Sau khi Dương Thân rời đi, văn phòng chỉ còn lại một mình Ngôn Án.
Hiệu quả cách âm quá tốt nên trong phòng vô cùng yên tĩnh, không nghe thấy bất luận âm thanh gì.
Cô nhìn hợp đồng trên bàn, nghĩ tới mười phút nữa Kỳ Duyên sẽ đến, trong lòng bắt đầu căng thẳng lạ kỳ.
Tim đập thình thịch. Cô dần dần đứng ngồi không yên.
Ngay khi Ngôn Án không nhịn được mà đứng dậy khỏi sofa, định vận động cành lá thì cửa bị mở ra.
Kỳ Duyên bước vào.
Hắn mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen.
Quần tây đen tôn lên đôi chân dài hoàn mỹ của hắn. Tay áo sơ mi xắn lên một nửa, lộ ra cánh tay đường cong mượt mà. Trên cổ tay phải đeo đồng hồ thiết kế khiêm tốn mà sang trọng, làm nổi bật làn da trắng như tuyết. Tay cầm tài liệu, năm ngón tay khớp xương rõ ràng.
Đầu tiên, Kỳ Duyên tùy ý nhìn Ngôn Án một cái, sau đó nghiêng đầu, trở tay đóng cửa lại.
Nắng chiều tràn vào qua cửa sổ sát đất, bao phủ lên một nửa văn phòng.
Hắn không đứng dưới ánh nắng kia nhưng cả người lại lóa mắt hơn cả ánh mặt trời. Nhất cử nhất động đều thu hút sự chú ý của người khác.
Đóng chặt cửa xong, Kỳ Duyên trực tiếp đi đến trước mặt Ngôn Án, vẻ mặt đạm mạc, ngữ khí như thường: “Sao em không ngồi?”
Ngôn Án lặng lẽ thả lỏng bàn tay nắm chặt bên người, sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống.
Kỳ Duyên cũng ngồi xuống đối diện, tùy ý ném tài liệu trên bàn trà, cả người ngả vào sofa.
Tuy vẻ mặt vẫn có vẻ lãnh đạm như cũ nhưng thoạt nhìn động tác lại có thể cảm giác được một chút mệt mỏi.
Ngôn Án vô thức nhìn thoáng về phía xấp giấy kia. Tờ trên cùng không phải tiếng Trung, cũng không phải tiếng Anh.
Cô nhìn không hiểu.
Ngôn Án thu hồi tầm mắt, liếc nhìn Kỳ Duyên.
Hai ngón tay thon dài để ở huyệt thái dương, hai mắt hơi híp, xoa nhẹ.
Hai người đều không nói gì, văn phòng lần nữa trở lại yên tĩnh.
Khiến cô có một loại cảm giác sơn vũ dục lai phong mãn lâu*.
(山雨欲来风满楼/ sơn vũ dục lai phong mãn lâu: Mưa núi sắp ngang, gió khắp lầu - Trích từ bài thơ Hàm Dương thành đông lâu - Hứa Hồn)
Nên xoa dịu bầu không khí một chút - Cô nghĩ.
Ngôn Án khẽ ho một tiếng: “Hôm nay anh bận lắm sao?”
Kỳ Duyên tựa vào sofa, mắt khẽ giật, ánh mắt dừng trên người cô: “Một chút.”
“Ồ.” Ngôn Án chống tay trên sofa, hai chân lắc nhẹ, trong lòng hơi tò mò. “Dương Thân nói anh chỉ rảnh một ngày. Anh là diễn viên, diễn viên mà cũng suốt ngày cần phải họp hành sao?”
“Không cần.” Kỳ Duyên nói.
Ngôn Án nghi hoặc: “Vậy sao anh ——”
Hắn giơ tay điều chỉnh vị trí đồng hồ: “Tôi định đổi nghề.”
Đổi nghề???!
Đây là ý gì?!
Ngôn Án sững sờ ba giây, buột miệng thốt lên: “Anh không muốn làm diễn viên nữa?”
“Ừm.” Hắn nói: “Cái nghề diễn viên này tôi đã chạm tới trần nhà rồi.”
Hắn xuất đạo ba năm, đã tham diễn vào những đoàn phim tốt nhất.
Đoàn phim tốt nhất cũng có nghĩa là kịch bản xuất sắc nhất, đạo diễn lợi hại nhất, quay phim trâu bò nhất, biên tập cắt nối ưu tú nhất.
Tác phẩm của hắn tới tận bây giờ vẫn chưa hề giảm nhiệt.
Một minh tinh, theo đuổi cũng không gì ngoài vài điểm: vai diễn kinh điển được lưu vào lịch sử điện ảnh, danh tiếng được đại chúng công nhận, lượng fans khổng lồ.
Những thứ này, hắn đều đã đạt được.
Bây giờ, mỗi ngày vẫn có vô số kịch bản tới tìm hắn. Những kịch bản này có tốt cũng có xấu. Tốt thì thực sự rất ưu tú nhưng vẫn không bằng những bộ hắn từng diễn.
Vậy nên đã hơn nửa năm nay hắn không nhận thêm kịch bản.
Kỳ Duyên đang dựa vào sofa ngồi thẳng lại, sau đó nghiêng người về phía trước, chắp tay lại trước ngực. Đôi mắt đen nhánh trực tiếp khóa chặt Ngôn Án. Môi mỏng khẽ mở: “Tôi đã lên kế hoạch rời khỏi giới giải trí, lui về phía sau màn, kinh doanh văn phòng nghệ sĩ. Em là người đầu tiên tôi đưa ra cành oliu. Trước đó chúng ta cũng đã nói thỏa đáng trong điện thoại. Nhưng Dương Thân lại nói với tôi rằng em đổi ý.”
Tốc độ nói chuyện của hắn không nhanh không chậm, ngữ khí cũng rất bình tĩnh, không khác gì với nói chuyện bình thường nhưng lại khiến người ta áp lực cực điểm: “Ngôn Án, thật sự là vậy sao?”
Ngôn Án há miệng, muốn nói gì đó, lại không phát ra tiếng.
Vân vân......
Hiện tại trong đầu cô vẫn là chuyện hắn muốn đổi nghề, muốn rời khỏi giới giải trí.
Hắn mất ba năm để đạt tới độ cao hiện tại. Vô số người muốn bò lên đây nhưng có lẽ cả đời cũng không đến nổi.
Vậy mà hắn nói muốn rời khỏi giới giải trí?
“Ngôn Án.” Kỳ Duyên đang gọi cô.
“Hả?” Cô định thần lại, ánh mắt vẫn còn chút mờ mịt.
“Vì điều khoản hợp đồng có vấn đề sao?”
Ngôn Án lắc đầu.
“Vậy vấn đề là do tôi?”
Ngôn Án gật gật đầu.
Sau đó cô lập tức phản ứng lại, từ gật đầu chuyển sang lắc đầu: “Không không không, không phải vấn đề do anh. Là ở tôi.”
Kỳ Duyên lại ngồi dựa vào sofa: “Vấn đề gì? Em không muốn vào giới nữa?”
“Không phải......” Ngôn Án vẫn chuẩn bị vào giới giải trí. Cô muốn kiếm tiền nuôi gia đình.
“Tìm được nơi tốt hơn sao?” Kỳ Duyên nhướng mày: “Là nhà ai?”
Ngôn Án: “......”
Ngôn Án nói không nên lời.
Khóe môi Kỳ Duyên hơi cong, khẽ thở ra một hơi: “Ngôn Án, dù gì cũng từng là vợ chồng một thời gian, tôi không muốn vòng vo với em nữa. Toàn bộ giới giải trí không có nhà nào so được với Khang Hằng. Vậy nên, nguyên nhân là bởi vì tôi phải không?”
Ngôn Án còn muốn biện giải nhưng gặp phải ánh mắt của hắn, cô cúi đầu từ bỏ.
Đã bảo chồng cũ này có năng lực đàm phán rất mạnh, cô đã sớm thấy rồi. Chỉ là khi ấy, đối tượng là người khác, không phải cô. Cô còn ở bên cạnh thầm thích thú.
Hiện tại, phong thủy đổi thay, đến lượt cô khóc.
Kỳ Duyên đặt tay lên tay vịn sofa, đầu ngón tay khẽ động: “Năm đó chúng ta hảo tụ hảo tán. Tôi không rõ vì sao em muốn tránh tôi. Nếu nói đến nguyên nhân thì tôi chỉ nghĩ ra được một cái. Em có chuyện gì đó gạt tôi, sợ tôi phát hiện.”
Vừa dứt câu, đầu Ngôn Án lập tức nảy lên, sắc mặt hơi tái nhợt nhìn hắn.
Mắt hắn lại không dừng trên người cô mà nhìn về phía cửa sổ sát đất sau lưng cô. Nhìn cảnh sắc rộng mở bên ngoài, phảng phất như đang nói chuyện phiếm: “Báo cáo kiểm tra sức khỏe là thật, em đã sinh con rồi phải không?”
Nói đến con, Ngôn Án thật sự không ngồi yên được nữa.
Cô đứng phắt dậy, cả ngọn cỏ như muốn nổ tung: “Tôi đã nói với anh, báo cáo kiểm tra sức khỏe sai rồi! Là sai! Tôi thật sự không có mang thai. Hơn nữa năm đó tôi mới bao nhiêu tuổi? Cho dù có mang thai, một cô gái vừa ly hôn như tôi khẳng định cũng sẽ phá bỏ, không sinh ra đâu! Sao anh cứ mãi luẩn quẩn chuyện này vậy? Anh muốn có con sao? Nếu muốn, anh có thể đi tìm người kết hôn, bảo người đó sinh cho anh đi. Hiện tại tuổi anh cũng không lớn ——”
Giọng Ngôn Án nghẹn lại, rụt cổ, không dám nói nữa.
Ánh mắt của Kỳ Duyên thực đáng sợ.
Vẫn là gương mặt đó, thậm chí vẻ mặt cũng không thay đổi gì nhưng đôi mắt kia như ẩn chứa mưa rền gió dữ.
Ngôn Án dời mắt, cúi người cầm lấy túi của mình, vội vàng từ biệt: “Dù sao tôi cũng không ký. Không quấy rầy anh làm việc, tôi đi trước ——”
“Đứng lại.”
Hai chữ, trời tháng tám phảng phất như có mưa đá.
Ngôn Án sắp rời khỏi khu vực được mặt trời chiếu sáng, bước chân vô thức ngừng lại.
Vẻ mặt cô chán nản, bực bội cắn môi, sau đó xoay người, nhìn bóng lưng hắn: “Kỳ Duyên, anh không thể ép tôi ký hợp đồng.”
Kỳ Duyên cười một tiếng: “Tôi cũng không ép ai. Em không ký thì không ký, nhưng mà trả lại một ngàn vạn cho tôi.”
Một ngàn vạn......
Ừ nhỉ, còn có một ngàn vạn.
Ngôn Án đứng chôn chân tại chỗ, ngẩng đầu nhìn trần nhà, thở dài.
Mười mấy giây sau, cô như chấp nhận số phận, lại ngồi xuống sofa, cũng là chỗ đối diện Kỳ Duyên.
Cô chân thành thực lòng nói: “Kỳ lão sư, không phải anh nói cho tôi mượn sao? Đợi một thời gian nữa tôi trả lại cho anh nhé?”
Kỳ Duyên ung dung nhìn cô: “Trả ngay bây giờ.”
Ngôn Án nhấp môi: “Một ngàn vạn đó tôi đã đưa cho người khác rồi.”
Kỳ Duyên: “Vậy nên?”
Ý của hắn rất rõ ràng, liên quan quái gì đến hắn.
Ngôn Án căm giận nói: “Là chính anh nói muốn cho tôi mượn.”
Kỳ Duyên cười nhạt: “Tôi đổi ý.”
Ngôn Án không nói gì một lúc, cúi đầu xuống: “Vậy không tốt lắm đâu.”
Kỳ Duyên lắc đầu, vô tình nói: “Ngôn Án, là em đổi ý trước. Chuyện ký hợp đồng là em đồng ý rồi, khi đó tôi có ép em không?”
Không có.
Khi ấy cô bị một ngàn vạn làm đầu óc lú lẫn nên không suy xét đã đồng ý.
Ngôn Án vỗ trán mình, suy sụp dựa vào sofa: “Dù sao hiện giờ tôi cũng không trả được một ngàn vạn cho anh. Anh có không cho tôi đi thì tôi cũng không trả lại được.”
Ý của Ngôn Án cũng rõ ràng, là chơi xấu đó.
Không còn tiền, cũng không ký hợp đồng, hắn làm gì được nào.
Hắn cũng không thể làm ra chuyện mưu sát vợ cũ chứ?
Kỳ Duyên nhìn cô một lúc, nhìn đến mức Ngôn Án phải cầm lấy gối dựa một bên lặng lẽ che mặt mình lại.
Kỳ Duyên bình tĩnh thu hồi tầm mắt, cầm lấy tài liệu trên bàn trà, đứng dậy đi về phía bàn làm việc. Vừa đi vừa nói: “Vậy thôi, em đi đi. Một ngàn vạn tùy em bao giờ trả thì trả.”
Ngôn Án chớp chớp mắt, nhích gối dựa xuống đặt dưới cằm, chớp mắt nhìn hắn: “Hở?”
Vừa đồng ý đó hả?
Kỳ Duyên ngồi xuống trước bàn làm việc: “Chỉ là hơi đáng tiếc, nội dung cuộc họp hôm nay có một phần là về em.”
Ngôn Án chỉ vào mình: “Tôi?”
“Ừm, đang thương thảo lộ tuyến sau này của em.” Hắn nghĩ nghĩ: “Đạo diễn Lục chuẩn bị bộ phim mới suốt ba năm trời, không bao lâu nữa sẽ khởi quay. Nữ chính tạm thời chưa được chọn, vốn định cho em.”
Cô vô thức thở nhẹ đi, cúi đầu suy nghĩ.
Đạo diễn Lục mà Kỳ Duyên nói hẳn là Lục Đông Dương.
Đây là một đạo diễn lớn. Vô số người muốn vào tổ phim điện ảnh của ông ấy mà không được...
“Nhưng mà nếu em không muốn thì thôi vậy.” Kỳ Duyên lấy di động ra, ấn vài cái, đặt lên sườn tai.
Ngôn Án vô thức dõi theo nhất cử nhất động của hắn.
“Dương Thân, là tôi.” Ngữ khí hắn nhàn nhạt: “Ngôn Án không ký, cậu đưa người dự bị đến đây một chuyến, chúng ta ký với người đó... À, mang tài nguyên lúc đầu cho Ngôn Án chuyển sang cho người này, bao gồm cả nữ chính phim của đạo diễn Lục...”
Ngôn Án lập tức ném gối dựa ra: “Chờ một chút!”
Kỳ Duyên nhìn về phía cô, sâu trong đáy mắt ánh sáng ẩn hiện.
Cô hít thật sâu một hơi: “Anh anh anh chờ một chút, cho tôi mười phút, để tôi nghĩ lại, nghĩ lại đã.”
Hắn khẽ cười một tiếng, nói chờ một lát vào trong điện thoại rồi buông điện thoại xuống: “Tôi chỉ cho em mười giây.”
Ngôn Án lập tức nhảy dựng lên: “Mười giây quá ít. Mười phút không được vậy năm phút?”
Kỳ Duyên: “Mười, chín, tám ——”
Cô gấp muốn chết, che tai lại: “Vậy ba phút. Ba phút được không?”
“Bảy —— sáu ——”
Ngôn Án không muốn để ý đến hắn, quay lưng lại, đầu óc nhanh chóng vận động.
Nữ chính phim điện ảnh của Lục Đông Dương đó! Một ngàn vạn đó! Tài nguyên tốt nhất đó!
Cô từ chối thì sẽ đem hết cho người dự bị. Nếu bỏ lỡ thì sẽ thật sự mất luôn, làm sao đây làm sao đây?
“Năm —— bốn ——”
Nhưng con và thân phận của cô...
Trước kia cô và hắn chung chăn gối cũng đâu có bị phát hiện.
Hơn nữa, diễn viên đều làm việc ở đoàn phim, sao mà ở gần ông chủ được? Không thể nào. Hắn bận cô cũng bận, làm gì có thời giờ mà gặp mặt?
“Ba —— hai —— một.” Kỳ Duyên đếm xong, lại cầm điện thoại lên: “Dương Thân...”
“Tôi ký!” Ngôn Án dùng hết sức bình sinh, mặt nén đến đỏ bừng, đôi mắt sáng đến kinh người: “Tôi ký!”
Hợp đồng chia làm ba phần, Ngôn Án ngồi xổm bên cạnh bàn trà, viết tên mình từng nét từng nét xuống.
Nét chữ cũng giống như người. Chữ viết của Ngôn Án tròn tròn, thật là đáng yêu.
Hơn nữa, sau khi viết xong, cô lại khẽ thở phào.
Bất luận là chuyện gì, lúc quyết định đều là lúc mệt mỏi nhất.
Nhưng một khi quyết định xong, trần ai lạc định (đã đến hồi kết thúc) rồi thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Mặc kệ quyết định này sẽ dẫn tới điều gì về sau, cô đã ký xong, còn làm sao được nữa đây?
Kỳ Duyên cầm hộp dấu đỏ đi tới, để bên cạnh cô, nhắc nhở: “Ấn vân tay.”
“À.” Ngôn Án buông bút xuống, đè ngón tay cái xuống hộp mực, đang định ấn xuống chỗ mình ký tên thì dừng một chút, ngẩng đầu nhìn hắn: “Kỳ Duyên.”
“Ừm?” Hắn đứng bên cạnh cô, từ trên cao nhìn xuống, vừa vặn chắn ánh nắng.
Ngược sáng, sắc mặt hắn thoạt nhìn nhu hòa kỳ lạ. Phảng phất như vài phút trước, cái người vô tình đếm từng giây kia chỉ là ảo giác của cô.
“Anh sẽ ghi thù sao?” Cô hỏi: “Lúc nãy tôi suýt nữa đổi ý, sau này anh có vì vậy mà cắt bớt tài nguyên của tôi không?”
Kỳ Duyên trầm mặc một lát, trong ánh mắt mang có chút bất đắc dĩ: “Không đâu.”
“Thật sao?” Nếu là cô thì cô làm thế đấy.
Hắn liếc mắt quét qua cô một cái, ngồi xuống sofa bên cạnh, nhàn nhạt nói: “Không ký thì sẽ có.”
“Ký ký ký.” Ngôn Án nhanh chóng ấn vân tay của mình xuống, nhỏ giọng nói: “Anh mà cắt tài nguyên của tôi, tôi sẽ bất chấp tất cả, đem chuyện chúng ta là chồng cũ vợ cũ nói ra ngoài, cọ nhiệt độ của anh...”
Kỳ Duyên cười, không hề gì: “Em có thể thử.”
Ngôn Án bĩu môi không nói, đẩy hợp đồng tới trước mặt hắn, rút khăn giấy lau ngón tay cái.
Kỳ Duyên cầm lấy chiếc bút cô vừa dùng qua, ký tên mình dưới mục đại diện pháp nhân/ đại diện trao quyền, sau đó đóng dấu của công ty.
Cô thò đầu qua nhìn một cái: “Con dấu của công ty sao lại để trong ngăn kéo của anh?”
Hắn vừa mới mang con dấu tới cùng với hộp mực. Thứ này sao lại để ở chỗ hắn?
“Cầm dùng trước.” Kỳ Duyên vừa thuận miệng nói vừa đưa một phần hợp đồng cho cô: “Của em.”
Ngôn Án nhận lấy, nhìn chỗ ký tên trên trang giấy.
Tên của hai người lại được viết trên cùng một trang, khiến cô chợt nhớ tới lúc ký tên kết hôn rồi ly hôn hồi trước.
Cô lắc đầu, lấy túi ra định bỏ hợp đồng vào.
Thế nhưng lại chỉ bỏ được hai phần ba tờ giấy, còn một phần dư ra ngoài.
Ngôn Án nhíu mày, giơ tay mò mẫm xuống đáy túi, lấy ra ba quả sơn trúc.
Là ba quả mà lúc đi được bé sơn trúc cho, trên đường cô chưa kịp ăn.
Ngôn Án để ba quả sơn trúc trên bàn trà rồi đút hợp đồng vào trong túi.
Khi cô vừa định cất sơn trúc vào túi lại thì người ngồi bên cạnh đột nhiên giơ tay tới lấy một quả.
Ngôn Án:?
Cô chớp chớp mắt, lập tức nhìn sang.
Kỳ Duyên nhẹ nhàng tung hứng sơn trúc trong tay: “Sao còn mang theo người thế này?”
Ngôn Án trầm mặc một lát.
Người bên cạnh này hiện tại coi như là lãnh đạo trực tiếp của cô.
Hơn nữa cô còn nhớ rất rõ là lãnh đạo trực tiếp thích ăn sơn trúc.
Năm đó sau khi kết hôn, cô và hắn thường cùng nhau bóc sơn trúc ăn.
Lúc nãy đổi ý, e là có ảnh hưởng xấu trong lòng hắn, nếu vậy...
Ngôn Án nở nụ cười: “Hôm nay tới đây nên chuẩn bị riêng cho anh.”
Kỳ Duyên liếc nhìn cô một cái, không tỏ ý kiến: “Vậy à?”
Cô gật đầu, đẩy hai quả còn lại tới trước mặt hắn: “Thật mà, sơn trúc này ngọt lắm.”
Kỳ Duyên cúi đầu, nhìn quả sơn trúc trong tay.
Quả này không to lắm nhưng trông còn rất tươi, ngoại hình trông cũng không tệ.
Cầm trong tay còn làm hắn có loại cảm giác thân thiết.
Cảm giác thân thiết... với hoa quả?
Kỳ Duyên lắc đầu, bắt đầu bóc vỏ sơn trúc.
Ngôn Án vốn muốn đi nhưng nhìn thấy động tác của hắn, nghĩ một chút, giơ tay lấy một quả sơn trúc vừa rồi mới đẩy tới mặt hắn.
Nếu hiện tại cùng hắn ăn một quả...
Thế là từ tổn thất ba quả sơn trúc biến thành tổn thất hai quả. Bớt chút thiệt vẫn là tốt nhất.
“Không phải em nói mang cho tôi sao?” Kỳ Duyên nhàn nhạt nói.
Tay cô dừng giữa đường, sau đó thu lại, hào phóng nói: “Vậy anh ăn đi.”
Dù sao cô còn có một cây sơn trúc biết kết quả, về sau không thiếu ăn.
Ba quả này, cho hắn vậy ~
Kỳ Duyên nhìn quả sơn trúc mới bóc trong tay.
Thật là mới lạ. Thịt quả trắng mềm, óng ánh nước, thoạt nhìn rất ngọt.
Đột nhiên làm hắn nhớ tới chuyện trước kia.
Hồi ấy, lúc cùng nhau ăn sơn trúc, Ngôn Án toàn nhân lúc hắn bóc xong, tới chọc ghẹo để cắn trộm quả.
Hắn sẽ liếc mắt nhìn cô một cái, trong lòng vơi đi nhiều cảm xúc, ném vỏ đi, lấy quả thứ hai.
Ngôn Án sẽ lại đến trước mặt hắn đòi trả lại quả sơn trúc cắn dở.
Vợ chồng lúc tân hôn, trêu đùa một hồi sẽ tự nhiên làm ra một chút chuyện.
Từ trước Ngôn Án luôn là vậy, rất dính người, rất chủ động.
Trong mắt cô, tất cả đều là hắn.
Vậy nên khi ấy, lúc đưa ra ý ly hôn, hắn đã nghĩ rất nhiều, rằng cô sẽ nhất quyết không đồng ý.
Chẳng ngờ, cô lại đồng ý rất dứt khoát, biến mất cũng rất dứt khoát.
Mà ba năm sau, lần nữa gặp lại, cô cũng đã thay đổi không ít.
Không hề dính hắn, không hề chủ động.
Hắn nhìn ra được, cô còn có ý muốn tránh né.
Một người thay đổi thái độ lớn như vậy luôn luôn có nguyên nhân.
Còn đó là nguyên nhân gì, rồi sẽ tìm được, hắn không gấp.
Kỳ Duyên nhàn nhạt cười, đưa quả sơn trúc đã bóc xong qua: “Cho em.”
Ngôn Án sửa sang lại túi xong, đang định chạy lấy người, nghe thấy thế thì ngẩng đầu. Nhìn sơn trúc trước mặt, cô lập tức ngây người: “Ai cơ?”
“Cầm lấy.” Kỳ Duyên lại nói.
Ngôn Án chớp chớp mắt, nhận lấy.
Nếu hắn đã cho, cô cũng không khách khí.
Ngôn Án cúi đầu, cắn một miếng.
Vừa cắn một cái, vị ngọt ngập tràn trên đầu lưỡi, ngọt lành, mát lạnh.
Ôi, ngon quá đi.
Mặt mày Ngôn Án đều như tỏa sáng lên.
Đúng lúc này, cửa văn phòng bị đẩy ra, nữ thư ký xuất hiện ở cửa, thái độ cung kính: “Kỳ lão sư.”
Kỳ Duyên dùng khăn giấy lau tay, tầm mắt từ trên người Ngôn Án chuyển tới bí thư kia: “Chuyện gì?”
“Cô Ôn Dạng đang ở trước bàn lễ tân công ty, nói là muốn gặp ngài.”
Lời này vừa nói ra, Ngôn Án đang ăn sơn trúc ngẩng đầu lên, quai hàm phình phình.
Ôn Dạng tới?
Cô vô thức nhìn về phía người bên cạnh, trong mắt mang theo chút ý vị hóng chuyện bát quái.
Lúc ghi hình chương trình, cô phát hiện chồng cũ của mình với Ôn Dạng có chút bí mật nhỏ, như là hẹn nhau nửa đêm ra ngoài ngắm trăng.
Nào ngờ Kỳ Duyên ngữ khí lãnh đạm: “Không gặp.”
Nữ thư ký: “Vâng, tôi sẽ cho người đuổi cô Ôn Dạng đi.”
Sau khi nói xong, đóng cửa lại rồi đi mất.
Sơn trúc trong miệng rất ngọt, Ngôn Án mơ hồ không rõ hỏi: “Ôn Dạng tới tìm anh mà, sao anh lại không gặp? Hai người giận dỗi chia tay à?”
Kỳ Duyên nhíu mày: “Vì sao tôi phải gặp?” Giận dỗi chia tay cái gì?
“Hai người không phải......” Ngôn Án chưa nói ra miệng, sau khi ném vỏ sơn trúc xong, dùng tay tạo thành hình trái tim với Kỳ Duyên.
Vẻ mặt Kỳ Duyên có chút cạn lời: “...... Ở đâu ra mà em kết luận thế?”
Trước khi tham gia chương trình, hắn căn bản chẳng biết Ông Dạng là thứ gì.
Ngôn Án nghĩ nghĩ: “Thì buổi tối hôm đó đó. Tôi tới phòng anh...” Cô nuốt lại ba chữ đi trộm chanh vào. “... Tìm anh. Nhưng anh không có trong phòng. Sau đó bọn tôi gặp nhau. Tối hôm đó không phải anh với Ôn Dạng cùng đi ra ngoài sao?”
Kỳ Duyên nhíu mày, hồi tưởng một chút.
Hắn căn bản không có ký ức này. Hắn chưa từng nhớ có chuyện mình ngầm gặp Ôn Dạng.
Nhưng mà buổi tối hôm đó thực sự có chút kỳ lạ.
“Em thấy sao?” Hắn hỏi.
Ngôn Án lắc đầu: “Không, lúc tôi về phòng thì gặp Ôn Dạng ở đầu cầu thang. Hai người một trước một sau đi về, người khác vừa nhìn là hiểu ra.”
Kỳ Duyên cúi đầu, rơi vào trầm tư.
Ngôn Án tiếp tục nói: “Không sao mà. Loại chuyện này anh không cần băn khoăn đến tôi. Chuyện chúng ta qua rồi, con người phải nhìn về phía trước. Về sau tôi có người yêu cũng sẽ nói cho anh, chia sẻ cho anh biết.”
Kỳ Duyên nghiêng đầu, nhìn cô, đôi mắt thâm thúy: “Ngôn Án.”
“Hả?”
Hắn chỉ chỉ hợp đồng trên bàn trà: “Em đã đọc điều khoản trên hợp đồng chưa?”
Vì sao đề tài lại quay về điều khoản hợp đồng rồi?
Ngôn Án sờ sờ đầu, hơi mờ mịt, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Xem qua rồi.”
“Trong vòng năm năm không cho phép em yêu đương.” Kỳ Duyên đứng lên: “Cho nên, quản bản thân cho tốt vào.”
Ngôn Án:???
Có chuyện này nữa sao?
Tác giả có lời muốn nói: Cẩn thận bê đá đập chân mình.jpg