Cái nhan sắc này coi như hoàn toàn có thể uy hiếp nhan sắc của nhiều minh tinh giới giải trí hiện nay rồi đi?
Như này mà còn không ăn ảnh? Vậy mấy cô minh tinh làm bình hoa di động, nhờ nhan sắc mà kiếm cơm phải sống như thế nào đây?
Hoắc Diễn Hi đột nhiên cảm thấy cô em gái lần đầu tiên gặp mặt này...có chút không biết xấu hổ đi?
Ngay lúc anh đang âm thầm nghĩ xấu em gái của mình thì bỗng nghe Hoắc Yểu lên tiếng.
“Nhưng mà, anh cũng không giống.” Hoắc Yểu mím môi, ánh mắt mang ý không rõ nhìn Hoắc Diễn Hi.
Một thân âu phục đắt tiền, ngay cả động tác giơ tay nhấc chân đều lộ ra khí chất cao quý, so với lời đồn cô nghe từ nhà họ Lục rằng anh “không cầu tiến”, “đứa con nhà nghèo ăn bám ba mẹ” quả thật không giống chút nào.
Đáy mắt Hoắc Yểu lộ ra tia nghiền ngẫm.
Có chút thú vị rồi đây.
Hoắc Diễn Hi đang muốn hỏi Hoắc Yểu cái gì không giống nhưng vừa nhấc mắt lên nhìn, tựa hồ như thấy được ai đó, khóe môi anh cong lên, gương mặt theo bản năng lộ ra nụ cười cưng chiều. Anh giơ tay lên vẫy vẫy, “Hạ Hạ“.
Hoắc Yểu nghiêng đầu, thuận tiện nhìn theo tầm mắt của Hoắc Diễn Hi. Thấy cách đó không xa, có một cô gái vóc dáng cao gầy, mặc váy trắng đang chạy sang đây, cô gái đó đeo kính râm cho nên không có cách nào nhìn thấy rõ diện mạo.
“Xin lỗi anh cả, trên đường đi bị kẹt xe nên em đến trễ.” Lục Hạ vừa nói vừa thở hổn hển.
“Không sao cả.” Hoắc Diễn Hi lắc đầu, thấy Lục Hạ gấp gáp đến mức trên gương mặt đầy mồ hôi, anh lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay đưa cho cô.
Lục Hạ nhận lấy khăn tay, động tác ưu nhã gỡ kính râm xuống, treo trên cổ áo sau đó nhìn Hoắc Diễn Hi cười ngọt, “Cảm ơn anh cả.”
Hoắc Diễn Hi đưa tay lên nhẹ xoa đầu Lục Hạ, vẻ mặt âu yếm.
Hoắc Yểu nhìn một loạt cử chỉ thân mật của hai người này, khóe môi khẽ nhếch. Không cần phải tốn công sức hỏi, cô cũng đoán được “Hạ Hạ” trước mặt này chính cô gái cùng cô bị bệnh viện ôm sai lúc nhỏ.
Tên cũ là Hoắc Hạ, sau khi được đưa về Lục gia thì sửa lại họ thành Lục Hạ.
Cô nàng này lớn lên không tính là đặc biệt xinh đẹp nhưng khí chất thì giống như mẹ nuôi Hà Hiểu Mạn luôn miệng khen: có tri thức, hiểu lễ nghĩa, ôn nhu hào phóng, bây giờ còn mặc một thân váy dài màu trắng, cả người toát thêm vài phần tiên khí.
Có lẽ nhận ra được ánh mắt đang quan sát mình, Lục Hạ lúc này như là mới phát hiện ra sự tồn tại của Hoắc Yểu bèn đưa mắt nhìn trên dưới Hoắc Yểu một lượt.
Trước mắt là một cô gái vô cùng xinh đẹp, đôi mắt đẹp sáng rỡ như mặt hồ dưới ánh nắng có những con sóng nhỏ lăn tăn, khóe môi cong cong lộ ra một vẻ tản mạn, ba phần thành thơi, bảy phần lãnh khốc, lười biếng nhưng lại quy củ.
Lục Hạ ngẩn người.
“Đúng rồi, đây là em gái anh, Yểu Yểu.” Hoắc Diễn Hi đứng bên cạnh đưa tay hướng Hoắc Yểu, giới thiệu cô.
Lục Hạ nghe chính miệng Hoắc Diễn Hi nói ba chữ “em gái anh”, bàn tay siết chặt, trong lòng cảm thấy như có vật gì đó vừa bị cướp đi, vẻ tươi cười trên mặt cũng mất tự nhiên.
Hoắc Diễn Hi không để ý tới biểu tình của Lục Hạ, anh quay lại nhìn về phía Hoắc Yểu, “Đây là...”
“Em biết.” Hoắc Yểu lười biếng ngắt lời Hoắc Diễn Hi, nâng tay lên nhìn thời gian trên đồng hồ, lại nói: “Chúng ta đi tìm chỗ ăn cơm trước?”
Hoắc Diễn Hi nghe vậy, cũng không giới thiệu Lục Hạ với Hoắc Yểu nữa, quay lại chủ động cầm lấy vali của Hoắc Yểu, “Nhìn anh kìa, chỉ lo nói chuyện. Trước lúc đi, ba mẹ sợ em đói bụng nên đã gọi điện bảo anh đưa em về nhà ăn cơm rồi.”
Hoắc Yểu khẽ ừ một tiếng, cũng không khách khí, kéo kéo dây ba lô, nhấc bước đi theo Hoắc Diễn Hi.
Lục Hạ nhìn hai người một trước một sau đi ra ngoài, trong lòng hụt hẫng. Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có ai không để ý đến cô cả. Mà Hoắc Yểu này, vừa mới tới đã cướp đi sự chú ý của anh cả dành cho cô, còn có thể ung dung thản nhiên coi cô như là không khí, hạ thấp cảm giác tồn tại của cô...
Còn tưởng rằng cô ta chỉ là một con nhỏ nông thôn thôi, nhưng hôm nay xem ra cô ta không đơn giản như vậy.
Mi mắt Lục Hạ rũ xuống, trong lúc đang suy tư, đột nhiên có vài tiếng thét chói tai truyền tới, sau đó chớp mắt cô đã bị một đám nữ sinh vây quanh.