Sau Khi Ly Hôn Là Bảo Vật

Chương 2: Chương 2: Về nhà mẹ đẻ




Nhìn thấy cậu ngoan ngoãn thu thập đồ dùng của mình, Tiêu Tĩnh cũng trở về phòng bắt đầu dọn dẹp. Nếu đồ nào cô thấy thích thì đem đi, còn không thích thì trực tiếp ném ra phòng khách. Bắt đầu từ bây giờ, phòng này đã không còn thuộc về mình, đồ của cô cùng con trai, một thứ cũng sẽ không để lại. Nếu như không cần, thà rằng ném vào thùng rác cũng sẽ không để ở nơi này.

Sau hai giờ, đóng gói xong, cô đi đến cửa đưa cho nhân viên chuyển đồ 100 tệ, nhờ anh ta giúp một tay đem những thứ không cần nữa ném ra sau nhà. Sau đó chuyển lần lượt từng thùng, hành lý bao lớn bao nhỏ, túi lớn, tổng cộng có hơn mười túi. Nhân viên chuyển phát đã đem những cái cuối cùng đi, chỉ còn sót lại một cái chalo, bên trong chứa nhiều đồ vật đáng giá nhất của cô, trong đó có laptop, ví tiền, đồ trang sức, còn có quỹ đầu tư, các loại cổ phiếu. Thật ra thì cô cũng có chút hẹp hòi. Mấy năm này mặc dù cô không có ra ngoài đi làm, nhưng cũng biết một ít việc đầu tư. Mặc dù cô không chuyên nghiệp, nhưng hơn ở chổ vận may cũng không tệ. Mà việc đầu tư này cô cũng không nói cho Chu Quân biết, nếu không, khi anh ta biết giá trị của chúng, thì sẽ không dễ dàng chia cho cô một phần nào.

"Mẹ. . . . . ."

"Có chuyện gì?"

"Chúng ta cứ như vậy mà đi sao?"

"Nếu không thì làm thế nào đây?"

“Sao con lại có cảm giác mình rất thê thảm. Mẹ thật ra nhìn chúng ta giống như là bị vứt đi vậy.”

"Tiểu mập mạp, con đừng nói mình thê thảm đến vậy, mẹ không có một chút cảm giác bị vứt bỏ nào.Thật đó, ly hôn, mẹ còn cảm thấy rất vui mừng."

"Thật sao?"

"Đúng đúng."

"Thôi rồi, mẹ, mẹ không phải người bình thường, có ai bị vứt bỏ mà còn cười được. Bệnh thần kinh à, con thấy cha nhiều tiền như vậy, sao mẹ không lấy nhiều một chút, mà lại chỉ cần tiền gửi ngân hàng? Còn công ty thì sao, một nữa là thuộc về mẹ, tại sao mẹ cũng không cần? Dù sao con cũng là con của cha, mẹ không cần thì cho con là được, làm như vậy đã cho người khác chiếm tiện nghi rồi.”

"Tiểu quỷ này, con có biết đối với mẹ mà nói, tài sản lớn nhất chính là con hay không!”

". . . . . . Mẹ không cần như vậy nha, người ta sẽ xấu hổ đó. Còn nữa, lúc thì kêu tiểu mập mạp lúc lại kêu tiểu quỷ, mẹ không cần kêu loạn tên tuổi con…, tên Tiêu Chi Ca dễ nghe như vậy, không thể lãng phí, về sao phải gọi tên của con… con đã là học sinh tiểu học rồi.”

“Mặc dù tên Tiêu Chi Ca so với Chu Chi Ca nghe dễ nghe hơn, nhưng con trai à, mẹ cảm thấy thân hình của con thích hợp với họ Chu ( heo ) hơn, mà không phải là họ Tiêu ( tiểu = nhỏ )."

". . . . . . Mẹ!"

Cùng con trai đùa giỡn, một chút khó chịu lúc ly hôn rất nhanh đã bị Tiêu Tĩnh ném tới chín tầng mây. Có điều tuy không có một người đàn ông bên cạnh, nhưng chỉ cần có bé con ở bên cô thì mọi thứ đều tốt đẹp rồi.

Từ thành phố S đến thành phố Z chỉ cần nửa giờ bay, Tiêu Tĩnh dự định mua vé máy bay khởi hành lúc 6h10. Cứ nghĩ rằng chưa đến tám giờ là có thể đến sân bay của thành phố Z. Ai ngờ sau khi cô cùng bé xét vé lên máy bay, máy bay lại bị hoãn lại, phải ngồi đợi gần hai giờ đồng hồ. Mãi cho đến lúc tất cả hành khách đều lên tiếng kháng nghị, suýt nữa thì đã đi đánh người, máy bay mới chậm chạp cất cánh. Vì vậy, khi cô đến được thành phố Z, thì đã hơn mười giờ đêm rồi, xe buýt ở sân bay cũng không còn. Mặc dù trong sân bay còn có tàu riêng, nhưng có lẽ chuyến tàu đi đến nhà cô đã khởi hành vài phút trước rồi, mà chuyến tàu này cách hai giờ mới có một chuyến. Có nghĩa là nếu như muốn ở đây chờ chuyến tàu kế tiếp, thì phải ngồi ngây ngốc ở sân bay hai tiếng đồng hồ.

Hơn nữa tàu chạy tương đối chậm, nhà cô lại ở trong trung tâm thành phố, về đến nhà cũng khoảng nửa tiếng. Tiêu Tĩnh nghĩ đến phải ngồi xe lâu như vậy, đã cảm thấy chịu không nổi, quả quyết kéo con trai đi ra ngoài khu xe taxi chờ. Cho dù thời gian cũng giống nhau, nhưng ít nhất xe taxi ngồi cũng thoải mái hơn nhiều, Tiêu Tĩnh nghĩ như vậy.

Khoảng thời gian này đồng thời có mấy chuyến bay hạ cánh, phần lớn mọi người không muốn chờ tàu trong sân bay, mà trực tiếp đi đến điểm xe taxi. May mắn là những người tài xế taxi kia đều có kinh nghiệm, biết hiện tại ở sân bay tương đối nhiều người, cho nên rất nhiều tài xế đã lái xe trống đến chờ khách. Tiêu Tĩnh dẫn theo con trai xếp hàng rất lâu, nhìn từng chiếc xe giống nhau, thay phiên nhau chạy đến. Cũng may, vẫn còn xe cho cô. Nhìn từng chiếc xe taxi được lái đi, cô cùng con di chuyển từ từ về phía trước. Hơn mười phút sau, đã đến phiên cô, cũng may cô là người ngồi trên chiếc xe taxi cuối cùng.

Xem ra, vận may của cô cũng không tệ, Tiêu Tĩnh vui vẻ nắm lấy tay con chạy về phía chiếc xe taxi, “Bé con, xem ra chúng ta cũng rất may mắn nha, đi thôi, về nhà.”

Khi ly hôn cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ muốn rời đi thôi. Việc đầu tiên, Tiêu Tĩnh muốn trở về nhà, nhưng khi đã đến trước cửa, cô lại có cảm giác lo sợ, mặc dù cách lần trước cô trở về nhà chỉ hơn nữa năm.

Tiêu Chi Ca bị Tiêu Tĩnh nắm tay đứng ngoài cửa nhà của ông bà ngoài, nhìn Tiêu Tĩnh nghi hoặc, “Mẹ, tại sao chúng ta không gõ cửa? Chúng ta đã đứng đây nữa giờ rồi.”

“Mẹ đang suy nghĩ, mẹ ly hôn như vậy, không biết ông ngoại, bà ngoại của con sẽ phản ứng như thế nào?” Tiêu Tĩnh thở dài, năm đó khi cô khăng khăng muốn gả cho Chu Quân, mẹ đã khóc rất nhiều. Bây giờ đã ly hôn rồi, có phải hay không sẽ mắng cô tự làm tự chịu?

“Nhưng chúng ta chúng không thể đứng ở đây mãi được, chân của con cũng mỏi rồi.” Tiêu Chi Ca kháng nghị nói.

“Chỉ đứng mới một chút mà đã mỏi, con thật vô dụng, về sau phải vận động nhiều một chút.” Tiêu Tĩnh nghiêm trang dạy dỗ con, thừa dịp bé không để ý mà nhúc nhích chân một chút, thật ra thì cô cũng rất mỏi.

Tiêu Chi Ca nghe vậy liếc mắt khinh thường cô, mặc dù bé không hiểu được nội tâm của Tiêu Tĩnh, nhưng bé quyết định không ngu ngốc cùng Tiêu Tĩnh đứng trước cửa nữa, nhân lúc cô không chú ý, lập tức đưa tay ấn chuông cửa, ‘Leng keng, leng keng……’

Hành lang yên tĩnh bổng nhiên vang lên tiếng chuông cửa, làm Tiêu Tĩnh sợ hết hồn, trợn mắt nhìn bé một cái, sau đó chỉ kịp nặn ra khuôn mặt tươi cười, cánh cửa đã mở ra, khuôn mặt hiền từ của cha Tiêu xuất hiện trước mắt.

Không nghĩ tới trễ như thế này mà con gái cùng cháu trai vốn dĩ đang ở thành phố S xa xôi lại xuất hiện ở đây bấm chuông cửa nhà mình. Đến người bình thường luôn bĩnh tĩnh như cha Tiêu cũng không nhịn được sững sờ, “Tiểu Tĩnh, Chi Ca?”

"Cha!" Tự cho là mình rất kiên cường, nhưng khi nhìn thấy gương mặt của cha, giọng nói của Tiêu Tĩnh bổng dưng nghẹn ngào, cất lên một tiếng, lại không nói nên lời.

"Tiểu Tĩnh, làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?" Cha Tiêu bị dọa giật mình.

"Ông ngoại, mẹ cùng cha đã ly hôn." Tiêu Chi Ca nhanh chóng mở miệng.

"Cái gì!" Cha Tiêu cùng mẹ Tiêu vừa mới ra xem ai đến nhà trễ như vậy đồng thời ngạc nhiên mở miệng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.