Ba mươi Tết, hai anh em Lâm gia quyết định vừa xem TV vừa làm sủi cảo.
Đương nhiên Chử Tiểu Du cũng biết làm sủi cảo nhưng làm ra chất lượng cũng chỉ như hàng mua ở siêu thị, đảm bảo khi nấu lên không bị nhão. Biết vậy Lâm Cận Ngôn liền giao cho cậu một trọng trách “cao cả”: Trông nom Lâm Tiếu, bỗng dưng cậu trở thành giáo viên mầm non.
Chử Tiểu Du rất buồn bực, cảm thấy Lâm Cận ngôn quá xem thường cậu. Nhưng nhìn Lâm Tiếu cười thật thoải mái, nó lớn lên chưa bao giờ hào hứng chuẩn bị đón Tết như năm nay, nhất là được cùng anh trai xinh đẹp đón Tết thì không còn gì bằng.
Lâm Tiếu sung sướng đến muốn bay lên trời, đầu nhỏ cọ cọ vào người Chử Tiểu Du, hỏi cậu bao chuyện trên trời dưới đất.
Chử Tiểu Du vốn thành thật, Lâm Tiếu hỏi gì cậu đều mồm năm miệng mười mà trả lời. Được một lúc Lâm Tiếu không nhịn được nghịch ngợm quanh Chử Tiểu Du, hai cái đầu không cẩn thận mà va vào nhau, mếu máo khóc lóc, nhìn qua thật hài hòa.
Lâm Cận Ngôn và Lâm Cận Chí nhìn nhau cười.
Bận rộn đến tận 9 giờ, người một nhà cùng ăn mâm cơm tất niên xem TV, Lâm Cận Chí nói chuyện tạo đề tài vô cùng sôi nổi làm bầu không khí náo nhiệt hẳn lên, còn làm Lâm Tiếu cười đến sảng khoái.
Chử Tiểu Du cúi mặt nhìn sủi cảo trong bát, ánh mắt vụng trộm mang theo ngưỡng mộ nhìn ba người nhà họ Lâm.
Cảm giác có một gia đình thật sự, nhất định sẽ rất hạnh phúc?
Thế nhưng chỉ có ba người, không có họ hàng hay bạn bè tới chúc Tết.
Ăn xong bữa cơm, Chử Tiểu Du tự giác đứng lên đi rửa bát, Lâm Cận Ngôn liếc cậu một cái đứng lên: “Chú rửa cùng cháu.”
Mấy ngày gần đây bụng Chử Tiểu đã nhìn rõ rồi, lúc mới ăn xong trông không khác gì quả dưa hấu, đi đứng cũng không tiện, Lâm Cận Ngôn rất lo cho cậu.
Hai người cùng rửa bát.
Chử Tiểu Du nhìn trộm Lâm Cận Ngôn, không nhịn được tò mò nói: “Phải rồi, sao không thấy mẹ Lâm Tiếu gọi điện về?”
Lâm Cận Ngôn dừng một chút: “Là người mang thai hộ.”
“Hả?” Chử Tiểu Du kinh ngạc, suýt nữa nói cả tiếng phổ thông(*): “Sao lại như vậy?”
[(*)Nguyên văn là: “非普通话瞬间跑了出来.” – Và QT là: “Phi tiếng phổ thông trong nháy mắt chạy ra.” Thì mình nghĩ tiếng phổ thông ở đây là Tiếng Trung Quốc Tiêu chuẩn tại Trung Quốc đại lục. Mình cũng không hiểu ý câu này tác giả muốn nói gì, mọi người biết thì giúp mình nhé.]
Lâm Cận Ngôn trừng cậu: “Nói nhỏ một chút đi!”
Chử Tiểu Du đưa ánh mắt xin lỗi nhìn y, nhỏ giọng hỏi: “Tại sao lại là mang thai hộ? Chú Lâm là người tốt như vậy, có nhà có xe không có người nào đồng ý kết hôn sao?”
Lâm Cận Ngôn bĩu môi: “Sao lại không có? Năm đó cha chú chưa qua đời, ngay lúc chú đang học lớp 12 đã hẹn gặp mặt một cô gái trẻ, anh chú cũng thích nhưng không hiểu nghe từ đâu chuyện của chú, nhất quyết không lấy anh ấy.”
Chử Tiểu Du nhíu mày, cậu có thể hiểu được hết chuyện này, giống như cậu có cảm giác kim chủ thích cậu nhưng sẽ không chấp nhận cậu. Đặt mình vào vị trí cô gái kia mà nghĩ, nếu cậu là em của cô ta chắc chắn sẽ khuyên chị gái mình không nên gả vào gia đình này.
Lâm Cận Ngôn cười lạnh: “Đâu chỉ có thế, cháu biết tích cách anh chú rồi đi, chắc chắn sẽ là một người chồng tốt nhưng cô ta vẫn không buông tha cho anh ấy. Có một hôm hét lên với anh chú, nói nếu muốn kết hôn thì phải cắt đứt quan hệ với chú.”
Cắt đứt quan hệ? Chử Tiểu Du trợn tròn mắt.
“Chết tiệt, đồ thần kinh!” Nếu như không kết hôn thì thôi, nhưng sao có thể bắt anh em nhà người ta từ mặt nhau? Chử Tiểu Du trong lòng đầy phẫn nộ: “Chú Lâm từ mặt chú thật à?”
Lâm Cận Ngôn khinh bỉ liếc cậu một cái: “Não cháu là não lợn à? Anh chú không đồng ý, chú cũng không muốn làm anh ấy khó xử, vừa lên đại học chú đã rời đi.”
Chử Tiểu Du vẫn buồn bực khó chịu: “Vậy tại sao phải nhờ mang thai hộ?”
“Cuối cùng vẫn không kết hôn, anh ấy nói phải tìm cho chú một người chị dâu đối tốt với chú, nhưng cháu nhìn đi, mọi người lo lắng sợ gen nhà chú không tốt, lại nói sợ sinh ra người song tính… Đúng là loại người thiếu hiểu biết, cái này mà là do di truyền?” Lâm Cận Ngôn bực mình nói: “Anh chú cũng thật khờ, rõ ràng chỉ cần lừa con gái nhà người ta một chút, có phải bây giờ đã có vợ có con rồi không?”
Chử Tiểu Du trầm mặc, hóa ra Lâm Cận Ngôn mặc cảm nghĩ mình ảnh hưởng đến anh trai bao nhiêu năm nay nên mới một mực không chịu về nhà.
Chắc hẳn Lâm Cận Ngôn vẫn luôn muốn được sống cùng anh trai nhỉ?
Chú Lâm sống cũng không dễ dàng gì, sống cảnh “gà trống nuôi con”, một mình nuôi Lâm Tiếu lớn lên khỏe mạnh, không có bằng cấp nhưng vẫn dốc sức tay không lập nghiệp, chỉ dựa vào việc này cũng đủ hiểu hai mươi năm qua chú Lâm sống không thoải mái chút nào.
Đến tuổi này, không kết hôn, hy vọng duy nhất chắc hẳn là được đoàn tụ một nhà với em trai?
Chử Tiểu Du hít sâu một hơi, quyết định bằng mọi cách cậu cũng sẽ giúp bọn họ hoàn thành tâm nguyện.
Theo thói quen, Chử Tiểu Du ngồi một lúc sẽ buồn ngủ, vì mang thai nên mọi sinh hoạt nghỉ ngơi đều đẩy sớm hơn bình thường, Lâm Cận Ngôn cũng không nói gì chỉ bảo cậu có chuyện thì phải gọi y.
Chử Tiểu Du gật đầu, đi về phòng với bao phiền muộn mông lung, nhìn căn phòng không có chút sức sống nào, sau đó cậu lục đục đi tắm rửa, cuối cùng lên giường đi ngủ.
Cũng gần 11 giờ, tiếng chuông báo hiệu thời khắc chuyển giao năm mới cũng sắp vang lên khắp nơi.
Chử Tiểu Du lại lên mạng tìm tin tức về chuột lông vàng nhưng vẫn như cũ không có chút thông tin gì, cậu buồn rầu ngẫm nghĩ một lúc rồi truy cập vào website của công ty kim chủ.
Trang web này được đầu tư vô cùng kĩ xảo, lấy màu trắng xanh đỏ làm chủ đạo, Chử Tiểu Du mở phần thông tin về công ty, phát hiện ra ngoài thông tin về tài sản của công ty hiện nay là bao nhiêu, tổng ngạch đầu tư chiếm bao nhiêu phần trăm trên thị trường và các tin tức về hạng mục thiết kế thì không còn thông tin nào khác. Chử Tiểu Du tìm tin tức của 2 tháng trước vẫn không thấy xuất hiện bất kì tin tức nào về kim chủ chứ đừng nói tới một tấm ảnh.
Quản lý làm việc cũng thật tắc trách, tại sao lại không cập nhật tin tức về lãnh đạo công ty chứ?
Trong lòng Chử Tiểu Du không rõ cảm xúc, cậu nghĩ nên bỏ điện thoại xuống ngủ một giấc còn hơn nhưng lại không muốn. Không biết gần đây cậu bị làm sao, trước khi đi ngủ vẫn cảm thấy nhẹ nhàng thư thái, nhưng ban đêm lại mộng xuân.
Cậu tự an ủi bản thân lên mạng tìm tin tức về kim chủ cũng không có gì bất thường cả.
Nhưng như thế bình thường ở đâu? Chử Tiểu Du thề rằng sống đến tận bây giờ chưa bao giờ đói khát như vậy. Nếu kim chủ ở trước mặt cậu thì Chử Tiểu Du không dám chắc còn có thể làm chủ được bản thân hay không mà nhào đến làm kim chủ o(╯□╰)o
Cậu khẳng định đời này không thể gặp lại kim chủ, vậy nên không có khả năng cùng kim chủ làm một hiệp, có muốn thì cậu cũng chỉ dám đem kim chủ làm trong đầu thôi. Người khai phá thân thể cậu chính là kim chủ nhưng cậu không hề oán hận, bởi cậu nguyện ý, hai bên chàng tình thiếp nguyện, cậu đã rất vui vẻ hạnh phúc.
Tách ra rồi, Chử Tiểu Du hy vọng cậu có thể nhớ kĩ kim chủ, âm thầm sống yên ổn qua ngày.
Trang web có chỗ để lại tin nhắn, Chử Tiểu Du vốn không giỏi giao tiếp, luống cuống nhập rồi lại xóa, cuối cùng để lại một lời chúc khô khan hết sức nói:
Du khách: “Chúc quý công ty năm mới đạt thành công lớn, làm ăn phát đạt. Chúc Trịnh tổng mỗi ngày đều vui vẻ hạnh phúc, gặp nhiều may mắn, cuộc sống theo ý muốn.”
Nhấn gửi xong, Chử Tiểu Du cẩn thận kiểm tra lại đến khi xác nhận không để lộ địa điểm mới tắt trang web.
Ngay lúc ấy, bên ngoài bỗng “Đùng” một tiếng.
Là pháo hoa.
Pháo hoa mừng năm mới!
Chử Tiểu Du bất ngờ xen lẫn hạnh phúc xuống giường, trên bầu trời đêm, pháo hoa đột nhiên nổ tưng bừng, làm bầu trời đỏ rực một vùng. Ngay sau đó, giống như đã thống nhất, vô số pháo hoa từ khắp mọi ngõ ngách phố phường thay nhau bắn lên trời, làm toàn bộ thị trấn chìm trong vô số sắc màu.
Thật đẹp, rực rỡ, tráng lệ.
Chử Tiểu Du cười.
Năm mới, cậu cảm thấy mỗi ngày bản thân sẽ sống thật tốt, thật hạnh phúc.
Đêm khuya, Chử Tiểu Du mơ thấy kim chủ ghé vào lỗ tai cậu gọi tên cậu, mèo Tiểu Du, mèo Tiểu Du… Tôi nhớ em.
Nhưng cuộc sống không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió.
Qua tháng giêng, thời tiết ở phương Bắc không ấm áp như ở phương Nam, ấm dần theo từng ngày. Tháng tư là thời điểm thời tiết thích hợp để ra ngoài, người bình thường có thể mặc áo dài tay và quần dài là được.
Riêng Chử Tiểu Du vẫn còn mặc áo khoác.
Cho dù có mặc áo khoác cũng không thể che được cái bụng to của cậu, kể từ khi Chử Tiểu Du sinh ra đến giờ, tuy trên giấy khai sinh là giới tính nữ nhưng cha mẹ cậu vẫn luôn nuôi cậu như một thằng con trai, nhìn cơ thể của mình như của người ngoài hành tinh trong gương, Chử Tiểu Du không được tự nhiên nên không dám ra khỏi cửa.
Lâm Cận Ngôn khuyên cậu nên vận động nhiều.
Chử Tiểu Du không dám xuống tầng, chỉ cần nhìn thấy Lâm Cận Chí hay Lâm Tiếu cũng rất ngượng, chỉ dám một giờ một ngày ra khỏi cửa đi lại một chút.
Khoảng mười ngày rồi Lâm Tiếu chưa nhìn thấy cậu, hôm nay nó được tan học sớm, vừa mở cửa đã nhìn thấy Chử Tiểu Du lập tức mở to mắt, không kịp thu liễm tránh đi, ánh mắt cho thấy rõ nó đang rất hoảng sợ.
Chử Tiểu Du so với nó còn sợ hãi hơn, cậu cảm thấy mình làm nó thấy sợ, nhanh chóng chạy vào phòng khóa trái cửa.
Lâm Cận Ngôn gõ cửa không được, dứt khoát đi tìm chìa khóa phòng.
Trong phòng kéo kín rèm, không bật đèn, Chử Tiểu Du ngồi trên giường đưa lưng về phía cửa, bóng dáng mơ hồ thấy rõ hai tay cậu đang ôm bụng.
Lâm Cận Ngôn trong lòng đau xót, ngồi lên mép giường: “Tiểu Du, Lâm Tiếu không phải bị dọa sợ mà là nó sợ va phải cháu.”
Chử Tiểu Du không nghĩ muốn ra khỏi cửa lần nào nữa, cậu ngẩng đầu, nặn ra một nụ cười: “Đi bộ mệt quá. Chú Lâm, cháu không cần đi nữa có được không?”
Lâm Cận Ngôn trong lòng lại càng đau.
Cắn răng một lúc lâu, Lâm Cận Ngôn không cho phép, lắc đầu: “Chử Tiểu Du, cháu phải đối mặt, còn phải đến bệnh viên kiểm tra định kỳ… Thai nhi năm tháng tuổi phải làm kiểm tra sàng lọc để xem thai nhi có bị hội chứng Down.”
Chử Tiểu Du ngạc nhiên: “Kiểm tra cái gì?”
Lâm Cận Ngôn nói: “Chính là kiểm tra xem thai nhi có chỉ số thông minh thấp hay không, có bị dị tật hay không…”
Hai chữ dị tật như một đòn hung hăng đánh mạnh vào lòng hai người, Chử Tiểu Du lòng đau như thắt, Lâm Cận Ngôn cũng không thoải mái, coi như kết quả kiểm tra không tốt, đứa bé này vẫn phải sinh ra.
Chử Tiểu Du đột nhiên lên tiếng: “Có thể không đi bệnh viện không?”
Lâm Cận Ngôn nhíu mày nhìn bụng cậu, lúc phát hiện ra Chử Tiểu Du mang thai, y đã biết con đường này rất gian khổ, nhưng bọn họ nhất định phải vượt qua. Lâm Cận Ngôn hy vọng qua lần này Chử Tiểu Du sẽ bắt đầu một cuộc sống mới.
Nhưng y không thể ép buộc Chử Tiểu Du.
“Bệnh viện ở đây không lớn, bác sĩ khoa sản là bạn chú, là người đáng tin, cháu yên tâm.” Lâm Cận Ngôn nhẹ nhàng an ủi người đang lo lắng phải tới khám thai định kỳ, nói khẽ: “Lần này là xét nghiệm máu, chú đi cùng cháu, nhưng lần sau nhất định phải tự đi.”
Chử Tiểu Du xoa bụng, gật đầu lia lịa.
Một tuần sau, Lâm Cận Ngôn mới cho rút máu cậu đi làm xét nghiệm. Bởi vì bệnh viện không lớn nên phải đưa đến bệnh viện trong thành phố, Lâm Cận Ngôn nói một tuần nữa mới nhận được kết quả.
Kết quả không tốt cho lắm, vì Chử Tiểu Du không bổ sung đầy đủ dinh dưỡng nên nguy cơ thai nhi bị khuyết tật khá cao.