Ngôn Án ôm gà trống, ngẩng đầu nhìn Kỳ Duyên đi lên.
Bước chân hắn không nhanh không chậm. Bả vai rộng lớn như ngọn núi mây mù vấn vít, cao vời vợi, khiến người nhìn không rõ thực hư.
Xung quanh đều là nhà trệt thềm đá nông thôn bình thường mà hắn cứ như đang đi giữa tiên phủ.
Phút chốc, Ngôn Án cảm thấy mình như trở lại Tu Tiên giới, trước mắt là những tu sĩ đại năng tu vi đỉnh cao.
Gà trống trong lòng rục rịch, cô vội hoàn hồn, xoa xoa mặt mình, thầm nghĩ mình lại ngái ngủ quá rồi.
Ba năm, cô đã sớm chấp nhận sự thật mình đã xuyên không. Tu Tiên giới gì đó đã sớm không còn tồn tại nữa.
Ngôn Án lắc lắc đầu, ôm chặt gà trống, ba bước gộp làm hai bò lên tầng.
Trong phòng, bạn nhỏ Ngôn Mông Mông và Ngôn Khốc Khốc đã xuống giường, lấy bánh quy ra chờ gà trống.
Cô đặt gà trống ở bên cạnh hai đứa, vuốt vuốt lông nó: “Đây, hai đứa cho nó ăn đi, mẹ đi chợp mắt một lát.” Nói xong liền trực tiếp đổ gục xuống giường lớn trong phòng.
Hai đứa bé gật gật đầu, cũng không để ý Ngôn Án, tập trung vào giống loài trước mặt này.
Ba năm nay, Ngôn Mông Mông và Ngôn Khốc Khốc cơ bản đều ở trong tiểu kết giới với Ngôn Án. Trong kết giới, ngoại trừ cá trong ao thì chưa từng thấy các loại động vật khác bao giờ.
Đây là lần đầu tiên hai bé được tiếp xúc với gà trống.
Hai bé liếc mắt nhìn nhau một cái, ngồi xổm xuống, đánh giá con gà trước mặt.
Con gà mập mạp to khoẻ này là loại gà trống đất thường thấy ở nông thôn, lông màu nâu đỏ, mào lại càng đỏ.
Chắc hẳn là ở nông thôn quen thói tác oai tác quái, tính khí kiêu ngạo ương ngạnh, nó đập cánh, rũ đám lông mới bị Ngôn Án sờ loạn, không hề ra vẻ ngoan hiền như lúc ở dưới nhà.
Dù sao cũng chỉ là hai đứa nhóc con, ngồi xổm xuống còn chả cao bằng nó, gà trống cũng biết nhìn người hành sự.
Ngôn Mông Mông: “Oa, Khốc Khốc, con gà trống này thật là béo.”
Gương mặt mướp đắng của Ngôn Khốc Khốc cũng kinh ngạc: “Đúng vậy.” Bé nghĩ nghĩ, cẩn thận giơ tay, sờ lông gà màu nâu đỏ.
Mềm mại, còn mang theo độ ấm, thật là dễ chịu.
Gà trống nghiêng cổ đi, mắt nhỏ nhìn Ngôn Khốc Khốc, sau đó nó cúi đầu, mổ mổ xuống mặt sàn trống trơn như đang tìm đồ ăn.
Ngôn Mông Mông thấy vậy, vội vàng xé mở gói bánh quy, đặt dưới đất: “Gà trống ơi, mày ăn bánh quy đi, dưới đất không có gì đâu...”
Còn chưa kịp nói xong, con gà đã phát hiện ra đồ ăn, lập tức mổ về phía bánh quy.
Nó ăn hùng hổ như cái máy, làm vụn bánh quy rơi ra đầy đất.
Ngôn Khốc Khốc cũng xé gói bánh trên tay mình, đặt sang một bên, vẻ mặt đau khổ khuyên nhủ: “Mày ăn chậm thôi, vẫn còn mà.”
Hai bé vây quanh nhìn gà trống mổ một lát.
Sau khi nó ăn bánh quy xong thì bắt đầu đi loanh quanh khắp phòng với hai cái chân nhỏ cứ như đang tuần tra lãnh địa.
Ngôn Khốc Khốc và Ngôn Mông Mông hết nhìn gà trống lại nhìn Ngôn Án đang nằm bò trên giường, thầm thì với nhau.
Sau đó hai bé đứng lên, đi đến mép giường, lay lay Ngôn Án.
Ngôn Án ngẩng đầu, vẻ mặt ngái ngủ: “Cho ăn no rồi sao? Để mẹ ôm nó xuống...”
Ngôn Mông Mông chớp chớp đôi mắt to cực kỳ giống Ngôn Án: “Mẹ ơi, sau này chúng con có thể nuôi con gà trống này không?”
Ngôn Khốc Khốc đứng một bên, gật gật đầu: “Mẹ ơi, con với anh muốn nuôi.”
Ngôn Án tỉnh táo một chút, ngồi dậy trên giường, nhìn gà trống đang đi qua đi lại, sờ sờ phiến lá trườn ra trên đầu.
Hình như... cũng không phải không được?
Con đã lớn, cần có bạn chơi cùng, gà trống là một lựa chọn không tồi.
Lúc còn bé, ở Tu Tiên giới, cô cũng đánh nhau với đám gà trống gà mái không ít.
Ngôn Án: “Được thôi, đến lúc đó mẹ đi hỏi đạo diễn xem có thể mang về không.”
Ngôn Mông Mông hưng phấn nói: “Cảm ơn mẹ!”
__________
5 giờ rạng sáng, trời còn đang tờ mờ, mọi người còn đang mơ ngủ.
Ngôn Án cũng đang ngủ, không hề đề phòng. Phiến lá cỏ đồng tiền không kiêng dè gì mọc ra từ trên tóc cô, vừa dài vừa rậm, tràn đầy khắp giường.
Hai đứa bé không quen ngủ trong hình người, nên trên giường còn có một quả chanh và một quả mướp đắng, rúc vào góc tường an tĩnh ngủ. Xung quanh đều là lá cỏ đồng tiền sinh sôi tràn lan.
Con gà trống thì ngủ trên ghế dựa cả một đêm. Thấy trong phòng hơi sáng, nó nhảy ra khỏi ghế.
Rũ rũ lông vũ, đến trước cửa sổ, rướn cổ, hát vang: “Quác — quác —— quác ———”
Lá khắp giường rung lên, sau đó nhanh chóng thu về.
Ngôn Án nhíu mày, hậm hực trở mình, khó chịu bịt kín lỗ tai.
Gà trống gáy xong một tràng, lại tiếp tục gáy một tràng: “Quác — quác —— quác ———”
Ngôn Mông Mông và Ngôn Khốc Khốc cũng bị đánh thức, lập tức lăn vào trong chăn, muốn dùng chăn cản tạp âm lại.
Nhưng mà căn bản là vô dụng. Gà trống ở trong phòng, tiếng kêu của nó quả thực như vang bên tai, so với chuông báo thức bình thường của Ngôn Án còn đáng sợ hơn.
Ngôn Án soạt một cái bật dậy, túm lấy cái gối, ném về phía gà trống trước cửa sổ đang tự hào với chức nghiệp gáy sáng của nó.
Gà trống vội đập cánh tránh đi, tiếng gáy cũng ngừng lại.
KO!
Ngôn Án nhắm mắt, lại ngã xuống giường.
Gà trống đi tới bên giường, nâng cái cổ dài. Mắt nhỏ nhìn bên giường còn vài phiến lá rũ xuống.
Màu xanh tươi đẹp.
Gà trống ở nông thôn ăn vụng rau cải không ít. Con gà này càng là đứa có kinh nghiệm ăn vụng thâm niên.
Nó cẩn thận tới gần, rướn cổ dài, thử mổ mổ.
Lá bị mổ cũng giống như đuôi tóc bị mổ thôi, chẳng có cảm giác gì, dù sao cũng không phải bị ngắt.
Ngôn Án hoàn toàn không biết gì, mãi cho đến khi Ngôn Mông Mông thấy một màn này, sợ hãi lay tỉnh Ngôn Án: “Mẹ ơi, mẹ, lá của mẹ kìa!”
Cô bị lay tỉnh, vẻ mặt mê mang, vô thức nhìn về hướng con trai chỉ. Liếc mắt một cái đã thấy ngay động tác của gà trống.
Phiến lá vốn hoàn mỹ, bị mổ trông như sâu ăn, lồi lõm gồ ghề.
Ngôn Án vội thu phiến lá lại, sau đó xuống giường đuổi theo gà trống tính sổ. . Truyện Hệ Thống
Gà trống lập tức chạy. Trong phòng liền hỗn loạn.
Đúng lúc này, cửa phòng Ngôn Án bị đá một cái. Giọng nói mất kiên nhẫn của Kỷ Lan từ bên ngoài truyền vào: “Ngôn Án, mới sớm ngày ra cô làm cái gì vậy hả?! Mới có 5 giờ, sao trong phòng cô lại có tiếng gà gáy? Cô mang gà trống vào phòng đấy hả?”
Ngôn Án dừng bước chân lại, vô thức ngừng thở, nhìn cửa, không dám đi mở, cũng không dám nói gì.
“Tôi cảnh cáo cô, yên tĩnh một chút và ném con gà ra ngoài cho tôi!” Kỷ Lan lại đá cửa một cái, sau đó lại về phòng.
Ngôn Án nhẹ nhàng thở ra.
Phía sau, Ngôn Mông Mông và Ngôn Khốc Khốc nhảy xuống giường, rón rén đi đến bên cạnh Ngôn Án: “Mẹ ơi, giờ phải làm sao?”
Ngôn Án nhìn phiến lá bị mổ thành từng lỗ, thương tiếc sờ sờ, sau đó dùng khăn giấy lau lau, thu lại.
Cô vỗ vỗ tay, nhìn gà trống trong góc tường, híp mắt: “Mẹ mang gà trống xuống nhà.”
Ngôn Mông Mông và Ngôn Khốc Khốc muốn nói lại thôi, sợ gà trống kêu, khiến mẹ bị mắng nên ngoan ngoãn gật đầu.
“Các con ngủ tiếp đi, đừng ra khỏi cửa phòng.” Ngôn Án xoa đầu bọn nhỏ, bắt gà trống rồi ôm nó đi xuống nhà.
Trời vẫn còn sớm, bên ngoài xám xịt, nhiệt độ cũng mát mẻ.
Ngôn Án ôm gà trống đi ra khỏi cổng, cách một đoạn mới thả nó xuống.
Gà trống rũ lông, nhìn nhìn khắp nơi, vui vẻ dạo chơi.
Cô nhìn nó, thầm nghĩ đến lúc quay lại thành phố thì bắt nó theo, mang vào kết giới.
Vừa nghĩ như vậy, cô cũng vô thức quay đầu.
Chỉ là ba giây sau, cô dừng bước lại.
Hôm qua lúc tới đây cô đã phát hiện bên cửa thôn có một cái hồ.
Ngôn Án đến giờ vẫn chưa quen ngủ trên giường như nhân loại cho lắm. Cô cảm thấy ngủ trên mặt hồ vẫn khá dễ chịu.
Hiện tại mới 5 giờ, cô còn có thể tiếp tục ngủ thêm mấy tiếng nữa.
Hay là cứ dứt khoát tới hồ ngủ bù?
Trong lòng nghĩ vậy, Ngôn Án cũng lập tức hành động. Cô nhảy nhót chạy về hướng hồ nước.
Thôn cũng không lớn, mười phút sau cô đã đến nơi.
Sáng sớm, xung quanh vẫn còn yên ắng, mặt hồ càng không một gợn sóng.
Hồ nước sạch sẽ, soi bóng trong suốt, phía chân trời giờ đã ánh lên chút màu xanh, khiến mặt hồ cũng xanh ngát.
Xung quanh là những cây đại thụ cao chót vót. Trên mặt hồ chẳng có gì ngoài mấy chiếc lá rụng.
Hai mắt Ngôn Án sáng lên, trong lòng vô cùng vui vẻ.
Oa, hồ ở đây thật là đẹp, nằm trong này nhất định là rất dễ chịu! Cái hồ nhỏ trong kết giới của cô tuy cũng được bài trí không tệ nhưng dù sao cũng không được thoải mái như hồ ngoài thiên nhiên này.
Cô cố nén nội tâm kích động, nhìn ngó khắp nơi.
Một bóng người cũng không có.
Ngôn Án yên tâm, lén lút xuống nước.
Hồ sâu không thấy đáy, Ngôn Án vừa xuống nước đã bị nước nhấn chìm.
Vài giây sau, mặt hồ dâng trào, một mảnh lớn cỏ đồng tiền bất ngờ xuất hiện trên mặt hồ, trải rộng ra, lan tràn khắp nơi.
Ngôn Án nằm trên mặt hồ, lòng vui rạo rực nhắm hai mắt lại, rất nhanh đã ngủ trong làn gió sáng sớm mát mẻ thoải mái.
__________
Chương trình bắt đầu quay từ 9 giờ sáng. Dựa theo quy định gameshow bình thường thì sẽ phải quay liên tục 24 giờ.
Ban đầu cũng nói là quay 24 giờ, nhưng sau đó lại thành 9 giờ sáng đến 9 giờ tối. Đây là vì ai, trong lòng mọi người đều hiểu rõ.
9 giờ sáng, Kỳ Duyên bước xuống tầng.
Hắn mặc áo thun tay ngắn màu trắng và quần thụng màu đen.
Phối đồ đơn giản nhưng lại không hề đơn giản. Dáng người tuyệt mỹ, dung nhan đỉnh cấp và khí chất, vừa xuất hiện trên màn hình một cái là khu bình luận lập tức bị fans spam ầm ĩ.
【Tôi chết mất! Trời ơi! Đây là cái giá trị nhan sắc thần tiên gì thế!!!】
【Sáng sớm đã bị giá trị nhan sắc sát thương chí mạng, trái tim nhỏ của mị sắp không chịu nổi nữa rồi!】
【Tổ tiết mục thật là hiểu lòng người, cảnh quay đầu tiên là Duyên Đế của chúng ta!】
【Duyên Đế, hôm nay lại yêu anh thêm một ngày!】
Dưới nhà, Ôn Dạng đã tới từ sớm, cô bê đồ ăn từ trong bếp đi ra, mỉm cười nhẹ nhàng với Kỳ Duyên: “Kỳ lão sư, anh dậy rồi sao? Em vừa mới làm bữa sáng, anh mau tới ăn đi.”
Vừa nói, Giang Thiên cũng bê bát đi ra, thấy Kỳ Duyên cũng lập tức chào hỏi: “Kỳ lão sư, chào buổi sáng. Chị Ôn Dạng dậy sớm chuẩn bị bữa sáng đấy, anh cũng mau tới ăn đi.”
Ôn Dạng nghe vậy, sắc mặt ửng đỏ, cúi đầu, nhưng đôi mắt vẫn chú ý nhất cử nhất động của Kỳ Duyên.
Chuyện tối hôm qua hy vọng không bị lộ.
Kỳ Duyên vẻ mặt bình tĩnh gật đầu: “Những người khác đâu?”
Ôn Dạng thấy vẻ mặt của hắn, thoáng thở phào.
Giang Thiên nói: “Những người khác chưa thấy xuống.”
Vừa dứt lời, Kỷ Lan cũng đi xuống.
Sắc mặt chị rất mất kiên nhẫn, bộ dạng cứ như chưa tỉnh ngủ, gật gật đầu chào mọi người, không nói lời nào.
Kỳ Duyên nhìn thoáng qua phía sau Kỷ Lan. Phía sau, không có ai.
Hắn khẽ nhíu mày một chút, sau đó đi tới bàn ăn trước.
Sáu người, ngoại trừ Ngôn Án và Lương Bạch Vũ thì những người khác đều đã tới rồi.
Giang Thiên nhìn chỗ trống, nói: “Em đi gọi Lương lão sư một tiếng. Còn chị Ngôn Án bên kia——” cậu là nam, đi lên tầng ba, khu vực nữ khách, hình như không tiện lắm nhỉ?
Ánh mắt Ôn Dạng thâm sâu, nhìn Kỳ Duyên, lại nhìn Kỷ Lan, vừa định nói để cô đi gọi thì Kỳ Duyên đứng lên.
Hắn nói: “Ngôn Án để tôi đi.”
Bàn ăn lặng ngắt như tờ, mọi người đều khó tin nhìn hắn.
Kỳ Duyên, danh tiếng tốt nhất, hot nhất giới giải trí, mọi mặt đều đỉnh cao, vậy mà lại đi gọi một người mới dậy???
Hơn nữa khuyết điểm lớn nhất của Kỳ Duyên xưa nay chính là làm người bất cận nhân tình, cô độc, bộ dạng lúc nào cũng không thèm để mắt đến ai. Người như vậy, lại đi gọi một người mới?
Nội tâm mỗi vị khách mời ở đây đều phức tạp, mà khu bình luận lại càng chấn động.
Cư dân mạng thì kích động, fans thì phản đối, Kỳ Duyên vẫn đứng như cũ, đi lên đầu tiên.
Tâng ba, ngoài cửa phòng Ngôn Án, Kỳ Duyên gõ gõ ngón tay.
Một lần, hai lần, ba lần, trong phòng không có động tĩnh.
Hắn không do dự, trực tiếp đẩy cửa đi vào.