Nói thật, từ khi xuyên vào cơ thể này, cô còn chưa bao giờ quan sát kỹ nơi này.
Căn nhà này là loại nhà nông thôn kiểu cũ, chỉ có một tầng, gạch đỏ ngói đen, tường nhà không quét vôi cũng không lót gạch men sứ, phần lớn diện tích bởi vì là nhà cũ lâu năm nên ẩm mốc, đen kịt một mảng như ai đổ cả một thùng lớn mực đen lên vậy.
Tóm lại, đây chính là kiểu nhà được xây vào những năm của thập niên 80, so với thời đại bây giờ thì nhìn càng cũ kỹ lại vừa rách nát.
Hoắc Yểu sờ sờ chóp mũi, thầm nghĩ cô sinh sống trong hoàn cảnh gian khổ này đã được hơn một năm, cũng rất có thể nhờ nó mà cô sẽ thích ứng được với mọi hoàn cảnh trong cuộc sống sắp tới.
Đúng lúc này, âm thanh đanh đá trong nhà dừng lại.
Hà Hiểu Mạn một thân váy đen dài được phối ren từ trong nhà đi ra, trên cổ bà quàng một chiếc khăn lụa màu tím, trang điểm tinh xảo, trên tóc còn có một chiếc cài tóc được đính kim cương. Toàn thân trên dưới đều tràn đầy khí chất của một phu nhân nhà danh giá, đột nhiên nhìn thấy Hoắc Yểu đứng ở trong sân, bà ngẩn người.
Nhưng rất nhanh chóng, Hà Hiểu Mạn lấy lại tinh thần, dưới đáy mắt đọng lại một ít thần sắc phức tạp, bà lạnh nhạt cất giọng chất vấn: “Tại sao cô lại ở chỗ này?”
Hoắc Yểu bình tĩnh nhìn Hà Hiểu Mạn, ánh mắt nhàn nhạt, suy nghĩ có chút sâu xa.
Một năm trước, không biết là vì nguyên nhân gì mà cô lại xuyên vào thân thể này, lúc ấy thân thể này không phải tên là Hoắc Yểu mà được gọi là Lục Yểu – là một thiên kim tiểu thư của một gia đình hào môn mới nổi ở thành phố S.
Cho đến mấy tháng trước, bỗng nhiên cô được cho biết rằng thân thể mà cô xuyên vào không phải là con gái của Lục gia. Năm đó, lúc được sinh ra ở bệnh viện, hai đứa trẻ bị cô y tá ôm nhầm, thực tế cha mẹ ruột của cô gái này chỉ là một đôi vợ chồng bình thường, không chỉ không có tiền, không có quyền, không có thế mà còn có bốn người con trai là phế vật vô dụng cần phải nuôi. Có thể nói, gia đình này có gánh nặng vô cùng nặng nề!
Mẹ nuôi của cô, cũng chính là Hà Hiểu Mạn đang đứng trước mắt, sau khi biết được con gái ruột của mình phải sống cùng cái loại gia đình nghèo khốn ấy trông mười mấy năm trời, mà chính mình lại đem con gái của người ta nuôi thành thiên kim tiểu thư nhà hào môn. Điều này chính là đả kích mãnh liệt đối với bà, làm cho bà cảm thấy vô cùng khó chịu. Với tình thương của người mẹ đối với con gái ruột nhiều năm xa cách, trong mắt bà, cô con gái ruột của mình vô cùng ôn nhu hào phóng, miệng ngọt tâm thiện. Vì vậy, bà rất nhanh liền đem con gái ruột trở về nhà, đổi tên trong gia phả, dường như rất sợ con gái ruột bị ủy khuất.
Mà trái lại lúc Hoắc Yểu còn là tiểu thư Lục gia, bên ngoài cô có vỏ bọc là thiên kim tiểu thư sinh ra ở hào môn, nhưng thực tế, cô không được người nhà Lục gia yêu thích. Từ nhỏ, cô đã bị đem đến một huyện nhỏ, giao cho mẹ của Hà Hiểu Mạn nuôi lớn, một hai năm cũng không thấy người nhà Lục gia nào đến thăm cô dù chỉ một lần.
Lúc thiên kim thật trở về, cô là thiên kim giả đương nhiên cũng phải có mặt ở đó. Nhưng vì cha mẹ ruột ở Hoắc gia còn chưa tới cửa đón người, Hà Hiểu Mạn liền nói với cô rằng cô không xứng đáng mang họ Lục, càng không xứng đáng tiếp tục ở nơi này. Hình dáng phu nhân cao cao tại thượng lúc đó so với thái độ lạnh lùng lúc này của Hà Hiểu Mạn hoàn toàn giống nhau như đúc.
Hoắc Yểu thu hồi lại suy nghĩ, đồng thời cũng không thèm đếm xỉa đến ánh mắt của Hà Hiểu Mạn đang dính chặt vào người mình.
Hà Hiểu Mạn thấy vậy, mi tâm nhíu lại, cơn thịnh nộ bỗng nhiên dâng trào: “Cô có thái độ gì đây?”
Hoắc Yểu nghe thấy lời chất vẫn tràn đầy sự tức giận này, lông mày cô kẽ nhếch lên đầy vẻ khinh thường, cười nói: “Như vậy hiện tại bà đang lấy thân phận gì mà bảo tôi phải có thái độ tốt với bà?”
Cô vừa dứt lời, gương mặt được trang điểm xinh đẹp của người đàn bà kia liền đen lại.
Quả nhiên, nuôi con của người khác lâu đến thế mà nó lại không có lấy phân nửa sự lễ phép cùng với lòng biết ơn người giáo dưỡng.
Thời khắc này, Hà Hiểu Mạn không khỏi nghĩ tới đứa con gái ruột của mình – Lục Hạ. Mặc dù nó lớn lên trong một gia đình bần cùng đê tiện nhưng cả người nó lại toát lên vẻ ôn nhu hào phóng, khí chất thuần khiết, không chỉ học giỏi mà còn đa tài nhất là nhiều tài năng nghệ thuật, bây giờ còn là tiểu minh tinh được người người săn đón, quả thật là trời sinh khiến Lục gia bọn họ nở mày nở mặt.
Nhìn lại đứa con gái nuôi này, trừ gương mặt xinh đẹp, thật là cái gì cũng kém hơn Hạ Hạ nhà họ.
Hà Hiểu Mạn hít một hơi thật sâu, nghĩ đến mục đích đến đây lần này, ánh mắt hơi chăm chú, suy nghĩ mấy giây, bà đem tức giận trong lòng kìm nén lại.