Sau Khi Ly Hôn Là Bảo Vật

Chương 31: Chương 31: Dã thú đang gầm thét.




Tiêu Tĩnh rất buồn bực, rõ ràng người bị cởi sạch chính là mình, tại sao tông cửa xông ra lại là Lý Hiểu? Hơn nữa nhìn nét mặt kia, giống như anh là người bị chiếm tiện nghi, nếu mà so sánh mình có vẻ quá mức bình tĩnh, chẳng lẽ là cô không có rụt rè?

Mang theo một bụng phỉ nhổ, Tiêu Tĩnh gần như trần trụi trở về phòng, bởi vì chỉ mang theo một cái áo ngủ, không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy, cho nên hiện tại không có áo ngủ khác để thay, yêu cầu cô đi ra ngoài ăn mặc giống như bây giờ, thật sự không quen, may cô mang theo một chiếc váy dài, tạm thời mặc như áo ngủ đi, dù sao buổi tối lúc ngủ cô đều ngủ trần, có áo ngủ hay không có áo ngủ đều không sao.

Mặc váy vào, Tiêu Tĩnh ném váy bị xé nát tới thùng rác, sau đó trở về phòng lên mạng, tình huống vừa rồi vốn là tương đối lúng túng, nhưng bởi vì Lý Hiểu tông cửa xông ra ngoài, hiện tại còn dư lại cô ở trong nhà một mình, thực sự không phải là xấu hổ, dù sao cô là phụ nữ kết hôn hơn mười năm, để trần thân thể đứng trước mặt đàn ông không phải chưa có, cho nên không có gì đáng ngại, mà cô lại không bị chiếm tiện nghi.

Không thể không nói thần kinh Tiêu Tĩnh thật mạnh mẽ, trước kia để trần thân thể trước mặt chồng cô, bây giờ thì để trần thân thể trước mặt một người bạn, việc này có thể tính là một dạng không, mà cô lại đặt bọn họ ngang hàng nhau, thật sự không có gì để nói, dĩ nhiên, có lẽ Tiêu Tĩnh không có ý thức được lối tư duy của chính mình, không coi Lý Hiểu giống như người thân thiết, chỉ là, cô có thể suy nghĩ quy thành công lao của Lý Hiểu mấy ngày này khổ cực cho cô ăn, những thứ khác Tiêu Tĩnh không nói, nhưng người khác khổ cực cho ăn, sẽ nhớ hết sức rõ ràng, vô cùng cảm kích.

Không tới một giờ, phòng khách truyền đến tiếng mở cửa, Tiêu Tĩnh nghe được, chỉ là cô không có đứng dậy, tiếp tục lướt mạng của mình, rất nhanh, cửa gian phòng của cô bị gõ, ngay sau đó giọng nói Lý Hiểu có chút chần chờ.

"Tiêu Tĩnh, tôi có thể đi vào không?"

Tiêu Tĩnh ngẩng đầu nhìn về phía cửa dừng một chút rồi nói "Vào đi"

Nhận được sự đồng ý của Tiêu Tĩnh, Lý Hiểu đẩy cửa vào, thấy Tiêu Tĩnh đã đổi lại váy, trong mắt thoáng qua một tia mất tự nhiên, đưa vật trong tay lên.

"Cái này cho cô."

"Là cái gì?" Tiêu Tĩnh tò mò nhận lấy, lấy ra nhìn, vậy mà lại là hai váy ngủ, hơn nữa váy ngủ còn hết sức khêu gợi, có chút kinh ngạc nhìn Lý Hiểu.

"Anh hi vọng tôi ở nhà anh mặc cái này?"

"Không phải, bởi vì áo ngủ trong cửa tiệm kia đều tương đối khêu gợi." Lý Hiểu liên tiếp giải thích, "Còn lại là áo ngủ trẻ con, tôi biết rõ cô chỉ mang theo một cái áo ngủ, vừa rồi lại bị tôi kéo hỏng, nhất định là không có để thay, cho nên. . . . . ."

"Sờ rất thoải mái, cái này chắc đắt lắm, tôi đưa tiền cho anh." Tiêu Tĩnh không quá để ý đến việc giải thích của Lý Hiểu, không ngờ ánh mắt Lý Hiểu khá tốt, hai bộ đồ ngủ này mặc kệ kiểu dáng như thế nào, tay sờ vào có cảm giác rất tốt, cô nhìn một cái liền thích, trước kia khi mới vừa kết hôn cùng Chu Quân, áo ngủ của cô đều vô cùng khêu gợi, sau sinh khi sinh con, từ lúc Tiêu Chi Ca lớn lên, thì đổi thành bảo thủ, nhất là Tiêu Chi Ca năm tuổi, đã từ từ bắt đầu có thẩm mỹ - ý thức rồi, mặc dù là mẹ, nhưng là không thể ở trước mặt con trai ăn mặc quá gợi cảm.

"Không cần, đây là tôi bồi thường cho cô, cái kia, cô tiếp tục chơi, tôi phải trở về phòng, ngủ ngon." Thấy Tiêu Tĩnh nhận, Lý Hiểu vội vàng khoát tay, xoay người trở về phòng.

". . . . . . Được rồi." Thấy Lý Hiểu dứt khoát lưu cho mình một bóng lưng, Tiêu Tĩnh dừng một chút không có miễn cưỡng, chỉ là trong lòng cô rõ ràng, mấy ngày nay Lý Hiểu cho ăn và hiện tại cộng thêm hai bộ đồ ngủ này, sợ rằng tiền sinh hoạt mình đưa đã còn không đủ.

Lần trước khi đưa tiền Lý Hiểu tìm mọi cách từ chối, hiện tại nếu cô nói đưa thêm tiền khẳng định anh sẽ không cho, thôi, chờ đến lúc thích hợp, mua quà tặng đưa cho Lý Hiểu, coi như báo đáp anh là được rồi.

Nếu là có người biết lúc này trong lòng Tiêu Tĩnh hoạt động, nhất định sẽ phản bác, là ai nói Tiêu Tĩnh không có tim không có phổi, thật ra thì trong lòng cô một mảnh gương sáng, chỉ là quá lười, không muốn biểu hiện ra thôi.

Lại nói lúc Lý Hiểu trở về phòng, không phải lên mạng, không phải đọc sách, không biết vì sao, phút chốc trong đầu đều tràn đầy hình ảnh cởi hết của Tiêu Tĩnh, so với bạn gái trước, vóc người Tiêu Tĩnh còn kém một chút, dù sao bạn gái trước là người phụ nữ cực kỳ thích làm đẹp, cộng thêm điều kiện tốt, đi làm người mẫu sẽ không thành vấn đề, nhưng giờ phút này trong đầu của Lý Hiểu, đã có chút không nhớ rõ bộ dáng bạn gái trước cởi hết quần áo, thậm chí hình ảnh thân thiết trước kia không còn lưu lại cảm giác nhiều như lúc trước, ngược lại Tiêu Tĩnh trong nháy mắt lộ ra, dù là anh chỉ liếc mắt nhìn rồi ngay lập tức dời đi chỗ khác, nhưng mà, trong nháy mắt vẻ đẹp đó, hình như cứ như vậy khắc trong đầu.

Lý Hiểu tự nhận mình không phải là người đàn ông háo sắc, anh tự chủ vô cùng tốt, người bên ngoài có ấn tượng với anh, đều giống như quân tử như ngọc, có thể dùng từ ngữ tao nhã lịch sự để tả, cho dù bạn gái lúc trước, anh không có quá vội vàng muốn ôm cô vào trong ngực hung hăng đoạt lấy cảm giác của cô, cho tới bây giờ anh đều vô cùng quý trọng, tôn trọng cảm giác phụ nữ, nhưng mà, tại sao lúc này, đáy lòng có một luồng cảm giác muốn hung hăng đoạt lấy xé nát Tiêu Tĩnh đây?

Chẳng lẽ là do quá lâu anh không có phụ nữ sao?

Trong lòng giống như có dã thú đang không ngừng va chạm lồng ngực của mình, như muốn thủng ngực ra, Lý Hiểu cảm thấy tối hôm nay mình rất xa lạ, xa lạ đến mức chính anh cũng không nhận ra mình, anh cảm thấy, anh cần một người dốc bầu tâm sự, nếu không, anh thật sự sợ không khống chế được bản thân, chạy đến sát vách làm tổn thương Tiêu Tĩnh, nói như vậy, anh thật sự trở thành một cầm thú.

Hạ quyết tâm, Lý Hiểu lập tức gọi điện thoại cho bạn xấu Hồ Quân, mặc dù người này bình thường nhìn không biết điều, nhưng ở trên vấn đề nam nữ, tuyệt đối là cấp bậc chuyên gia.

Giờ phút này Hồ Quân đang một quầy rượu thân mật, nhất định người anh em có vấn đề muốn thỉnh giáo mình, đây chính là chuyện vạn năm khó gặp một lần, không nói hai lời hẹn địa điểm mới, đẩy mỹ nữ đang nằm sấp trên người, tạm biệt mọi người, đi đến chỗ hẹn Lý Hiểu.

"Tiêu Tĩnh, tôi đi ra ngoài một chút." Lý Hiểu mở cửa phòng, thấy cửa đối diện phòng khách, do dự một chút, vẫn là gõ cửa nói cho Tiêu Tĩnh biết một tiếng.

"Ừ." Giọng nói Tiêu Tĩnh từ trong phòng miễn cưỡng truyền đến.

Bình thường nghe âm thanh này chỉ cảm thấy dễ nghe, hôm nay lại cảm thấy đặc biệt mê người, như là đang có cái gì đó quấy nhiễu trong lòng mình, hình như dã thú đang gầm thét càng thêm lợi hại, Lý Hiểu không dám trì hoãn, không nói hai lời ra ngoài.

Đến quầy rượu đã hẹn, thấy Hồ Quân ngồi chờ, hơn nữa trong thời gian hắn đợi, nhân tiện quyến rũ tán tỉnh mấy người con gái kia, người này, quả nhiên mỗi giờ mỗi khắc không thể thiếu được phụ nữ.

Quầy rượu này và những quầy rượu hay thấy rất khác nhau, đó chính là âm nhạc êm dịu, người tới nơi này đều muốn buông lỏng một chút, phần lớn là bạn bè kết bạn mà đến, âm nhạc nghe nhẹ nhàng chậm chạp, hoặc là nói chuyện phiếm hoặc là nghỉ ngơi, khách ở đây nói chuyện đều ăn ý đè thấp giọng nói, không ảnh hưởng người khác.

"Hồ Quân." Vị trí Hồ Quân ngồi là một góc khuất, nhưng Lý Hiểu có thể ngay lập tức tìm được cậu, đi tới, cau mày nhìn phụ nữ trên người cậu ta.

Hồ Quân biết Lý Hiểu chưa bao giờ thích bản thân hoa tâm, không nói hai lời ghé qua bên tai mỹ nữ nói mấy câu, mỹ nữ nghe vậy, nhìn hắn quyến rũ cười một tiếng, đi đến một cái bàn khác ngồi xuống một mình uống rượu, dĩ nhiên, ánh mắt vẫn không quên tán tỉnh Hồ Quân.

Nhìn về phía mỹ nữ đưa tình một cái, Hồ Quân mới nghiêng đầu nhìn bạn tốt, "Nói đi anh em, hẹn tôi vội vã như vậy, có vấn đề gì muốn tới thỉnh giáo tôi sao? Nói rõ trước, nếu không khó, tôi sẽ không trả lời"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.