Sau Khi Ly Hôn, Vẫn Tiếp Tục Dây Dưa

Chương 23: Chương 23: Da mặt dày




“Mẹ, mẹ sắp truyền dịch xong rồi. Con đi gọi bác sĩ”. Dương Dương chạy ra khỏi phòng bệnh, quay đầu làm mặt quỷ với Tiếu Dương.

Tiếu Dương ngồi lên mép giường, tay vuốt ve vai cô, “Còn tức giận sao ?” .

Khương Hiểu Nhiên đẩy tay anh ra, “Tôi tức giận cái gì, không hề”.

“Mỗi đêm cũng có ba trăm tệ, coi như anh trả tiền sinh hoạt cho Dương Dương, anh trả được không?”.

“Anh tính tiền thật giỏi. Tôi chỉ không muốn lãng phí tiền bạc”.

“Vậy lúc Cố Thiên Nhân giúp em đổi phòng bệnh, sao em không nói”.

“Lúc đó nể mặt anh ấy nên không nói thôi”.

Không có gì tốt cả.

Lòng mất hứng, miệng còn phải khuyên, “Theo số liệu thống kê của khoa học, môi trường có thể ảnh hưởng đến tâm trạng, tâm trạng tốt thì bệnh mới mau chóng hồi phục. Em ở phòng bốn người, rửa cái mặt còn phải xếp hàng, lại nói sau có đàn ông nằm giường cạnh, em sẽ thấy không thuận tiện, không phải sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng sao, như vậy cơ thể hồi phục không có lợi đâu”.

Sắc mặt Khương Hiểu Nhiên dần dần dịu xuống.

“Đừng để một việc nhỏ như vậy sinh ra tức giận, tức giận làm tổn thương gan, cơ thể quan trọng hơn. Về sau em đã khỏe rồi, cứ nhằm anh mà đánh là được”.

Tiếu Dương thừa cơ nắm lấy tay cô, đánh lên người anh.

Khương Hiểu Nhiên nằm trên giường, một tay còn cắm ống kim tiêm dây truyền, một tay bị kìm kẹp ở ngực anh. Mặt cô bỗng đỏ bừng, “Làm gì vậy, buông tay ra”.

Bên má cô hồng hào tực như đóa anh đào, ánh mắt bắt đầu gợn sóng tức giận, giống như bị búa tạ gõ vào, tim TIếu Dương không ngừng nhảy múa rộn ràng.

Anh không kìm lòng được cúi người, tay nhẹ nhàng gạt lọn tóc mái vướng trên trán cô, ngón tay khẽ vuốt trán, mặt ép càng ngày càng gần, lông mi dày, giống như bàn trải quét qua đôi mắt cô, tựa như lông chim thổi qua lòng anh.

Cô gần như không còn đường trốn.

“Mẹ, chị y tá đến rồi”. Dương Dương chạy vọt vào, thấy mặt Tiếu Dương cơ hồ dán trên mặt mẹ, vội lấy tay che hai mắt, “Con chưa nhìn thấy gì cả”.

Mặt Khương Hiểu Nhiên vội quay sang một bên.

Tiếu Dương đi lên phía trước, ngồi xổm xuống và gạt bàn tay con bé, “Đừng che mắt vậy”.

“Chú à, sáng mai đi học chú đến xem cháu hát, được không?”.

Ngày mai Tiếu Dương vốn có cuộc họp sớm, nhưng nhìn ánh mắt khát vọng của con gái, như một lời hứa chắc chắn, “Đi, chú nhất định đi”.

“Cháu có thể gọi chú là ba được không?”. Dương Dương ngượng ngùng nói.

Tâm tình anh giống như hộp gia vị bị đổ, hương vị gì cũng có.

Nếu sau khi con gái biết được sự thật làm như vậy, anh sẽ có được hạnh phúc đã bị đánh mất bao lâu.

Véo mũi nhỏ nhắn của Dương Dương, “Giờ gọi vài tiếng, nếu không ngày mai không tìm thấy cảm giác”.

Dương Dương bắt đầu vài tiếng ngại ngùng, sau rồi giọng nói rõ ràng lại còn mang vẻ làm nũng đáng yêu.

Nghe vào tai Tiếu Dương, giống như âm thanh của trời, anh không khỏi ôm lấy Dương Dương xoay vòng.

Y tá đi rồi, hai người vẫn chơi đùa như vậy.

“Chú ơi, cháu chóng mặt rồi”. Dương Dương cười khanh khách không ngừng.

Tiếu Dương đang chuyển động cơ thể, đột nhiên dừng lại, bị lực quán tính phản lại, anh lùi về sau trượt từng bước.

Anh ôm chặt con gái, “Dương Dương, không sợ à”.

“Không ạ, chơi vui lắm”. Dương Dương dường như không quan tâm.

Thả Dương Dương ra, Tiếu Dương theo thói quen lấy ra điếu thuốc, nghĩ đây là phòng bệnh, anh đi ra ngoài. Điếu thuốc kẹp ở đầu ngón tay lại quên châm lửa, trong lòng chỉ có một ý nghĩ lặp lại trong đầu, rõ ràng anh thực sự là ba của con bé, bây giờ lại phải giả vờ.

Vừa rồi, tiếng “chú” con bé nói như làm tim anh rơi xuống đáy hồ.

Anh muốn chạy vào phòng bệnh, nói cho Dương Dương, anh chính là ba của con bé, nhưng sợ lại làm đứa nhỏ hoảng sợ.

Khương Hiểu Nhiên thấy Tiếu Dương đi khỏi phòng bênh, cô biết tim anh khó xử.

Cô đứng dậy đi đến bên cạnh con gái, kéo con bé ngồi lên sô fa, “Dương Dương, con thích chú Tiếu sao?”.

Dương Dương làm nũng xà vào lòng cô, “Thích. Lần trước con đến nhà chú ấy, chú ấy chơi trò chơi với con, chơi trốn tìm ấy. Mẹ biết chú ấy trốn ở đâu không? Chú ấy trốn dưới bàn máy tính. Chỗ đó kín vậy, con mất bao lâu mới đoán ra được. Sau đó, con cũng tìm được nơi trốn, con trốn trong tủ quần áo, chú ấy không tìm thấy con. Con thắng đấy!”.

Đó là chú ấy nhường con, Khương Hiểu Nhiên nghĩ vậy.

“Người thắng được thưởng quà. Chú Tiếu mua cho con cặp sách công chúa bạch tuyết. Cặp sách ban đầu của con năm đầu tiên trường phát đã bị hỏng lâu rồi, bà ngoại đã vá cho con nhiều lần, bọn bạn học đều cười con”.

Mặt Khương Hiểu Nhiên tựa lên trán con gái, con gái đã lớn, ngay cả khi cô làm mẹ khiêm cả làm cha, cũng không thể thay thế được vị trí của người cha.

Từ nhỏ đến lớn, nói là dành cho con gái một cuộc sống tốt nhất. Nhưng vì kiếm sống, mỗi ngày phải bôn ba ở ngoài, căn bản không có thời gian làm bạn con bé.

Vài năm đầu, mỗi ngày ra ngoài từ sáng đến gần mười giờ tối mới về nhà, gần như cả mặt mũi con bé cũng không thấy.

Mỗi ngày ở cửa hàng mười mấy tiếng, đổi lấy cùng lắm chỉ là ăn đủ mặc ấm mà thôi. Búp bê, váy công chúa, những đồ chơi bé gái thích, cô đều không thể mua được.

Con gái có mái tóc đen bóng, buộc kiểu đuôi ngựa, đặc biệt đáng yêu. Những bé gái cùng lứa tuổi, trên đầu đầy những đồ vật trang sức. Nhưng vì cô tiết kiệm tiền nên không dám mua cho con gái.

Có một năm sinh nhật con gái, cô mua tặng cho con bé một đôi cặp tóc chuột Minnie ở trong bách hóa A, chỉ có năm tệ, nhưng lúc ấy Dương Dương đã ôm cô mãi không buông.

Cô nhớ lời nói của Tiếu Dương, nói cô ích kỉ. Đúng vậy, cô thật ích kỉ. Cô có quyền gì mà không cho con gái biết cha đẻ nó là ai.

Sai lầm của người lớn không thể để trẻ con phải chịu đựng.

Cô biết, Tiếu Dương sẽ là người cha tốt.

“Dương Dương, về sau gọi chú ấy là ba nhé!”.

“Ba?”. Dương Dương trợn tròn mắt,”Mẹ, mẹ muốn kết hôn với chú Tiếu sao?”.

“Vì sao con lại nói vậy?”.

“Lưu Đại Đào, mẹ cậu ấy kết hôn với người khác, cậu ấy liền kêu người ta là ba”.

Ánh mắt Khương Hiểu Nhiên nhìn thẳng con gái, “Chú Tiếu là ba của con”.

Trong mắt Dương Dương tràn đầy nghi hoặc, khó hiểu, nhưng không hình dung được niềm vui.

“Hiểu Nhiên à, bà đến thăm cháu”.

“Bà Trương, sao bà lại đến đây?”. Khương Hiểu Nhiên vội vàng đứng dậy.

“Vài ngày không thấy cháu cứ thấy nhớ kì lạ”. Bà Trương đi vào, “Nấu cho cháu bát canh thịt bò tẩm bổ”.

Khương Hiểu Nhiên tiếp nhận cặp lồng, “Bà còn mang mấy thứ này đến, cháu sẽ xấu hổ lắm”.

“Đứa trẻ này, còn khách sáo với bà sao. Nhìn cằm này, sắc nhọn không biết thành kiểu gì rồi”.

“Dương Dương còn phải làm phiền bà, bây giờ cháu không chăm sóc con bé được.”

“Cháu cứ dưỡng bệnh cho tốt, bà đưa nó bề. Mà Tiếu Dương đâu?”.

Tiếu Dương lên tiếng trả lời khi vào cửa, hai tay xách hai túi nilông đựng nhiều đồ lỉnh kỉnh. Nào là giấy ăn, khăn mặt, kem đánh răng, cốc, chậu rửa mặt, còn vài món ăn vặt.

Bà Trương cười tủm tỉm nhìn anh, “Tiếu Dương à, Hiểu Nhiên giao phó cho cháu, bà đưa Dương Dương về”.

“Bà Trương, bà đừng lo lắng, cháu ổn, để Tiếu Dương đưa hai người về, một mình cháu không có việc gì”. Khương Hiểu Nhiên cướp lời.

“Ui, đứa trẻ này, bị bệnh thì phải có người ở bên cạnh chứ”. Bà Trương nắm tay Dương Dương, “Tiếu Dương à, cháu đừng nghe nó nói, buổi tối nhớ chăm sóc tốt cho nó. Có gì sơ xuất, bà sẽ đến hỏi tội cháu”.

Tiếu Dương vội tiếp lời, “Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ, ngài yên tâm”.

Bà Trương đi rồi, Khương Hiểu Nhiên trở lại suy nghĩ đến Tiếu Dương.

Tiếu Dương nhàn nhã nằm trên sô fa, “Đêm nay, anh cắm trại ở đây”.

“Anh đúng là đồ mặt dày mày dạn, tôi không hoan nghênh anh”. Khương Hiểu Nhiên vừa nói vừa kéo cánh tay anh, bắt anh đứng lên.

Cô không địch nổi Tiếu Dương, ra sức kéo một lúc, anh vẫn không nhúc nhích. Người ta từ nhỏ luyên Taekwondo, xương cốt cơ thể hiển nhiên rất cường tráng.

Tiếu Dương thấy cô mệt mỏi thở hổn hển, tay quàng một vòng, bắt cô lao vào cánh tay anh.

Khương Hiểu Nhiên ngồi trên đùi anh, thắt lưng bị anh ôm chặt, không thể động đậy, dứt khoát không chống cự được. Nhẹ tay gạt những sợi tóc rối của mình, cô mỉm cười, “Anh muốn làm gì?”.

“Em cho là anh muốn làm gì chứ?”. Tiếu Dương thả lỏng tay, cười khẽ. “Anh đang đói bụng muốn ăn, ngay cả bệnh nhân cũng không nương tay”.

Khương Hiểu Nhiên thấy anh vừa nói, liền chuyển đến tầng ý nghĩa khác. Trong lòng thầm mắng, háo sắc.

Cũng không thèm để ý đến anh, tiếp tục giữ tóc mình.

“Hiểu Hiểu, anh sợ buổi tối em không có người chăm sóc, em vẫn đề phòng anh sao?”. Tiếu Dương mềm giọng nói, “Lại nói, bà Trương sẽ tính sổ nếu anh không hoàn thành nhiệm vụ, cũng không thể giải thích với bà ấy được”.

Bà Trương ở trong lòng Khương Hiểu Nhiên, không chỉ là một bà hàng xóm già, mà còn là một trưởng bối cô rất kính trọng. Khi mẹ còn ở nhà, hai nhà đối diện nhau, bình thường nhà ai có đồ ăn con, đều để cho bên kia một phần.

Sau khi mẹ về thành phố B, Dương Dương cơ bản đều do bà chăm sóc, người phụ nữ già đó ở trong lòng Khương Hiểu Nhiên rất có trọng lượng.

Tay Khương Hiểu Nhiên đặt lên chỗ tựa lưng ghế sô fa, ánh mắt lặng lẽ nhìn chăm chú anh, “Tùy anh đấy, có thể để tôi đứng lên được chưa?”.

Cô giận dữ, cô buồn bã, cô kích động. Tiếu Dương đều có thể dễ dàng ứng phó, nhưng nếu cô bình tĩnh như lúc này khiến anh cảm thấy giật mình, thậm chí là sợ hãi.

Anh đè nén bất an trong lòng, nới lỏng tay ra.

Khương Hiểu Nhiên linh hoạt đứng lên, ngồi vào giường, cầm một quyển tạp chí lật xem.

Khoảng cách hai người rõ ràng gần như vậy nhưng lại có cảm giác vô cùng xa.

Không lâu sau, khách sạn đưa đồ ăn đến, vẫn là gấp đôi khẩu phần.

Khương Hiểu Nhiên không chút khách khí, tổ yến uống sạch, đồ ăn cũng cuốn trôi hết.

Tiếu Dương không có việc gì tìm việc làm, muốn tìm cô nói chuyện.

Nhưng cô chỉ trả lời “À, đúng, phải”.

Trong lòng Tiếu Dương tự cười mình, xem ra ở trong mắt cô, anh đáng ghét đến mức nói chuyện cô cũng không muốn nói nhiều hơn một từ.

Đến chín giờ kém, Khương Hiểu Nhiên nằm ngủ trên giường.

Tiếu Dương không tiện mở tivi, sợ đánh thức cô.

Anh ngủ trên sô fa, chân cũng không duỗi thẳng được, đành phải cuộn mình. Đến lúc lâu cũng không ngủ được.

Bên trong yên tĩnh tối tăm, chỉ có ánh trăng mờ ảo xuyên qua khung cửa sổ, để lại những dấu vết mang sắc thái khác nhau.

Tiếu Dương lén lút đứng dậy đi đến trước giường cô.

Cô ngủ rất ngon, hơi thở đều đặn. Lông mày nhíu lại mặt khẽ nhăn, tựa hồ như có gì đó ưu sầu.

Anh vươn tay ra chỉ, muốn xóa đi những phiền não kia, nhưng ngón tay chưa kịp đưa đến chỗ lại dừng lại. Qua không khí, vẽ hình lông mày cong cong, một lúc lòng cảm thấy thỏa mãn mới thu tay về.

Ngay lúc anh rời đi, Khương Hiểu Nhiên lặng lẽ mở mắt, nhìn trần nhà đen tuyền. Vài giây sau đó, lại khẽ nhắm mắt lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.