Sau Khi Ly Hôn Là Bảo Vật

Chương 52: Chương 52: Người cũ tới cửa.




Kể từ sau khi xác định quan hệ, mỗi ngày Tiêu Tĩnh đều đến phòng khám bệnh Lý Hiểu lên mạng, anh goi ước hẹn mỹ danh, hành động này, mẹ Tiêu và cha Tiêu giơ hai tay tán thành, trong mắt của mẹ Tiêu cha Tiêu, đã hoàn toàn đối xử Lý Hiểu như con rể, thậm chí cân nhắc đến việc Lý Hiểu không tiện nấu cơm mỗi ngày ăn thức ăn nhanh không tốt, khi mẹ Tiêu nấu cơm, sẽ nấu thêm phần một người, lúc rãnh rỗi sẽ để cho Tiêu Tĩnh và Lý Hiểu về nhà ăn, khi không rảnh sẽ để cho cha Tiêu đội mặt trời đưa cơm đến phòng khám bệnh, đối sử Lý Hiểu như vậy quả thật còn tốt hơn con gái ruột Tiêu Tĩnh, một lần khiến Tiêu Tĩnh ghen không dứt.

Chỉ là, thật sự Lý Hiểu chính là người bạn trai quan tâm, mặc dù đoạt đi một phần quan tâm của cha Tiêu mẹ Tiêu, nhưng anh sẽ dùng sự quan tâm của mình săn sóc an ủi nội tâm Tiêu Tĩnh như vậy không còn một chút xíu cảm giác không thăng bằng, mặc kệ Tiêu Tĩnh nghĩ muốn cái gì, chỉ cần anh rảnh rỗi, liền lập tức đi mua cho cô, thậm chí một góc tủ trong phòng làm việc anh cố ý dọn dẹp ra ngoài để Tiêu Tĩnh đựng đồ ăn vặt.

Phòng khám bệnh của Lý Hiểu một tuần lễ sẽ nghỉ ngơi một ngày, nghỉ ngơi một ngày này, anh mang Tiêu Tĩnh đi rạp chiếu bóng xem phi, hoặc là mang cô đi dạo phố, nếu không thì mang cô đi dạo công viên, việc tình nhân hay làm, anh đều làm, về chuyện kết hôn, lần trước đề cập tới sau đó cũng không nói tiếp, chỉ là, bóng dáng của anh, đang từng chút từng chút đi vào trong lòng Tiêu Tĩnh, có người đàn ông, sẽ không nói lời ngon tiếng ngọt, nhưng anh sẽ dùng hành động nói cho cô biết, anh săn sóc, anh dịu dàng, để cho cô từng chút từng chút nhi nhớ, sau đó vĩnh viễn cũng không thể rời bỏ anh.

Thỉnh thoảng lúc tối, Tiêu Tĩnh sẽ nghĩ tới tình cảm Lý Hiểu dành cho mình, nhìn thấy anh, cô sẽ cảm thấy rất an tâm, sống ở bên cạnh anh, cô sẽ rất thoải mái, khi anh không có ở đây, cô thỉnh thoảng sẽ nhớ anh, hai người ở chung một chỗ, là do Lý Hiểu chăm sóc cô tương đối nhiều, nếu nói là tình yêu, hình như mất đi một chút cảm giác mãnh liệt như lửa, nếu nói là bạn bè, tình cảm lại giống như nhiều hơn chút, thậm chí hai người ở chung một chỗ, còn sẽ có cảm giác người nhà ở cùng nhau.

Đại khái, là tình bạn cũng có, tình thân cũng có, tình yêu cũng có, chẳng qua mỗi loại một ít không quá nhiều, sau đó lẫn lộn vào nhau, rất phức tạp, rất khó làm rõ.

Tiêu Tĩnh không phải người thích nghĩ vấn đề phức tạp như vậy, cô chỉ biết, ở chung một chỗ cạnh Lý Hiểu, cô không ghét, việc Lý Hiểu bỏ ra, cô nguyện ý tiếp nhận, thời gian hai người ở chung một chỗ, Lý Hiểu chỉ nhẹ nhàng hôn môi một cái, không có tiến thêm một bước, hành động này giống như thân sĩ, tạo cho Tiêu Tĩnh cảm giác rất tốt.

Dĩ nhiên, Lý Hiểu không phải vẫn luôn ôn tồn nho nhã, khi hai người ở chung với nhau, thỉnh thoảng anh sẽ có một ít lời nói lưu manh, khiêu khích cô, đùa giỡn cô, chỉ là, đều nói trên miệng, không trực tiếp dùng động tác, hơn nữa anh đùa giỡn có chừng mực, sẽ không để cho cô cảm thấy ghét.

Quan hệ hai người bình thản khi ở chung, tình cảm chậm rãi ấm lên, mà lúc này, Tiêu Chi Ca đã tới thời gian nghỉ hè, bình thường khi đến nghỉ hè, thì chính là lúc thời tiết lúc thành phố Z nóng nhất.

Lúc này, cũng là lúc Tiêu Tĩnh sợ nhất, từ trong nhà đến phòng khám Lý Hiểu chỉ mất mười phút, cô vẫn không muốn ra cửa, bởi vì khi ở nhà cô có thể mặc rất tùy tiện, tới phòng khám Lý Hiểu, coi như chỉ mặc một cái váy, ngắn ngủi mười phút sẽ làm cô chảy mồ hôi, dù đến phòng khám bệnh rất rảnh rỗi, cô vẫn không muốn đi.

Thời điểm năm trước, đến nghỉ hè, cha Tiêu sẽ mang theo mẹ Tiêu đến địa phương mát mẻ nghỉ hè, năm nay không ngoại lệ, chỉ là, trong hành trình, thêm một người, chính là Tiêu Chi Ca.

Biết được ba mẹ muốn dẫn con trai đi nghỉ hè nhưng không có tính cả mình, Tiêu Tĩnh rất bất mãn, coi như cô không muốn ra cửa, nhưng đi nghỉ hè cô vẫn nguyện ý, hơn nữa nếu trong nhà không có ai, thì mọi thứ cô đều phải tự làm sao?

Có mẹ ở đây, khẳng định tốt hơn mình, "Con cũng muốn đi."

"Con đi làm gì, con và Lý Hiểu vừa mới lui tới không lâu, tốt nhất nên bồi dưỡng tình cảm, chúng ta đi lần này nhiều nhất là hơn một tháng, con ở trong nhà đi."

"Không cần, mọi người đều đi rồi, một mình con làm thế nào?"

"Cái gì gọi là một mình con, phải nói, còn có Lý Hiểu nữa, con cảm thấy trong nhà một mình quá tịch mịch, thì đi đến nhà Lý Hiểu đi nha, mẹ đã đã nói với nó rồi, nó đã đồng ý, con yên tâm, nó sẽ chăm sóc tốt cho con." Mẹ Tiêu nháy mắt mập mờ nhìn Tiêu Tĩnh, thì ra bà đã sớm đánh chủ ý lên cái này.

"Hơn một tháng ngày đêm chung đụng, thời tiết hanh khô, dễ dàng bắt lửa nhất, con có thể nhân cơ hội này bắt Lý Hiểu lại, tin tưởng chúng ta, nó sẽ là một người chồng tốt, sau khi bắt lấy nó, con sẽ có một vé lâu dài, hơn nữa nhà nó cách nhà chúng ta gần, nếu như về sau nó dám khi dễ con, chúng ta tới cửa tìm nó tính sổ sẽ dễ dàng, con nói phải không, con gái, thời điểm mấu chốt không được như xe bị tuột xích, thừa dịp cơ hội lần này, tiến lên."

Mặc kệ Tiêu Tĩnh phản kháng thế nào, cha Tiêu mẹ Tiêu mang theo Tiêu Chi Ca vui vẻ đi ném cô một mình trong nhà, làm cô giận hờn dỗi buồn bực, cho đến lúc nhận được tin Lý Hiểu tới cửa.

"Đứa bé đáng thương, bị ba mẹ vứt bỏ, đi, cùng chú về nhà, chú sẽ đối xử thật tốt với cháu." Thấy bộ dáng Tiêu Tĩnh bị ném bỏ, Lý Hiểu không nhịn được mở miệng trêu chọc.

"Anh nằm mơ đi, anh người kì quái." Tiêu Tĩnh để Lý Hiểu chọc cười vui vẻ.

"Dì đã gọi điện thoại cho anh, làm sao bây giờ, bọn họ hơn một tháng không ở nhà, em phải tiếp nhận anh cho ăn, hay là đồng ý anh đến cho ăn, tóm lại vẫn là cho ăn?"

"Sự lựa chọn của anh có gì khác nhau sao?" Tiêu Tĩnh trừng Lý Hiểu một cái.

"Có, một là ở nhà anh cho ăn, cái này tương đối dễ dàng, em có thể bất cứ lúc nào yêu cầu đồ ăn, anh có thể bất cứ lúc nào cho em ăn, hai là ở tại nhà em cho ăn, cái này, anh tính nhận được điện thoại của em lập tức chạy tới vẫn cần phải có thời gian, ba hay là tại phòng khám bệnh anh cho ăn, vậy thì phải uất ức em một tháng ăn đồ ăn nhanh rồi."

"Em muốn đi tới nhà anh, anh không thể để cho em ăn đồ ăn nhanh chứ?"

"Đó là chuyện đương nhiên, ở nhà anh, em chính là bảo bối của anh, tại sao có thể khiến em ăn đồ ăn nhanh gây hại này được." Lý Hiểu nhìn bạn gái, cười nói, "Muốn gieo họa cũng không thể ở nhà anh được."

"Đi chết đi."

"Ha ha. . . . . ." Nói giỡn một hồi, Lý Hiểu hôn nhẹ một cái trên trán Tiêu Tĩnh, "Đi thôi, thu dọn đồ đạc của em rồi đến nhà anh, mẹ em đã nói rồi, nếu sau khi trở lại phát hiện em gầy một cân, sẽ làm cho anh đẹp luôn đấy, chính anh bảo đảm, nhất định phải khiến em mũm mĩm trắng nõn."

"Không phải là heo, mũm mĩm trắng nõn sạch sẽ để chờ làm thịt à." Tiêu Tĩnh tùy ý phản bác.

Trong mắt Lý Hiểu thoáng qua một tia sáng, chủ ý này hình như không tệ, phải nuôi mũm mĩm trắng nõn ăn vào bụng tử tế, vị sẽ rất ngon đi, lần này thời điểm nghỉ hè tới thật đúng lúc, có lẽ anh có thể ôm được mỹ nhân về rồi.

Thấy Tiêu Tĩnh còn ngồi bất động trên ghế sa lon, Lý Hiểu đẩy đẩy cô, "Đi thu dọn thôi."

Tiêu Tĩnh chu mỏ, "Không muốn động."

"Thật đúng là con heo nhỏ lười ma." Lý Hiểu vỗ trán, đi tới ôm cô lên .

"Anh ôm em làm cái gì?" Thân thể đột nhiên bay lên không, Tiêu Tĩnh kinh ngạc một chút, vội vàng trở tay ôm Lý Hiểu, lồng ngực to lớn rất có cảm giác an toàn, quả nhiên là người thường xuyên tập luyện.

"Em không phải là không muốn động chân tay ư, anh giúp em." Lý Hiểu ôm Tiêu Tĩnh trở về gian phòng thả trên giường, "Túi ở nơi nào, muốn lấy bộ nào, em nói, anh tới giúp em dọn dẹp được chưa."

Tiêu Tĩnh lăn lộn, nghe được Lý Hiểu nói như vậy, cười hì hì nói, "Nếu như vậy vậy em không khách khí nữa, túi ở trong tủ quần áo, quần áo váy mặc thường ngày em đều treo, giúp em tùy tiện cầm hai bộ, sau đó mang theo bộ đồ ngủ nữa là được."

Lý Hiểu nghe lời chọn hai bộ quần áo, lấy thêm một cái áo ngủ, cất vào trong túi, sau đó nhìn Tiêu Tĩnh, "Đồ lót đâu?"

"Cái đó tự em lấy."

"Còn xấu hổ?" Lý Hiểu mỉm cười nhìn Tiêu Tĩnh, "Cũng không phải là không có giúp em tắm, ngượng ngùng cái gì? Hơn nữa anh bây giờ là bạn trai em, giúp em cầm thôi không có gì."

"Ai nói với anh em xấu hổ, anh biết em để ở chỗ nào ư, hừ." Tiêu Tĩnh quýnh lên, cô chỉ không thói quen để cho người khác đụng vào quần áo lót của mình mà thôi.

"Chậc chậc ~" Thấy Tiêu Tĩnh tùy ý lấy ra một bộ đồ lót bỏ vào trong túi, Lý Hiểu chậc chậc có tiếng, chọc cho Tiêu Tĩnh trừng hắn, "Vẻ mặt này của anh là sao?"

"Anh chỉ là cảm thấy, có chút ngoài ý muốn, em không để ý áo khoác có gì tốt, nhưng nội y thì trái lại rất để ý, chẳng những là hàng hiệu, mà kiểu dáng cũng là kiểu mới nhất, hơn nữa có đường cong gợi cảm."

"Anh hình như có nghiên cứu về cái này sao." Tiêu Tĩnh cười như không cười nhìn Lý Hiểu.

"Khụ. . . . . . Một chút xíu, anh là cảm thấy, càng là quần áo sát người mình càng phải để ý." Lý Hiểu lúng túng cười cười, " Phương diện nội y nam anh rất có nghiên cứu, đều là đồ lót, cho nên thuận tiện nghiên cứu sang của nữ."

Tiêu Tĩnh nghe vậy nghiêng nghiêng đầu, "Vậy anh đã từng mua qua đồ lót cho bạn gái trước sao?"

Nghe được Tiêu Tĩnh hỏi như thế, nhất thời cả người Lý Hiểu đều dựng tóc gáy, đàn ông sợ nhất một vấn đề chính là bạn gái hiện tại lấy chính mình so sánh với bạn gái trước, nói ví dụ anh vì cô làm một chuyện nào đó, sau đó cô đột nhiên hỏi anh có phải đã làm chuyện như vậy cho bạn gái trước không, loại vấn đề này, một trả lời không được, rất có thể khiến bạn gái bây giờ biến thành bạn gái trước.

Ở trong lòng có một loại ngôn ngữ yên lặng, Lý Hiểu chầm rì rì nói: "Cô ấy có chút sở thích lạ, đã nhận định cái nào là hàng hiệu, sẽ chỉ mua hàng hiệu đó, phương diện đồ lót này, cô ấy là tự nhiên biết mấy loại hàng hiệu, chưa bao giờ trưng cầu ý kiến của anh, không thích anh chuẩn bị những thứ này cho cô ấy."

"Như vậy à, thích một hàng hiệu tốt, anh biết phụ nữ chọn quần áo ghét nhất có lúc phải chọn nhiều, khiến họ không biết nên mua cái gì, nhãn hiệu, chất lượng khẳng định không thành vấn đề, chỉ cần kiểu dáng không khó mặc, bản thân vóc dáng đẹp, mặc cái bình thường vẫn sẽ đẹp." Tiêu Tĩnh không có nghĩ tiếp tục hỏi vấn đề bạn gái trước của Lý Hiểu, trên thực tế cô chỉ là thuận miệng hỏi một chút mà thôi, căn bản không có suy nghĩ nhiều.

"Em không thích ra cửa, bởi vì yêu thích mua sắm trên Đào Bảo, chỉ là không nhìn thấy đồ, có lúc mua sẽ lỗi, nói ví dụ chất lượng không tốt, mặc vào sẽ không đẹp, chỉ là ở mặc phương diện này không có yêu cầu cao, cho nên mặc dù thỉnh thoảng sẽ mua đồ lỗi, nhưng giá tiền không đắt em liền không để ý đến đồ đó, dĩ nhiên, đồ lót phía trên, là thứ duy nhất em có yêu cầu."

Đồ của Tiêu Tĩnh không nhiều, rất nhanh đã thu dọn xong, Lý Hiểu cầm theo túi của cô, "Xem một chút còn muốn mang gì đi không, nếu như không có, thì đi theo anh."

"Sẽ đi đến nhà anh ngay bây giờ sao?"

"Về phòng khám bệnh của anh trước, sau đó xong việc chúng ta cùng nhau trở về có được hay không?"

"Cũng được." Ở trong nhà một mình rất nhàm chán, phòng khám Lý Hiểu mặc dù rất nhàm chán, nhưng dầu gì có một người sống có thể nói chuyện cùng mình, Tiêu Tĩnh chỉ suy nghĩ một chút, liền đồng ý.

Đến phòng khám bệnh Lý Hiểu, cất túi phía dưới bàn làm việc, sau đó tự giác ngồi lên cái ghế của anh, chơi máy vi tính, Lý Hiểu kéo ghế chuyển qua ngồi bên cạnh cô, chỉ là không có chơi cùng cô, mà là nhìn lên một quyển sách liên quan đến nha khoa, hai người ai làm chuyện nấy, không có quấy rầy lẫn nhau, nhưng luôn luôn cảm thụ được sự tồn tại của đối phương.

Lúc La Phương tiến vào, liền thấy được hình ảnh đồng nhất, đi làm bên cạnh Lý Hiểu mấy năm, Lý Hiểu là người như thế nào, trong lòng La Phương rõ ràng, nếu như không phải mình có chồng có con, cô nghĩ mình sẽ yêu người ‘chính nhân quân tử’ này, Lý Hiểu trẻ tuổi lại giữ mình trong sạch người con trai như vậy không nhiều, cô âm thầm coi Lý Hiểu là bạn bè, tự nhiên hi vọng Lý Hiểu có thể sớm ngày tìm được hạnh phúc.

Mặc dù cô cảm thấy Tiêu Tĩnh không xứng với Lý Hiểu, nhưng sau khi nhìn thấy Lý Hiểu từ khi biết Tiêu Tĩnh, nụ cười trên mặt càng ngày càng rực rỡ hơn, thì La Phương biết rõ, mùa xuân của Lý Hiểu sắp tới.

Mặc dù có chút không hiểu tại sao Lý Hiểu lại thích Tiêu Tĩnh, nhưng chuyện hai người có lúc người khác không thể hiểu, loại cảm giác này, thật sự là điều không có biện pháp giải thích, thời điểm ban đầu mình và chồng đi chung với nhau, không phải người khác đều cho là chồng không xứng với mình mà, nhưng cô chính là thích anh, càng muốn bước đi cùng với anh, mà hai người kết hôn, tình yêu vẫn cuồng nhiệt giống như cũ, mười năm chồng đối sử với mình vẫn như ngày đầu, chứng minh ban đầu cô không chọn lầm người.

Vì vậy, trong lòng La Phương mặc kệ cảm giác Tiêu Tĩnh không xứng với Lý Hiểu thế nào, sau khi Tiêu Tĩnh trở thành bạn gái Lý Hiểu, lúc Lý Hiểu chính thức giới thiệu thân phận Tiêu Tĩnh cho La Phương thì La Phương rất chân thành đưa ra lời chúc phúc của mình.

Bởi vì trong khoảng thời gian này Tiêu Tĩnh thường đến phòng khám bệnh, từ từ, La Phương nhìn hai người, cảm thấy rất xứng đôi, thậm chí không biết có phải hay không ánh mắt xảy ra ảo giác, thời điểm trùng hợp còn có thể cảm thấy hai người rất có tướng vợ chồng đấy.

"La y tá, có chuyện gì không?"

Câu hỏi của Lý Hiểu trong nháy mắt kéo tinh thần La Phương trở về, vội vàng nói, "Thím Vương tới, bác sỹ Lý."

"Ừ, để cho thím vào."

"Vâng."

Thím Vương là khách quen tại phòng khám bệnh, người đã già, chức năng thân thể giảm xuống, hàm răng đã bắt đầu không dùng được, thím Vương luôn luôn thích ăn, không kiêng kỵ gì, vì vậy ba ngày hai bữa răng lại xảy ra vấn đề, mỗi lần vừa xuất hiện vấn đề liền đến phòng khám Lý Hiểu, Lý Hiểu phục vụ tốt, rất nhiều bệnh nhân đều là khách hàng quen, thời gian lâu dài, sẽ trở thành bạn bè.

Sau khi Tiêu Tĩnh trở thành bạn gái Lý Hiểu thường xuyên ở phòng khám bệnh, thím Vương thấy được mấy lần, biết Tiêu Tĩnh là bạn gái Lý Hiểu, mỗi lần thím Vương thấy Tiêu Tĩnh sẽ nói rất nhiều với cô, mà chủ đề chính trong đó là Lý Hiểu có N tốt, tuyệt đối là người đàn ông tốt, người chồng tốt, người cha tốt, sau đó lấy thân phận trưởng bối muốn Tiêu Tĩnh nắm chặt anh, mỗi lần làm cho Tiêu Tĩnh có cảm giác dở khóc dở cười.

"Ơ, bà chủ lại đang ở đây, đây là tra gác đây mà?"

Lần này cũng không ngoại lệ, vừa nhìn thấy Tiêu Tĩnh, thím Vương lập tức mở miệng cười, chỉ bởi vì răng có chút đau, nhìn miệng có chút khôi hài.

"Thím Vương, lại ăn cái gì phải không?" Lý Hiểu mỉm cười đứng lên, mang khẩu trang, không để ý chút nào đến thím Vương trêu chọc, giọng nói quen thuộc.

"Không ăn lung tung cái gì đâu. . . . . ." Bị Lý Hiểu hỏi, thím Vương có chút chột dạ cười cười, "Chỉ là tối hôm qua không nhịn được, ăn kem, bây giờ thời tiết nóng như vậy, cậu biết khó chịu mà."

"Hàm răng thím như vậy còn đi ăn kem, không sợ bị lạnh sao." Lý Hiểu dở khóc dở cười, thím Vương vẫn giống như đứa bé.

Tiêu Tĩnh thấy có bệnh nhân tới cửa, không tiếp tục chuyên chú chơi máy vi tính, nhìn Lý Hiểu khám cho thím Vương, không thể không nói Lý Hiểu và các bác sỹ khác mình thường gặp không giống nhau, gương mặt to lớn thật giống như ai thiếu nợ bọn họ mấy triệu, mặc kệ nhìn người nào, khuôn mặt Lý Hiểu đều là tươi cười chào đón, hàm răng xảy ra vấn đề, phần lớn là người lớn tuổi, một ít người phản ứng không nhanh, anh vẫn rất kiên nhẫn.

Dĩ nhiên, quan trọng nhất là, Lý Hiểu mặc áo khoác trắng, khi nghiêm túc xem bệnh, đặc biệt có sức hấp dẫn, làm cho cô bất tri bất giác ngừng việc trong tay quan sát anh.

Là người bệnh cũ, Lý Hiểu tương đối quen thuộc với tình huống của thím Vương, vì thế lập tức giữ chặt răng thím, không để cho bà đau nhức nữa, mở chút thuốc, vừa dặn dò làm theo bác sĩ, ý bảo thím Vương nên nghe lời mình, sau đó bảo La Phương mang thím Vương đi lấy thuốc, Lý Hiểu cởi bao tay ra, trừ độc rửa tay, quay ra thấy Tiêu Tĩnh nhìn mình si ngốc, không khỏi cười.

"Như thế nào, thấy choáng đi, có phải đột nhiên phát hiện anh đặc biệt đẹp trai."

Tiêu Tĩnh hồi tỉnh liếc mắt một cái, "Đàn ông nghiêm túc đều đẹp trai, không chỉ một mình anh."

"Nếu như em không thêm một câu tiếp theo lời nói đó anh sẽ rất vui vẻ." Lý Hiểu có chút bất đắc dĩ mở miệng, Tiêu Tĩnh là người ngoài miệng không chịu thua, nhưng mà, có lúc cô lại đáng yêu đến mức khiến người ta muốn hung hăng ôm vào trong ngực thương yêu một phen.

"Ha ha. . . . . ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.