Mặc kệ xảy ra chuyện gì, những ngày tiếp theo vẫn trôi qua.
Hơn nữa còn bình yên không một gợn sóng, qua hai tháng sau là lễ mừng năm mới.
Khương Hiểu Nhiên quyết định ở nhà tổng vệ sinh nhà cửa, chuẩn bị chào đón năm mới sắp đến.
Cô hạ rèm cửa xuống, bỏ vào máy giặt.
Lau sạch sẽ phòng khách và tẩy rửa mùi thức ăn trong phòng bếp. Gần một
tháng không quén dọn, quạt thông gió tích tụ đầy dầu mỡ, cô phải dùng
bàn chải nhôm lau mạnh, cặn dầu mới dần dần mất đi.
Cho đến khi nhà cửa sạch sẽ, sàn không còn một hạt bụi nào, Khương Hiểu Nhiên mệt mỏi nằm trên ghế sô fa, không nhúc nhích nổi.
Có điện thoại gọi đến.
“Alô, mẹ à, sao hôm nay lại gọi điện thoại cho con vậy?”.
“Hiểu Nhiên à, có chuyện muốn nói với con”.
“Mẹ nói đi”.
“Ba con, … ông ấy bị bệnh”.
Khương Hiểu Nhiên ngập ngừng, “Sao mẹ biết được?”.
“Mẹ và dì con ở nơi cách nhà ông ấy chỉ một dãy phố, hàng xóm ông ấy quen biết mẹ nên đã nói cho”.
“Ông ấy không phải có vợ con sao, mẹ còn quan tâm làm gì”.
“Nghe nói bệnh của ông ấy không nhẹ, là ung thư dạ dày, con nên đến thăm ông ấy”.
Khương Hiểu Nhiên vốn định nói đó là chuyện không liên quan đến cô, nhưng nghe được mấy chữ ung thư dạ dày, lại nuốt xuống, “Vâng, con biết rồi, mẹ
nên giữ gìn sức khỏe, đừng vì người không liên quan mà lo lắng không
đâu”.
Ngắt điện thoại, tay cô vẫn còn nắm chặt microphone.
Người đó bị bệnh, là ung thư dạ dày.
Sau khi ông ấy tái hôn sinh con, đã không còn chăm sóc cô,
Ấn tượng sâu sắc nhất lúc nhìn thấy ông ấy, là năm lớp ba tiểu học.
Ngày đó sau khi tan học, ông ấy cầm cây kẹo đường trong tay, đến đón cô.
“Ba, sao ba lại tới đây”.
Ông vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, “Hiểu Nhiên à, mẹ kế con sinh một bé trai, con được làm chị rồi”.
Cô cúi đầu, đá hòn đá nhỏ ven đường, “Dạ”.
“Con cũng lớn rồi, sau này nhớ chăm sóc bản thân, ba không thể thường xuyên đến thăm con như trước kia được”.
“Vì sao?”.
“Trong nhà còn bận rộn nhiều việc, mẹ kế con lại yếu ớt, cái gì cũng cần ba quan tâm. Con thông cảm cho ba nha”.
Cô cố gắng kiềm chế những giọt nước mắt, “Vâng ạ”.
Ông đưa cô về nhà, lúc gần đi còn đưa mười tệ cho cô, “Cầm lấy đi, đừng để mẹ con nhìn thấy”.
Sau đó, mỗi năm ông ấy đến thăm cô hai lần.
Nghe người khác nói, ông ấy và vợ chuyển đến một nơi, cũng không quá tệ.
Từ năm học đại học đến nay, cô chưa gặp lại ông ấy.
Cho đến giờ, trong lòng Khương Hiểu Nhiên cảm nhận, ba chỉ là một biểu tượng, không có ý nghĩa gì.
Hiện tại biết tin ông ấy bị bệnh, cô không biết phải phản ứng thế nào.
Lòng cô ban đầu không muốn quan tâm, nhưng tưởng tượng ông đang bị bệnh, lòng lại chùng xuống.
Sau khi suy nghĩ kĩ, cô vẫn chưa đưa ra quyết định.
Tới gần cuối năm, cửa hàng bận bộn nhiều việc. Nhà mới cần trang hoàng
nhiều nhưng thật ra cũng đi đến gần kết thúc, nghe người khác nói, chỉ
cần chuyển vào sống trong căn hộ tiện nghi là được, việc trang hoàng
không cần làm.
Khương Hiểu Nhiên đứng ở trong phòng mới cũng thường ngửi thấy mùi khó chịu, chắc như người khác nói là mùi vật liệu mới có hại.
Xem ra khó mà thực hiện được việc chuyển nhà trước năm mới.
Trong lòng nảy sinh buồn bực.
Vài ngày gần đây, Tiếu Dương cũng không đến.
Chỉ gọi điện thoại sang nói, người ta đang ở Mỹ, không có cách nào đến thăm Dương Dương.
Người làm cha như anh ta thật thoải mái đủ thứ, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi.
Chuyện gì đều dựa vào chính mình, ai cũng chẳng thể trông cậy được.
Về nhà, lại nhận được điện thoại của mẹ, “Hiểu Nhiên, sao con không đến?”.
“À, gần đây con rất bận”.
“Ờ, ba con nhờ người nhắn cho mẹ, nói muốn gặp mặt con”.
“Dạ”.
“Con cố gắng thu xếp đi, ông ấy sợ thời gian không còn nhiều nữa”.
Khương Hiểu Nhiên không chịu nổi, tim đột nhiên đập nhanh không ngừng, “Con đi, con lập tức đi ngay”.
“Mẹ hiểu tâm tư của con, nhưng con đến là tốt rồi”.
Cô rót một cốc nước, mở tủ lạnh lấy khay đá, thả một viên vào.
Tay lạnh, nhưng trong lòng lại nóng như lửa đốt, cơ thể có thứ cảm xúc
không gọi tên, muốn xả hết ra, nhưng lại không tìm ra nguồn gốc.
Cô lập cập uống hết cốc nước đá, tâm tình mới thoáng yên ổn.
Ngồi một chỗ không yên, đi vào phòng, tìm vali, thu xếp vài bộ quần áo và ít đồ dùng cá nhân, cô phải đi mua vé nữa.
May mắn chưa đến mùa xuân, bằng không sẽ khó khăn.
Mua xong vé, cô đến nhà bà Trương.
“Bà Trương, nhà cháu có việc, cháu đến thành phố A vài ngày, Dương Dương phiền ba chăm sóc ít ngày”.
Bà Trương gọt cam đưa cho cô, “Không có việc gì. Tiếu Dương sẽ đến thăm Dương Dương”.
“Anh ấy đi Mỹ, có thể không về nhanh như vậy”.
“Được rồi, chiều nay bà đi đón nó”.
Khương Hiểu Nhiên chào bà Trương, lập tức đứng dậy, ở trên đường gọi điện
thoại cho đứa em trông cửa hàng, sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện ở cửa hàng
mới yên tâm đi.
Ngồi trên tàu, mỗi một phút trôi qua tim cô đều chập chờn không yên.
Đã mười năm không đặt chân lên con đường về nhà, lần cuối cùng trở về là Tiếu Dương đưa đến thăm cha mẹ anh.
Lúc đi, hai người còn nói nói cười cười.
Trên đường trở về, hai người chẳng ai nói một câu. Đơn giản vì mẹ anh ấy muốn bọn họ sinh con, mà cô lại không đồng ý.
Sau đó Tiếu Dương nói cô từ chối quá nhanh, không khéo léo, khiến mẹ rất tức giận.
Cô trả lời thế nào mới là khéo léo, cô không thích cái cảm giác sai lầm của mẹ anh.
Hai người vì thế nói qua lại, sau đó không thèm nhìn mặt nhau, mãi cho đến khi xuống xe.
Khương Hiểu Nhiên chợt nghĩ, sao tự dưng lại nhớ đến chuyện cũ không vui đó làm gì.
Tất cả đã là quá khứ, tất cả đã là quá khứ, trong lòng niệm mấy lần, khiến phiền não tựa hồ bay biến hết.
Sau khi xuống tàu, ngồi trên xe buýt. Nhìn ra ngoài cửa sổ, đường phố rộng
rãi hơn, cấy cối xum xuê hơn, người đi đường vội vàng, trong trí nhớ của cô quê hương rất khác.
Trong trí nhớ, thành phố A chỉ là một thành phố nhỏ so với các thành phố khác, trên đường mọi người đều mặc quần áo rất giản dị.
Hàng xóm láng giềng không có việc gì liền tụ tập, tâm sự chuyện nhà cửa. Nhà ai có khó khăn, cả khu đều hỗ trợ.
Thay đổi, dường như tất cả đều thay đổi.
Đi đến nhà dì, là một căn nhà ký túc xá bình thường, có hai phòng, mẹ và dì một phòng, dọn một phòng cho cô.
Dì rót cốc nước cho cô, “Mệt không, nghỉ ngơi một chút rồi đi ngủ”.
Khương Hiểu Nhiên cười, lấy phong bì đỏ từ túi đưa cho bà, “Dì à, tặng dì quà gặp mặt”.
“Đứa trẻ này, còn khách khí với dì nữa”.
“Có gì đâu mà, chúng ta đã bao năm không gặp rồi”. Cô nhét vào túi dì.
Rửa sạch sẽ xong, cô đi vào phòng, mẹ cô ngồi bên giường chờ.
“Ngồi đi, Hiểu Nhiên”. Mẹ giữ chặt tay cô,
“Mẹ, mẹ còn chưa ngủ sao?”.
“Mẹ con ta nói chuyện một chút. Lần trước lúc mẹ đi, con nói để Lưu Sảng giới thiệu bạn cho, kết quả thế nào?”.
Khương Hiểu Nhiên không dám nói tình hình thực tế, lần đó Đặng Phổ gặp Tiếu
Dương, sau đó có tìm cô vài lần, cô đều từ chối, về sau không thấy liên
lạc nữa.
“Việc này không vội, từ từ rồi chuyện gì đến sẽ đến”.
“Con đừng giấu mẹ, lần trước mẹ gọi điện về nhà, Dương Dương nói nó có ba, có phải Tiếu Dương đã về rồi không?”.
” Vâng”.
“Nó muốn hợp lại sao?”.
“Không hẳn là vậy”.
“Đó là chuyện tốt, con không cần phải nhớ đến nó nữa, thanh thản mà ổn định cuộc sống cho mình đi. Ban đầu mẹ đã nghĩ, nếu nó thành tâm muốn hợp
lại, kỳ thực có thể xem xét”.
“Mẹ, mẹ đừng nghĩ đến chuyện đó nữa, chuyện của con con sẽ tính”.
Bà Khương lắc đầu, “Ba con đang ở bệnh viện tỉnh, ngày mai con đến thăm ông ấy đi”.
Nói xong, bà bước ra khỏi phòng.
Khương Hiểu Nhiên nằm trên giường, nghĩ đến ngày mai gặp ba, có chút bất an.
Trong kí ức của cô, gương mặt của ba đã rất mơ hồ, còn lại trong tâm trí chỉ là hình bóng lần cuối cùng ông đến thăm cô.
Đó là năm cô học cấp ba, ba đến năm cô, trong tay vẫn như năm nào cầm chiếc kẹo đường.
“Ba, con đã mười bảy tuổi rồi, sao ba cứ mua mấy thứ trẻ con đấy cho con”.
“À, em trai con cũng thích ăn, mua rồi thành quen ". Ba ngượng ngùng nói.
Khương Hiểu Nhiên cố kiềm chế sống mũi đang cay cay, “Lần sau đừng mua nữa”.
“Học hành sao rồi, còn một tháng nữa là kỳ tuyển sinh đại học rồi”.
“Vẫn bình thường”.
“Ba cũng không có nhiều nhặn gì, đây có một quyển sổ tiết kiệm, đứng tên
con, bên trong có hai ngàn tệ, con cầm lấy”. Nói xong, đưa cho cô.
“Ba, ba vội gì vậy, con đã thi cử đâu”.
“Con cứ cầm trước, đừng để mẹ con biết”.
Đó là buổi trưa giữa tháng sáu, nắng mặt trời chiếu gay gắt khiến trán ông chảy đầy mồ hôi.
Khương Hiểu Nhiên đưa cho ông tờ giấy lau, “Không có việc gì thì ba về đi”.
Ngày đó ông liên miên nói rất nhiều, lúc quay người đi, bước đi còn tập tễnh, hình bóng già cô đơn ấy cứ thế đi xa dần.
Khương Hiểu Nhiên vẫn nhớ rõ hình ảnh ngày hôm đó.
Hôm sau, cô đi bộ đến bệnh viên, đi đến phòng bệnh theo lời của y tá, cô lặng lẽ đẩy cửa vào.
Bên trong có hai giường bệnh, đều là nam, tuổi cũng xấp xỉ nhưng cô liếc mắt một cái đã nhận ra ba.
Cô đi vào, đặt giỏ hoa quả lên trên tủ đầu giường.
Người đàn ông già vừa nhìn thấy cô, gương mặt hiện rõ vẻ ngạc nhiên, “Là Hiểu Nhiên phải không?”.
Khương Hiểu Nhiên đứng ở bên giường nhìn, khí sắc ông vàng vọt, tóc hoa râm, môi tím thâm.
Trong mắt ông lộ vẻ bất ngờ, cố gắng mãi để đứng lên, nửa nằm trên giường.
Khương Hiểu Nhiên thấy dáng vẻ khó khăn của ông, cúi xuống tựa cái đệm sau lưng ông.
“Ngồi đi”. Giọng nói ông rất yếu.
“Sao bên cạnh không có người nào?”.
“Mẹ kế con về nhà hầm canh, ba cũng không ăn vào được cái gì”.
Khương Hiểu Nhiên thấy môi ông khô nứt, đứng dậy rót cho ông cốc nước.
“Cảm ơn”.
Tay cô hơi hơi run nhưng vẫn đưa kề bên miệng ông.
“Để ba tự làm”.
“Uống đi”.
Ông Khương uống hết, thỏa mãn lau miệng.
“Hiểu Nhiên, con đến làm ba rất vui, lúc ra đi cũng không còn điều gì tiếc nuối”.
“Đừng nói mấy lời không đâu nữa, ba phải nghe lời bác sĩ, an tâm dưỡng bệnh là được”.
“Bệnh của ba thế nào ba tự biết, sống được gần hết cuộc đời, cũng chưa làm
chuyện gì trái lương tâm, chỉ có một điều duy nhất có lỗi, đó là mẹ con
con”.
“Chuyện quá khứ đừng nhắc lại nữa”.
“Không nói sẽ
khiến lòng ba hoảng sợ. Mẹ con, ba xin lỗi. Cuộc hôn nhân đó ba đã không trung thành với bà. Có một số việc đã làm, không có cách nào cứu vãn.
Đối với con, ba càng áy náy. Ba muốn đối xử tối với con, nhưng lại lực
bất tòng tâm. Tính tình mẹ kế con, chắc con cũng biết. Năm đó đưa cho
con quyển sổ tiết kiệm, sau đó bà ấy phát hiện đã làm náo loạn một hồi.
Ba cũng không dám đến tìm con. Chờ sau muốn đi tìm, mẹ con lại chuyển
chỗ ở. Thấm thoắt đã nhiều năm trôi qua. Ba cũng không cầu xin con tha
thứ, nhưng con có thể đến thăm ba thế này, ba cảm thấy rất mĩ mãn”.
Lòng Khương Hiểu Nhiên chua xót đau đớn, đứng ngồi không yên.
Im lặng một lúc, cô cũng đứng dậy đi.
Đi bộ trên con đường dài, đèn bên đường chiếu sáng, ngọn đèn chiếu xuống kéo dài bóng dáng cô, run rẩy, lảo đảo.
Tâm tình của cô cũng vậy, lảo đảo.
Dường như các động mạch máu bị cắt ra từng đoạn.
Mặc cho lòng cô có bao nhiêu oán trách, cái thời khắc nhìn thấy ba già nua chống lại bệnh tật, mọi thứ đã hóa thành hư ảo.
Nghĩ đến ông không còn nhiều này, trong lòng cô như mất đi một thứ gì đó rất quan trọng, mãi đi không trở về.
Cảm giác thế này gọi là đau lòng.
Dọc đường đi, cô về nhà, ước chừng khoảng hai tiếng. Thể xác và tinh thần đã mỏi mệt, chân cũng mệt nhoài không có trực giác.
Đèn đường trong cái ngõ nhỏ nhà dì mờ ảo, cô bước đi, thấy phía sau có một hình bóng, đi bộ theo sát phía sau.
Tim cô đập rộn ràng, bước đi thật nhanh, không nghĩ đụng phải một tạp vật
ven đường phát ra tiếng bàng hoàng bing bang, cơ thể nhào về phía trước.
Lúc này, một đôt tay mạnh mẽ ôm chặt lấy thắt lưng cô. Cô không nhịn được
kêu lên tiếng thét chói tai, mới kịp kêu một chữ A thì miệng đã bị phủ
kín.