“A a a a a nam thần của tớ quá đẹp trai!!!!”
“Kỳ Duyên thật quá đẹp trai, chỉ cầu được ngủ một lần!”
“Tớ cũng vậy huhuhuhu, không cần ngủ chỉ cần nắm tay một cái thôi cũng được a a a a!”
“......”
Hai cô bé bên cạnh nhìn ảnh chụp trong điện thoại, ngữ khí kích động.
Ngôn Án nghe hết cả. Cô chớp mắt một cái, duỗi thẳng cái lưng, trong lòng vui vẻ.
Xem đi, ngủ cô cũng ngủ rồi, tay cô cũng nắm rồi.
Quả nhiên theo đuổi trai đẹp bất luận là ở tu tiên giới hay thế giới hiện đại cũng đều là chân lý vĩnh cửu.
Cô xuống tay còn rất nhanh. Ba năm trước, khi Kỳ Duyên mới bước vào giới giải trí, còn chưa có danh khí đã thu được người về ngủ rồi.
Đổi lại là bây giờ chỉ e là hão huyền.
“Thôi vậy, chỉ cần để tớ nhìn được người thật thôi cũng được. Nhưng mà anh ấy chưa bao giờ tham gia bất luận hoạt động bên ngoài nào. Chúng mình chỉ có thể nhìn thấy anh ấy ở trong rạp chiếu phim thôi. Ấy vậy mà dạo gần đây anh ấy cũng chẳng đóng phim điện ảnh nữa.”
“Huhuhuhuhu cậu đừng nói nữa. Mấy tháng rồi tới còn chưa thấy Kỳ Duyên đây! Có nhan sắc, có thực lực là tùy hứng như vậy đấy. Người khác một khoảng thời gian không xuất hiện trên màn ảnh đã sợ bị quên. Chúng ta thì ngược lại, chúng ta còn sợ Kỳ Duyên quên mất đám fan gào khóc đòi ăn này.”
“Nhưng mà không phải gần đây có cái gameshow gì mà “Nhân gian pháo hoa vị” đó sao. Nghe nói Kỳ Duyên cũng tham gia.”
“Đó là tin vịt mấy account marketing nói bừa thôi, cậu không biết hả? Chương trình này là sản phẩm của công ty Kỳ Duyên, lấy anh ấy ra làm mánh lới tạo sự chú ý!”
“Haizz, chắc vậy.”
Nghe đến đấy, Ngôn Án đang thót tim chợt bình tâm lại.
“Nhân gian pháo hoa vị” chính là cái chương trình cô muốn đi casting. Nếu chồng cũ muốn tham gia, có khi cô phải suy xét lại một chút.
Ngôn Án sợ đối phương tranh giành con với mình. Trước kia cô đọc tiểu thuyết cũng nhiều, đến thế giới này cũng xem nhiều phim truyền hình, đọc nhiều tiểu thuyết, trong ấy thường xuất hiện tình tiết cha mẹ tranh giành con cái.
Tuy rằng Kỳ Duyên không biết cô mang thai nhưng tiếp xúc nhiều, thân phận của mẹ con cô có khả năng sẽ bị lộ. Hắn là tai họa tiềm tàng tranh đoạt con với cô, tất nhiên cô tránh xa được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
“Dù sao đi nữa thì Kỳ Duyên vẫn đẹp trai. Là người đẹp trai nhất thế gian này không thể nghi ngờ.”
“Đương nhiên rồi, cậu đã xem các bảng xếp hạng trên diễn đàn chưa? Bảng nào cũng là Kỳ Duyên đứng thứ nhất, vượt xa thứ hai luôn!”
Nghe vậy Ngôn Án cũng chẳng có phản ứng gì. Bởi vì cô cũng cảm thấy y như thế. Ba năm trước, sau khi xuyên đến thế giới này, sở dĩ cô kết hôn chớp nhoáng với kỳ Duyên là bởi vì hắn đáp ứng đủ tiêu chuẩn làm cha của con cô - ngoại hình đẹp.
Nhưng mà, hai đứa bé đang ngoan ngoãn đợi trong túi lại không yên.
Đẹp trai nhất thế gian này?
Mẹ từng nói ba của bọn chúng chính là người đẹp trai nhất.
Ngôn Mông Mông không nhịn được lặng lẽ xê dịch trong túi, lộ ra cái đầu vàng vàng cam cam, hơn nữa còn muốn bay lên, bay đến trước mặt nữ sinh cầm điện thoại di động, xem thử Lư sơn chân diện mục* của người cha đẹp trai nhất ra sao.
(*Lư sơn chân diện mục: Trích từ câu thơ “Bất thức Lư sơn chân diện mục” trong bài thơ Đề Tây Lâm Bích của Tô Đông Pha nghĩa là không biết bộ mặt thật của núi Lư trông như thế nào)
Bởi vì trong lòng quá kích động, cả thân mình quả chanh đều hơi run.
Trong túi bên phải, bạn nhỏ Ngôn Khốc Khốc cũng chậm rì rì trở mình, định đi theo anh trai xem một cái. Bé cũng muốn biết ba trông như thế nào.
Con trai vừa động, Ngôn Án lập tức ý thức được. Cô nhanh tay ngăn chặn hai bảo bảo đang ngo ngoe rục rịch, ấn quả chanh và mướp đắng lại vào túi, sau đó vội vàng nhìn xung quanh.
Không ai phát hiện có gì bất thường.
Cô nhẹ nhàng thở ra, thừa dịp tàu điện ngầm đến trạm, nhanh tay thu dọn đồ đạc đi xuống.
Ở trong một góc nhỏ không người, Ngôn Án quay mặt vào tường, cúi đầu nhỏ giọng trách cứ hai đứa nhỏ đang ngoan ngoãn rúc trong túi: “Sao các con lại như vậy? Không phải mẹ đã bảo các con sau khi ra ngoài không được hiện hình người cũng không được động đậy rồi sao? Các con như vậy sẽ bị phát hiện. Ngôn quả chanh con sẽ bị cắt thành lát chanh, sau đó phơi khô, cho người ta pha nước uống! Ngôn mướp đắng con còn thảm hơn. Con sẽ bị rửa sạch, sau đó cắt thành miếng rồi bị ném vào chảo dầu sôi mà xào. Họ còn cho thêm muối, thêm gia vị và còn thêm cả ớt cay ơi là cay!”
Chanh và Mướp đắng nghe xong hơi co rúm lại.
Một lát sau.
Giọng nói đáng thương vô cùng của Ngôn Mông Mông vang lên nhẹ nhàng: “Mẹ ơi, con xin lỗi. Con với em không phải cố ý. Bọn con chỉ muốn nhìn một chút xem ba trông như thế nào thôi.”
Ngôn Án sửng sốt: “Ba?”
Ngôn Mông Mông uất ức nói: “Vâng, mẹ nói ba là người đẹp trai nhất. Mới nãy các chị đang nói về người đẹp trai nhất. Người đẹp trai nhất đó có phải là ba không ạ?”
Ngôn Án khẽ ho khan, khuôn mặt tròn có chút trẻ con, mắt hạnh chớp chớp, hơi chột dạ, nhưng tất nhiên bọn nhỏ không nhìn ra được: “Không phải!”
Bạn nhỏ Ngôn Khốc Khốc hỏi lại theo bản năng: “Ơ? Không phải sao?”
Ngôn Án: “Đương nhiên không phải. Mẹ lừa các con thôi. Cỏ đồng tiền là loài sinh sản vô tính, các con không có cha, chỉ có mẹ!”
Quả mướp đắng trong túi bên phải lập tức mềm xuống, có vẻ ỉu xìu khác thường, trong lòng, trong miệng, trong khắp thân thể đều là đau khổ, đắng nghét.
Quả chanh trong túi bên trái lăn một vòng, sau đó bất động, trong lòng cũng ê ẩm, chua lòm.
Các bạn nhỏ khác ai cũng có mẹ có cha. Cuối tuần ba mẹ còn cùng nhau dẫn họ đi chơi ở công viên giải trí.
Nhưng mà các bé lại không có.
Thân là chanh tinh / mướp đắng tinh đã tu luyện ba năm trong kết giới sâu trong ngõ nhỏ, Ngôn Mông Mông / Ngôn Khốc Khốc lần đầu tiên trong suốt ba năm qua chua / đắng như vậy.
Bé là chanh tinh / mướp đắng tinh không có cha huhuhuhu.
Vị chua và vị đắng cùng tràn lan ra ngoài, Ngôn Án không nhịn được hắt xì một cái.
Cô lập tức nói: “Mông Mông, Khốc Khốc à, đây là do mẹ lừa các con, mẹ xin lỗi các con, bồi thường cho các con nha. Casting xong mẹ mua kẹo mút cho các con ăn có được không?”
Hai đứa bé, đứa thì chua, đứa thì đắng, thích nhất là đường. Đường trị bách bệnh.
Quả nhiên, vị chua, vị đắng tràn ngập xung quanh Ngôn Án lập tức biến mất.
Ngôn Mông Mông kích động nói: “Mẹ ơi con muốn vị cam cơ!”
Ngôn Khốc Khốc cũng kích động theo: “Mẹ ơi, con muốn vị dâu tây!”
Ngôn Án: “Được luôn.”
Sau khi trấn an hai đứa bé xong, Ngôn Án được bọn nhỏ đồng ý bỏ lại vào trong túi, đi vào tòa nhà công ty giải trí Khang Hằng.
Tòa nhà này cao hơn một chút so với các tòa cao ốc xung quanh. Đứng từ dưới nhìn lên luôn có loại cảm giác chìm trong mây ảo.
Khang Hằng là công ty giải trí tốt nhất, có tổ chức lợi hại nhất và có nghệ sĩ hot nhất.
Nhưng mà hai năm trước, Khang Hằng gặp phải một đả kích lớn. Người sáng lập kiêm CEO bị bắt, cuối cùng bị phán tù chung thân.
Mà vị trí tổng giám đốc công ty lại bị một kẻ vô danh tiếp quản.
Khoảng thời gian đó, trên mạng rần rần tin về Khang Hằng, nói rằng Khang Hằng vậy mà còn phát triển mạnh mẽ hơn trước. Đến bây giờ thì không một công ty giải trí nào có thể cạnh tranh được với Khang Hằng nữa.
Không chỉ vậy, Khang Hằng vốn chỉ hoạt động trong ngành giải trí nay cũng hướng đến các ngành sản xuất khác. Thế lực từng bước mở rộng, quyết sách tinh chuẩn tàn nhẫn, tới nỗi người ta đều thấy lạnh sống lưng.
Bởi vậy có rất nhiều người đều phải lau mắt mà nhìn vị tổng tài trung tuổi này.
Tóm lại, người trong giới giải trí đều muốn đầu quân cho công ty này. Dù sao lưng dựa đại thụ thì được hưởng bóng râm. Nếu mà được trọng dụng thì tài nguyên, đại diện, hotsearch đều đến tay, ngồi chờ ẵm tiền là được! Sung sướng bao nhiêu!
Chồng cũ đẹp trai của cô cũng là nghệ sĩ công ty này.
Chẳng qua công ty này quá lớn, Ngôn Án cũng chẳng sợ gặp phải cố nhân. Sau khi đến quầy lễ tân được chỉ đường lên tầng, cô trực tiếp xông pha.
Bởi vì có cái cửa sau là Lương Bạch Vũ, chỉ cần đi qua sân khấu là trăm phần trăm được chọn nên Ngôn Án cũng không hồi hộp chút nào.
Casting phim truyền hình, phim điện ảnh còn kiểm tra kỹ thuật diễn này nọ chứ casting gameshow chỉ hỏi một ít vấn đề.
Nhân viên casting số một: “Cô Ngôn Án, vì sao cô lại muốn tham gia gameshow của chúng tôi?”
Ngôn Án nghiêm túc trả lời: “Bởi vì tôi muốn kiếm tiền.”
Đối phương: “Phụt.”
Nhân viên casting số hai: “Vậy cô biết nấu ăn không?”
Ngôn Án im lặng, cúi đầu nhẹ giọng nói: “Không......”
Cỏ đồng tiền các cô phơi nắng, uống nước là được, không cần nấu ăn. Hơn nữa cô cũng không thích đồ ăn của nhân loại, cảm thấy khẩu vị của họ đối với cô mà nói quá kỳ quặc. Nhưng mà chuyện này có trừ điểm xếp hạng không? Trước khi quay gameshow cô có nên học nấu ăn trước đế chuẩn bị không?
Đối phương gật đầu: “Rất tốt.”
Ngôn Án: “À há?”
Nhân viên casting số ba: “Cô có biết làm mấy việc linh tinh nhà nông như bắt gà, bắt cá, chăn lợn không?”
Ngôn Án: “Tôi biết! Tôi bắt gà, bắt cá, chăn lợn rất giỏi! Thật đấy!”
Vừa nói cô vừa ưỡn thẳng lưng.
Nhớ hồi cô còn ở Tu tiên giới, lúc đó mới biến thành hình người không lâu, còn ham chơi. Cô bắt cá trong hồ rồi lại thả đi, thả rồi lại bắt. Cuối cùng những có cá đó đều đơn giản nằm yên đại luôn. Bắt gà cũng vậy. Chăn lợn càng đơn giản. Mấy con lợn không phải cái gì cũng ăn đấy sao?
Vẻ mặt của cô biến hóa muôn màu muôn vẻ, bộ mặt như thể “tin tôi đi, thật đấy“.
Nhân viên casting số ba không nhịn được cười, vừa lòng gật gật đầu.
......
Đến lúc hỏi xong câu cuối cùng, vẻ mặt nhân viên casting đại khái đều là mỉm cười, vô cùng hiền từ mà nhìn cô.
Ngôn Án có thể cảm nhận được sự yêu thích của mọi người đối với mình, lập tức liền cảm thấy anh bạn bồ câu của mình mặt mũi thật là lớn.
Đối phương cười cười bảo cô về nhà chờ thông báo.
Ngôn Án vui sướng hài lòng phất phất tay, nhảy nhót rời khỏi phòng casting.
Cửa thang máy mở ra, cô nhanh chân bước vào, đi xuống tầng.
Cô không hề phát hiện có một phòng hội nghị phía đối diện, chồng cũ của cô đội mũ lưỡi trai đi ra, trùng hợp thấy được cô.
_______________________________
Chương này tác giả không có nói gì hết.