nói, nhất
định là có người giở trò quỷ, Tiêu Tĩnh không muốn tranh luận cùng mọi
người, dù sao tranh luận cũng không thắng được, lên xe khởi hành.
Thành phố Z không có núi, có thể giống thành phố W bên cạnh, đều là non xanh
nước biếc, hết sức thích hợp du lịch, mà khi lái xe đi chỉ hơn một giờ,
chỉ cần là ngày nghỉ, có rất nhiều người nguyện ý đi đến thành phố
lqdlqd W du lịch, mà thành phố W và thành phố Z cách nhau không xa, hơn
nữa có một núi Bạch Mã, thành phố W là thành phố du lịch nổi tiếng, rất
nhiều người thích leo núi đã đến nơi đây, trong khi đoàn người Tiêu Tĩnh đến, phía dưới núi Bạch Mã đã có rất nhiều xe, nhân dịp thứ bảy, mọi
người trong thành phố có xe đều đến đây du lịch.
Vào núi Bạch Mã
phải mua vé vào cửa, Lý Hiểu chủ động chạy đi mua năm vé trở lại, đưa
cho cha Tiêu, mẹ Tiêu và Tiêu Chi Ca, nhưng giữ lại hai vé trong tay
mình, mỉm cười nhìn Tiêu Tĩnh.
"Tĩnh, chúng ta đi vào thôi."
Tiêu Tĩnh nhún nhún vai, không để ý đến vẻ mờ ám của Lý Hiểu "Ừ."
Tuy nói người tới núi Bạch Mã tương đối nhiều, nhưng chỗ cửa tụm năm tụm ba người đi vào, không cần xếp hàng, trên lưng Lý Hiểu có hai balô, bên
trong mang theo một chút nước và thức ăn, Tiêu Tĩnh theo sát bên cạnh,
cắt vé đi vào, ở phía dưới núi Bạch Mã có một chỗ sân chơi và đồ ăn, đối với cái này cha Tiêu mẹ Tiêu còn có Lý Hiểu tương đối quen thuộc, mà
chỉ có Tiêu Tĩnh lúc còn rất nhỏ tới, khi đó và lúc này đã khác xa nhau, cho nên mặc dù bất đắc dĩ bị kéo vào, lúc tới, cô còn lộ ra một chút
hứng thú.
"Bà ngoại, cháu muốn đi nhà cầu." Đoàn người đi một lát, Tiêu Chi Ca che bụng mình nói muốn đi nhà cầu.
"Muốn đi nhà cầu, đi, bà ngoại cả cháu, ai, chồng, ông cũng đi thôi." Mẹ Tiêu có lòng muốn để Lý Hiểu Tiêu Tĩnh một chỗ, gọi cha Tiêu đi.
"Được." Cha Tiêu không để lại dấu vết trao đổi ánh mắt với Lý Hiểu, ý là con
gái của ta giao cho cậu, liếc mắt nhìn thấy con gái tò mò quan sát sân
chơi không có chú ý tới bên này, thầm than một tiếng, khi con lqdlqd gái lười vận động và mơ hồ, nhanh rẽ vào chỗ khác, may mắn Lý Hiểu không
phải người xấu, nếu không thật không khiến người ta yên tâm.