Hoắc Yểu nở nụ cười, trong đôi mắt trong trẻo lạnh lùng lộ ra tia ôn hòa hiếm thấy, cô lấy tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc bạc của bà ngoại, giống như đang dỗ dành một đứa nhỏ, hạ giọng nói: “Con đã làm xong thủ tục chuyển trường rồi, cũng phải rời đi rồi. Bà ngoại phải nhớ chăm sóc tốt thân thể, nhớ phải uống thuốc đúng giờ. Chờ con trở về thành phố S, con sẽ đến thăm ngoại, được không ạ?”
Bà Dương cảm nhận được sự ôn nhu của cháu gái, cổ họng càng thêm khô khốc, không nói được nên lời. Một hồi lâu sau, bà nắm chặt tay của Hoắc Yểu, nói: “Được, bà ngoại nghe lời con.”
“Bà giỏi lắm.” Hoắc Yểu vừa lòng gật đầu.
Hà Hiểu Mạn bên cạnh cảm thấy hụt hẫng, bà vừa khuyên nhủ bà Dương đến khô rát cả cổ họng thế nhưng dù chỉ một lần cũng chẳng thấy mẹ bà gật đầu đáp ứng cùng bà trở về thành phố. Mà lúc này, con nhỏ kia chỉ đơn giản nói hai ba câu thôi mà mẹ bà đã liền đồng ý trở về rồi?
Xem ra bà đã coi thường thủ đoạn lừa gạt của con nhỏ quê mùa này rồi!
Vừa lúc đó, xe cứu thương đã đến bên ngoài cổng.
Trong chốc lát, bà Dương dưới sự cưỡng ép của Hà Hiểu Mạn, bị nhân viên y tế đưa lên xe cứu thương đi đến bệnh viện. Trước khi đi, Hà Hiểu Mạn không quên quay lại cảnh cáo Hoắc Yểu mau nhanh chóng cút đi.
Sau khi Hà Hiểu Mạn rời đi, Hoắc Yểu trở vào trong nhà lấy hành lý đã được chuẩn bị sẵn để trong vali dưới gầm giường.
Mặc dù hôm nay không có Hà Hiểu Mạn cảnh cáo, cô cũng đã dự định là sẽ rời đi.
Trong mấy tháng trời từ Lục Yểu trở thành Hoắc Yểu, cô chưa bao giờ trở về Hoắc gia. Thứ nhất là vì cô không yên tâm về vấn đề sức khỏe của bà Dương, thứ hai là cô đang học năm hai, cho nên đã cùng ba mẹ ruột của thân thể này ước định rằng chờ năm học này kết thúc sẽ chuyển trường để học tiếp năm ba.
Hoắc Yểu từ ngăn kéo cũ kỹ lấy ra một phong thư, ngón tay thon dài nhẹ nhàng phủi lớp bụi mỏng, sau đó liền đem thư nhét vào trong ba lô.
________
Kéo vali đi ra khỏi nhà, cô quay lưng đóng cổng lại, bỗng nhiên có tiếng còi xe truyền tới, cô ngẩng đầu lên, híp mắt nhìn về chiếc xe con màu đen đang dừng cách đó không xa.
Tuy chỉ là một chiếc xe bình thường so với tiêu chí đại chúng hiện nay nhưng thân xe nhìn rất thu hút, khiêm tốn nhưng lại không thiếu sự khoe khoang.
Trong chốc lát, có một người từ trên xe bước xuống, người đó đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, sau khi xuống xe cũng chỉ lười biếng dựa vào cửa xe, hướng mắt nhìn về phía Hoắc Yểu.
Hoắc Yểu nhướng mày, gương mặt tinh xảo có chút không tập trung. Sau đó cô liền kéo vali bước về phía người đó. Bước chân đứng trước mặt người kia, khóe môi cô cong lên: “Anh đây là đang cố ý đợi em?”
Người kia khoanh tay lại, khẽ nâng cằm, nhìn Hoắc Yểu từ trên xuống dưới, cuối cùng ánh mắt anh dừng lại ở chiếc vali của Hoắc Yểu, có chút suy ngẫm, hỏi: “Em đây là bị đuổi ra khỏi nhà?”
Hoắc Yểu liếc người kia: “Nghe lén người khác nói chuyện không phải là việc quân tử nên làm.”
Chàng trai tên Mẫn Úc nhẹ “a” một tiếng: “Em có phải quên rằng nhà hai chúng ta chỉ cách nhau có một bức tường?”
“Cho nên là, anh trai hàng xóm, anh cố ý chờ ở nơi này để cười nhạo ân nhân cứu mạng của mình hay sao?” Hai tay Hoắc Yểu khoanh lại trước ngực, cười như không cười.
Biết nhau gần một năm rồi nhưng Hoắc Yểu chưa bao giờ gọi thẳng tên của Mẫn Úc mà vẫn luôn cố chấp gọi anh là anh trai hàng xóm. Lúc đầu anh còn nghiến răng nghiến lợi, luôn bảo Hoắc Yểu phải gọi mình là “Mẫn Úc ca ca” nhưng dù anh có nói gì thì Hoắc Yểu cũng không đổi cách xưng hô, bất quá bây giờ anh đã nghe cụm từ “anh trai hàng xóm” đến quen luôn rồi. Mà về cái thân phận như tình huống cẩu huyết trong phim Hàn Quốc của Hoắc Yểu, anh đương nhiên cũng biết được.
“Bây giờ em có dự định gì chưa?” Mẫn Úc nhướng mày, dưới chiếc mũ lưỡi trai để lộ gương mặt đẹp đến kinh người, đặc biệt là cặp mắt kia, sâu không thấy đáy, giống như trời đêm, vô biên vô hạn, vô cùng cuốn hút.
Dừng một chút, Mẫn Úc lại bổ sung thêm một câu: “Đương nhiên là nếu em không có chỗ để đi, anh có thể cho em ở tạm một thời gian.”
Hoắc Yểu nhìn anh, trong lòng khẽ “chậc” một tiếng. Quay người kéo vali đặt thật mạnh trước mặt Mẫn Úc: “Như vậy đi, em cho anh một cơ hội để báo ân.”