Chai nước Ngôn Án đưa là chai hoàn toàn mới, cô còn chưa uống qua, Kỳ Duyên cũng mới chỉ nhấp một ngụm nhỏ.
Bây giờ đổ dưới đất, gây ra tiếng vang không nhỏ, bọt nước văng tung toé, sau đó từ từ tràn xuống bậc thang.
Lúc nghe thấy tiếng động, Ngôn Án có nhìn qua, tầm mắt chạm phải nước trên mặt đất, cắn nhẹ môi, cảm thấy hơi tiếc.
Biết trước hắn uống nước không áp được thì cô đã chẳng cho. Lãng phí bao nhiêu, cả một chai nước lớn cơ mà.
Nhưng lúc này trong đầu Kỳ Duyên hoàn toàn chẳng có sự tồn tại của chai nước này. Hắn thậm chí còn chẳng nghe thấy tiếng chai nước rơi xuống, cũng không cảm giác được ống quần ướt.
Trong tai hắn, trong đầu hắn đều lặp lại vô hạn ——'ba ba ba ba ba ba ba ba ba ba......'
Ngôn Mông Mông và Ngôn Khốc Khốc vì căng thẳng nên nhắm mắt lại, rón rén mở mắt ra, đối diện với tầm mắt của Kỳ Duyên.
Gương mặt ngũ quan tinh xảo của Kỳ Duyên không chút biểu cảm. Đôi môi mỏng gợi cảm mím chặt. Đôi mắt cũng không hiện hỷ nộ.
Hai anh em Ngôn Mông Mông và Ngôn Khốc Khốc liếc mắt nhìn nhau. Gương mặt trẻ con trắng nõn và ánh mắt trong suốt mang theo chút sợ hãi và không biết làm sao cho phải.
Sao lại như vậy? Sao ba không để ý tới mình?
Lúc ba đối mặt với Trúc Trúc đâu phải như vậy. Chẳng lẽ là vì không thích hai đứa mình sao?
Hai đứa bé có chút đau lòng, nhìn Ngôn Án xin giúp đỡ.
Trong lòng Ngôn Án thật ra cũng đang rất thấp thỏm.
Nhưng bây giờ không ai nói gì, hiện trường yên lặng đến đáng sợ.
Cô ho khẽ một tiếng, đi vài bước về phía Kỳ Duyên, cẩn thận gọi: “Kỳ Duyên?”
Mấy ngày nay Ngôn Án xem rất nhiều video ngắn về chủ đề người làm cha sau khi biết mình có con. Có vài cái video, người cha trong đó biết chuyện còn ngất ngay tại trận.
So với hiện tại, ít nhất Kỳ Duyên vẫn chưa xỉu ngang nhưng thoạt trông có vẻ cũng không tốt lắm, cứ như mất hết hồn phách.
Mới chỉ là Mông Mông và Khốc Khốc thôi, kết giới ở sân sau thật ra còn có ba đứa cơ......
Nhưng dựa theo tình hình hiện tại, ba đứa ở sân sau đừng nên để hắn biết thì hơn. Dù sao, trước mắt cô cũng chưa kiếm đủ tiền, đợi đến lúc cô kiếm đủ bốn ngàn vạn nữa, trả lại Kỳ Duyên một ngàn vạn, còn ba ngàn vạn cho ba đứa cùng nảy mầm là được.
Đến lúc ấy, một nhà tề tựu, cô cũng không cần phải ở lại giới giải trí kiếm tiền, có thể dẫn bọn nhỏ về núi.
Sâu trong núi mới là nơi tốt nhất cho thực vật.
Vậy thì thật sự cũng không cần để Kỳ Duyên biết thêm.
Ngôn Án đè xuống suy nghĩ này trong lòng, thấy Kỳ Duyên chẳng phản ứng gì, lại hỏi: “Anh có ổn không đấy?”
Kỳ Duyên nghe vậy, miễn cưỡng hoàn hồn.
Hắn nhìn ba đứa bé trước mặt, nhìn lại Ngôn Án đứng bên cạnh Ngôn Trúc Trúc, chậm rãi thở ra một hơi.
Là ảo giác sao?
Kỳ Duyên ngẩng đầu, nhắm chặt mắt lại, sau đó cúi xuống mở mắt nhìn. Hai đứa bé vẫn không biến mất. Vậy nên, tất cả đều không phải ảo giác của hắn.
Nhưng cũng không tưởng nổi.
Tự nhiên có hai đứa bé xa lạ, gọi hắn...... ba?
Ba?
Kỳ Duyên bât động nhìn về phía Ngôn Án, đôi mắt đen nhánh như mực, nhìn đến mức trong lòng Ngôn Án phát run.
Cô nhìn tứ phía, giơ tay nắm lấy ống tay áo Kỳ Duyên, lắc lắc, cẩn thận thử nói: “Chúng ta vào nhà trước nha? Tôi có thể từ từ nói với anh.....” Cô nhìn hai đứa bé đang thất vọng, lại nói, “Mông Mông và Khốc Khốc còn chuẩn bị quà gặp mặt cho anh đấy......”
Nghe thấy mẹ nói thế, Ngôn Mông Mông vuốt thẳng lại áo, lấy hết can đảm, giọng nói non nớt tiếp lời: “Đúng vậy ạ, ba ơi, con và Khốc Khốc cả buổi sáng hôm nay đều ở nhà vẽ tranh.”
Lại là ba.
Kỳ Duyên xoa thái dương, cảm thấy rất đau đầu. Hắn định nói chuyện chưa rõ ràng không được gọi lung tung nhưng mắt chạm phải ánh mắt mong chờ của bé lại bất giác nuốt vào.
Lỡ thật sự là con mình thì sao?
Không, không thể nào. Hắn rất bình tĩnh tự phản bác.
Chẳng lẽ năm đó Ngôn Án mang thai một lần sinh cho hắn hẳn ba đứa con trai? Xác suất sinh đôi còn thấp như vậy, huống chi là sinh ba? Cô vô duyên vô cớ mang hai đứa bé ra vu vạ cho hắn là có ý gì? Mặc kệ thế nào, hắn cũng không thể dễ dàng thừa nhận. Diện mạo Trúc Trúc giống hắn, nhưng hai đứa bé này thì không giống như vậy. Kỳ Duyên hắn cũng không phải người coi tiền như rác, nuôi con giúp người. Ngôn Án mang đến bằng cách nào thì mang trả bằng cách nấy đi.
Kỳ Duyên hoàn toàn lạnh nhạt tự hỏi, nhưng đợi hắn hoàn hồn lại lần nữa thì phát hiện mình đã đi theo Ngôn Án vào cửa lớn, tới phòng khách.
Thậm chí hắn đã ngồi xuống sofa....
Đương nhiên cũng có thể là bị ai đẩy lên ghế nhưng hắn không có ấn tượng gì về chuyện này.
Kỳ Duyên nhíu mày, chưa kịp tỏ thái độ mình không muốn bàn luận thì hai đứa bé đã cầm hai bức tranh đến bên cạnh hắn.
Ngôn Mông Mông nhìn ba nhíu mày, nói thật, trong lòng bé cũng có chút e ngại, còn có chút cảm giác tủi thân.
Nhưng mới vừa rồi mẹ cũng nói, ba chỉ là tạm thời bị kinh ngạc quá độ, cần thêm thời gian để tiêu hoá sự tồn tại của bé và Khốc Khốc. Mà bây giờ, bé và em trai hẳn là nên xuất hiện trước mặt ba nhiều một chút, trấn an ba một chút, giúp ba nhanh thích ứng.
Bé thầm gật đầu một cái, thấy Khốc Khốc mặt mày ủ rũ không không dám tiến lên, cảm thấy mình thân là anh trai, cần phải làm tấm gương cho em.
Vì thế, Ngôn Mông Mông đè xuống sợ hãi và chua xót trong lòng, nét mặt lộ ra một nụ cười tươi, trịnh trọng đem tranh mình vẽ để vào trong lòng Kỳ Duyên trước, cũng đứng một bên giải thích: “Ba, đây là bức tranh gia đình sáng nay con vẽ. Trong này đều là người một nhà chúng ta.”
Kỳ Duyên máy móc cúi đầu.
Trẻ con ba tuổi thì trình độ hội hoạ có thể cao đến mức nào chứ. Nhưng tranh của Ngôn Mông Mông lại vẽ rất nghiêm túc. Tuy vẽ không giống người nhưng hắn tuỳ ý liếc mắt một cái cũng có thể đoán ra là ai.
Một cái mặt trời, bên cạnh là bụi cỏ, trên bụi cỏ có năm người đang nắm tay.
Người nam cao nhất bên trái hẳn là hắn. Hắn nắm.... hẳn chính là đứa bé vẽ bức tranh này, đứa bé này nắm tay một đứa bé khác. Đứa bé đó khoé miệng xị xuống, trăm phần trăm là đứa mặt mướp đắng kia. Mặt mướp đắng nắm tay đứa cao nhất, là Trúc Trúc, Trúc Trúc nắm tay Ngôn Án.
Bên cạnh còn có một con gà trống. Cạnh gà trống còn vẽ ba cái vòng tròn, không biết là cái gì.
Thế giới trẻ thơ tràn ngập ảo tưởng, xem không hiểu là chuyện bình thường.
Kỳ Duyên vẫn rất bình tĩnh.
Ngôn Mông Mông đợi một hồi, sau đó mong ngóng hỏi: “Ba ơi, ba thích bức tranh này không?”
Kỳ Duyên: “......”
Hắn không có cách nào trả lời, chủ yếu là tạm thời không có cách nào tiếp thu nổi cái xưng hô kia.
Hắn ngẩng đầu, nhìn đứa bé bên cạnh một cái.
Đứa bé này trông cũng không tệ, nhưng không cùng một kiểu với Trúc Trúc. Trúc Trúc mày kiếm mắt sáng, đứa bé này lại mày thanh mắt tròn, đôi mắt rất giống Ngôn Án. Nếu là con gái hẳn là lớn lên sẽ rất xinh đẹp.
Nhưng mà hiện giờ cũng có không ít nam sinh xinh đẹp.
Mà những chuyện này thì liên quan gì đến hắn? Đứa bé này không phải là anh chị em họ Ngôn Án sinh xong bỏ rơi rồi cô ấy nhặt về muốn hắn nuôi đấy chứ?
Kỳ Duyên lại lần nữa bình tĩnh suy nghĩ, mím môi, lời ít ý nhiều: “Cũng được.”
Vẽ khá tốt, nhưng mà cách nói người một nhà và chủ đề bức tranh còn cần phải thương thảo.
Ngôn Mông Mông gãi đầu, không rõ “cũng được” là tốt hay không tốt. Nói là tốt thì bé có thể cảm giác được là không tốt như vậy. Mà nói không tốt thì hình như cũng không phải?
Ngôn Mông Mông lắc đầu, nghĩ không ra liền nhìn về phía Ngôn Khốc Khốc, nói: “Em trai, của em đâu?”
Ngôn Án đứng phía sau Khốc Khốc, nghe vậy xoa đầu Khốc Khốc, đẩy nhẹ con về phía Kỳ Duyên: “Khốc Khốc, mau cho ba xem tranh của con.”
Ngôn Khốc Khốc mặt mày ủ rũ, miệng ngậm kẹo mút, không dám nhìn Kỳ Duyên, trực tiếp đem tranh của mình đặt lên trên tranh của anh, tốc độ nói hơi nhanh, có vẻ hơi mơ hồ không rõ: “Ba, đây là của con.”
Kỳ Duyên: “......”
Hắn nhấp môi, cũng nhìn lướt qua.
Bức tranh này so với bức trước đó thiếu nghiêm túc hơn nhiều. Người thì chỉ vẽ bằng một vòng tròn, hai đường nghiêng, hai đường thẳng, bốn người khác cứ như copy paste, tổng cộng được năm người.
Bên cạnh có một hình tam giác, Kỳ Duyên đoán hẳn là gà trống.
Bên cạnh gà trống cũng có ba vòng tròn, giống y như ba vòng tròn của đứa nhóc lúc nãy.
Vậy rốt cuộc ba cái vòng tròn là cái gì? Bí mật của bọn trẻ con sao? Kỳ Duyên mặt không chút cảm xúc, cũng không hứng thú với những thứ này.
Trừ những cái này ra, không có mặt trời, không có bụi cỏ nhưng có kẹo.
Từng viên kẹo được vẽ tứ phía quanh mấy người que, vẽ giống như thật, có thể nhìn ra kẹo mới là thứ nó bỏ công sức vẽ.
Kỳ Duyên ngẩng đầu, nhàn nhạt quét mắt nhìn Ngôn Khốc Khốc, ánh mắt chạm phải kẹo mút bên miệng bé, khoé môi cũng khẽ cong lên.
Đứa bé này, mới tí tuổi mà mặt mày ủ ê, cả ngày ăn kẹo là sao?
Thường khi Kỳ Duyên bình tĩnh nhìn một người, lão cáo già trong thương giới đều phải e ngại trong lòng nữa là đứa bé nhỏ xíu như vậy.
Ngôn Khốc Khốc lập tức lùi lại mấy bước, trực tiếp trốn ra sau lưng Ngôn Án, nhìn em trai đứng bên cạnh nãy giờ không nói gì, khẽ thì thầm: “Trúc Trúc, hiện giờ anh cảm thấy ba không tốt lắm. Anh thấy ba lại bắt đầu trở nên hơi đáng sợ rồi.”
Ngôn Trúc Trúc nhíu mày, nhỏ giọng trả lời, nghiêm túc nói: “Anh, đừng sợ, không sao đâu.”
Bé ngừng một chút, kết hợp với quan sát cẩn thận vừa rồi, nói: “Hẳn là ba chỉ bị kinh ngạc thôi.”
......
Ngôn Khốc Khốc bỏ trốn, bên cạnh Kỳ Duyên chỉ còn mỗi Ngôn Mông Mông đứng.
Trong lòng bé thật sự rất thích ba. Rất nhiều hôm trước đều là bé nhắn tin với ba mà.
Tối nào ba cũng chúc bé ngủ ngon, bé cũng chúc ba ngủ ngon.
Thế là hiện giờ tuy còn hơi sợ nhưng Ngôn Mông Mông vẫn cố tìm đủ dũng khí: “Ba ơi, tranh của em trai ba có thích không?”
Kỳ Duyên: “...... Cũng vậy.”
Ngôn Khốc Khốc đứng sau Ngôn Án, mặt càng ỉu xìu. Bé cắn kẹo mút, mút mạnh một cái, vị ngọt lập tức tràn đầy trong miệng.
Mặt mướp đắng của bé cũng lập tức vui vẻ lên một xíu. Cũng vậy thì cũng vậy đi, không sao cả. Lúc vẽ tranh bé cũng chỉ nghĩ tới ăn kẹo thôi, chẳng nghiêm túc vẽ. Tại vì anh nói phải vẽ xong mới được ăn đường nên bé vẽ ẩu tả một chút.
Một hồi không ai nói gì, hiện trường lại trở nên yên tĩnh.
Chân Ngôn Án khẽ nhích qua, mím môi, mở miệng chính thức giới thiệu với Kỳ Duyên.
Cô chỉ Mông Mông, nói: “Kỳ Duyên, đây là Ngôn Mông Mông, mông trong quả chanh, là con cả.”
Kỳ Duyên ngồi trên sô pha, nghe với bộ mặt không chút cảm xúc, không có bất luận phản ứng gì.
Ngôn Án dừng một chút, kéo đứa bé sau lưng mình ra, dịu giọng một chút, nói: “Đây là Ngôn Khốc Khốc, khốc trong huyễn khốc, là con thứ hai.”
Hầu kết Kỳ Duyên khẽ động, buông xuống mặt mày, sắc mặt vẫn không thấy hỷ nộ nhưng thoạt nhìn như dấu hiệu trước cơn bão lớn.
Giọng Ngôn Án khẽ run, chỉ vào Ngôn Trúc Trúc bên cạnh, nói: “Trúc Trúc là nhỏ nhất.”
Kỳ Duyên trầm mặc một lát, đặt hai bức tranh trong tay sang bên cạnh, đứng dậy khỏi sofa.
Ngôn Mông Mông vô thức lùi sang bên cạnh.
Ngôn Án và Ngôn Khốc Khốc cũng vô thức lùi về sau một bước.
Chỉ có Ngôn Trúc Trúc là thẳng lưng đứng yên tại chỗ.
Thấy vậy, bé nhíu mày, dùng giọng nói non nớt của trẻ nhỏ, vô cùng nghiêm túc, chất vấn Kỳ Duyên: “Ba không tiếp nhận hai anh sao?”
Kỳ Duyên: “......”
Hắn mở miệng, thái dương không nhịn được căng lên, cố hết sức bình tĩnh nói: “Không phải..... ba......”
Trong phòng khách, một lớn ba nhỏ đều đang nhìn hắn, chờ hắn nói.
Đôi mắt trong vắt của Ngôn Mông Mông mang theo vài phần cẩn thận mà ưu thương.
Ánh mắt của Ngôn Khốc Khốc lại có chút vô thần như chết lặng, không nhìn ra cảm xúc gì, nhưng mặt vẫn mướp đắng như vậy.
Ánh mắt Ngôn Trúc Trúc thì có chút sắc bén và anh khí, mang theo chút phẫn nộ nhỏ.
Còn Ngôn Án, vừa sợ hãi, vừa phức tạp, vừa lo lắng, còn lén có thêm chút thông cảm. Thông cảm?
Thông cảm?
Kỳ Duyên nhắm chặt mắt, bàn tay bên người cuộn lại, sắc mặt lộ ra bão táp.
Hắn hít thật sâu một hơi, tầm mắt đảo qua ba đứa bé một lượt, cuối cùng nói với Ngôn Trúc Trúc: “Trúc Trúc, các con ở dưới lầu chờ, ba đi nói chuyện với mẹ các con ——”
Ngữ khí Kỳ Duyên ngập ngừng, sắc mặt có chút khó coi.
Nếu nói là mẹ các con, chẳng phải là biến tướng thừa nhận rồi sao?
Trong lòng ngập một bụng tức, hắn trực tiếp quay gót đi lên tầng.
Một lớn ba nhỏ đứng tại chỗ, mờ mịt nhìn nhau.
Kỳ Duyên đi đến đàu cầu thang, nhìn Ngôn Án còn chưa đi theo, ngữ khí lạnh băng: “Ngôn Án!”
Cả người Ngôn Án run lên, vô thức nói: “Hả?”
“Đi lên!” Nói rồi, Kỳ Duyên cũng không chờ xem ý Ngôn Án, lập tức đi lên, chớp mắt đã khuất bóng trên cầu thang.
Hắn chỉ để lại hai chữ mà phảng phất như mưa đá, rơi xuống phòng khách trống trải, giây phút chạm đến mặt đất, vô số hàn khí tản ra từ mưa đá, nhanh chóng thổi quét khắp phòng.
Ba đứa bé vây quanh Ngôn Án.
Ngôn Mông Mông lo lắng nói: “Mẹ ơi, mẹ đừng đi, con cảm thấy hiện tại trông ba rất tức giận, rất rất tức giận. Có phải ba chẳng thích con và Khốc Khốc chút nào không? Không thích cũng không sao ạ, con và Khốc Khốc cũng không nhất định phải đi nhà trẻ.”
Ngôn Khốc Khốc lấy que kẹo ra khỏi miệng, cảm thấy vị ngọt trong tê rần. Mới vừa rồi, bé căn bản chắng dám mút một cái nào, kẹo thì vẫn luôn nằm trong miệng.
Ngôn Khốc Khốc dùng lưỡi chạm vào má đã bị vị ngọt làm tê, giọng nói non nớt: “Phải ạ, không đi nhà trẻ cũng không sao.”
Làm gì có chuyện trong lòng Ngôn Án không sợ. Nhưng đối diện với ba đứa con của mình, cô đè hết những nỗi sợ này xuống, nét mặt tươi cười, ngồi xổm nói: “Sao thế được? Không phải mẹ đã nói rồi sao? Ba các con bây giờ cái gì cũng không biết nên mới như vậy. Mẹ đi lên lầu nói chuyện với ba là được.”
Ngôn Khốc Khốc mặt ủ mày ê: “Thật vậy ạ?”
Ngôn Mông Mông cũng nói: “Nhưng mà mẹ ơi, con vẫn còn lo cho mẹ lắm.”
Ngôn Trúc Trúc đứng ra, điệu bộ nam tử hán: “Không sao đâu mẹ, con đi nói với ba.”
Ngôn Án đưa tay xoa xoa Ngôn Trúc Trúc: “Mẹ cảm ơn ý tốt của các con nhưng mà chuyện này vẫn cần mẹ đi giải thích cho ba. Các con cũng cho ba một chút thời gian tiếp thu, vừa rồi mình đưa nước cho ba, ba mới uống chút xíu nên không cản sốc được đó.”
Uống nước an ủi là truyền thống của cả tộc thực vật. Trước kia mẹ kể những chuyện lý thú về tu tiên giới đã từng nói với các bé như vậy.
Ba đứa gật gật đầu.
Thấy vậy, Ngôn Án dồn đủ dũng khí, chuẩn bị lên lầu.
Thế nhưng mắt Ngôn Mông Mông sáng lên: “Mẹ ơi, từ từ đã!”
Ngôn Án xoay người lại: “Làm sao thế?”
Ngôn Mông Mông nhắc tới chuyện này là thấy vui vẻ: “Con và Khốc Khốc vẫn luôn học kết quả với Trúc Trúc, cuối cùng hôm qua đã kết ra được quả đầu tiên rồi.”
Ngôn Án hơi kinh ngạc: “Sao các con không kể cho mẹ?”
Ngôn Mông Mông trả lời: “Mấy hôm nay mẹ còn đang phát sầu chuyện thẳng thắn với ba, hơn nữa, quả mà con với Khốc Khốc kết ra không được đẹp lắm nên mới chưa nói cho mẹ. Định đợi tới khi kết ra được quả nào đẹp đẹp sẽ đem cho mẹ xem.”
Trong lòng Ngôn Án lập tức cảm động.
“Biết hôm nay ba đến nên sáng nay chúng con đã ép nước trái cây của mình để trong tủ lạnh. Mẹ mang cho ba uống đi.” Ngôn Mông Mông nói xong liền chạy về phía phòng bếp.”
Ngôn Án sửng sốt, cả nhà đều đi theo.
Vì tiện cho bọn nhỏ tự lấy đồ ăn trong tủ lạnh ở nhà bếp nên trong bếp có để một cái thang cho trẻ nhỏ.
Ngôn Mông Mông trèo lên, mở cửa tủ lạnh, cầm một ly nước ra, đưa cho Ngôn Án.
Chanh và mướp đắng ép ra được nước màu xanh lục. Trong nước còn có vài mảnh thực vật trôi nổi, để trong ly thuỷ tinh trong suốt lại rất đẹp mắt.
Ngôn Án thuận tay nhận lấy.
Ngôn Mông Mông chỉ vào tủ lạnh: “Còn một lý cho mẹ ạ, bây giờ mẹ có muốn uống không?”
Nụ cười của Ngôn Án cứng đờ: “Chưa cần, giờ mẹ không khát.....”
Đùa à, con cô là chủng loại gì chẳng lẽ cô còn không biết? Trần đời, chanh và mướp đắng cô còn không ăn được, quá đắng, quá chua. Huống hồ, còn là con trai cô càng chua càng đắng hơn nhiều?
Nhưng mà hẳn là Kỳ Duyên rất thích.
Trước giờ hắn thích nhất là nước chanh, cả mướp đắng xào nữa.
Ở cửa thư phòng, Ngôn Án cầm cốc nước chanh mướp đắng, hít sâu mấy hơi, sau đó tiện tay đóng cửa lại.
Kỳ Duyên đứng bên cửa sổ, nhìn cảnh sắc bên ngoài.
Biệt thự được phủ xanh rất tốt, sân sau trồng đầy cây, còn có một góc hồ Động Màn.
Tán cây đung đưa, sóng hồ lấp loáng.
Gà trống ở sân sau, cứ đi tới đi lui dưới một cây hoa quế, chẳng biết đang làm gì.
Nghe thấy tiếng bước chân từ cửa đến gần, Kỳ Duyên quay đầu lại, liếc mắt nhìn Ngôn Án.
Ngôn Án giơ cái cốc thuỷ tinh trong tay lên: “Mông Mông và Khốc Khốc chuẩn bị cho anh. Giờ anh có muốn uống không?”
Kỳ Duyên quay đi, lại nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói không chút trầm bổng: “Cứ để sang một bên trước đi.”
Cô ngoan ngoãn gật đầu: “À.” Sau đó để cốc nước chanh mướp đắng trên án thư, căng da đầu đi tới bên cạnh Kỳ Duyên, thuận thế nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng thấy con gà trống.
Kết giới chỉ nhận cô và mấy đứa bé. Không có cô hoặc bọn nhỏ mang vào, những thứ khác không vào được, bao gồm cả con gà trống này.
Gà trống muốn vào kết giới nhưng vào không được, đành phải đi tới đi lui dưới gốc cây hoa quế.
Gió thổi qua cửa sổ, Kỳ Duyên bình tĩnh hơn nhiều nhưng thanh tuyến vẫn lạnh nhạt như cũ: “Rốt cuộc chuyện là thế nào? Có phải em nên giải thích đầy đủ cho tôi không?”
Ngôn Án đặt tay lên cửa sổ, nắm nhẹ lấy tay nắm cửa bằng sứ.
Đã sớm chuẩn bị từ ngữ để nói nhưng mãi vẫn không nói ra được. Giờ hắn đã biết, nói ra cũng đơn giản hơn nhiều.
Ngôn Án nhẹ giọng nói: “Mông Mông, Khốc Khốc, Trúc Trúc là sinh ba.”
Kỳ Duyên hít một hơi, day day huyệt thái dương, nghiêng đầu nhìn Ngôn Án, vất vả nói ra: “Em... chắc chắn?”
Ngôn Án gật đầu thật mạnh, đôi mắt mở thật to: “Đương nhiên! Không tin thì anh có thể đi xét nghiệm DNA cho Mông Mông và Khốc Khốc!”
Sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, chỉ khác ngày nảy mầm.
Ngôn Án ngừng một chút, nhìn vẻ mặt của hắn, lại bồi thêm mấy câu, ngữ khí còn mang theo áy náy và uất ức: “Xin lỗi anh, không phải tôi cố ý sinh nhiều như vậy.”
Kỳ Duyên: “..................”
Hắn không nhịn được lại nhắm mắt, muốn nói gì đó rồi lại thôi.
Kỳ Duyên lắc đầu, xoay người, khoanh tay trước ngực, dựa vào cửa sổ, đợi mười mấy giây sau mới mở miệng lần nữa: “Nếu là sinh ba, vì sao em không nói ngay từ đầu?”
Ngôn Án cúi đầu: “...... Tôi không dám.”
“Vì sao không dám?”
Ngôn Án cúi đầu càng thấp, nhẹ giọng nói: “Tôi sợ anh tranh giành con với tôi chứ sao. Anh biết ít mấy đứa là bớt tranh với tôi mấy đứa.”
Kỳ Duyên: “............”
Giận quá hoá cười, Kỳ Duyên ha một tiếng: “Thế giờ thì sao? Sao em không giấu tiếp đi? Không sợ tôi tranh nữa?”
Từng chữ từng chữ, phảng phất như từng viên đạn, ghim đầy trên người Ngôn Án.
Ngôn Án rúc thành một cục nhỏ bên cửa sôe, không dám mở miệng nói chuyện tiếp.
Kỳ Duyên thở ra một hơi, đứng dậy đi đến bên án thư.
Càng nghĩ càng hụt hẫng. Giọng nói hắn cũng nghiêm khắc theo: “Ngôn Án, trong khoảng thời gian này, hai đứa bé ở đâu?”
Ngôn Án: “Ở nhà.”
Kỳ Duyên đảo mắt qua: “Trốn trong nhà?”
Ngôn Án gật gật đầu.
Ngữ khí Kỳ Duyên càng nặng thêm: “Em vẫn luôn để chúng trốn trong nhà? Em làm mẹ như vậy mà xem được hả?”
Ngôn Án tự biết mình đuối lý, ngậm miệng không dám nói gì, cúi đầu, sắp khóc đến nơi.
Cô cảm thấy trốn trong nhà chẳng có gì xấu cả. Trẻ con giới thực vật cơ bản đều lớn lên từ đất. Cô ở trong kết giới ba năm cũng rất vui vẻ. Nếu không phải cần tiền nuôi con, chưa chắc cô đã ra ngoài.
Nhưng cô không dám nói thế, cũng không thể nói thế.
Kỳ Duyên nhìn chằm chằm Ngôn Án, thầm nghĩ nếu Ngôn Án mà là cấp dưới của hắn, hắn đã sớm quăng xuống biển, tự sinh tự diệt.
Nhưng mà không phải, cô là vợ cũ của hắn, là.... mẹ của đám sinh ba.
Thôi vậy.
Kỳ Duyên đành phải tự bình ổn tâm trạng của mình, đợi sau khi bình tĩnh lại thì hỏi thêm mấy vấn đề.
Quá nửa là vài chuyện về sinh con. Ngôn Án đã sớm chuẩn bị, nói mấy lời lừa gạt.
Tại vì chẳng thể kiểm chứng nên Kỳ Duyên cũng không có cách nào phân biệt thật giả.
Thư phòng yên tĩnh lại, Kỳ Duyên ngồi bên án thư, đôi chân dài hơi gấp lại, giẫm trên sàn.
Hắn nhìn ly nước chanh mướp đắng màu xanh đậm, nhìn hơn một phút lại lần nữa xác nhận: “Chúng nó... thật sự là con trai anh?”
Ngôn Án gật đầu, vừa định nói gì đó thì cửa thư phòng đang đóng đột nhiên mở ra.
Hai đứa bé Ngôn Mông Mông và Ngôn Khốc Khốc lăn vào.
Phía sau còn có Ngôn Trúc Trúc nhưng bé vẫn đứng vững, chẳng qua thiếu hai anh chắn đằng trước nên cũng lộ ra dưới mắt mọi người.
Ba đứa nghe lén ngoài cửa thư phòng, nhất thời không chú ý, Mông Mông và Khốc Khốc ở phía trước đã bất cẩn đè lên cửa một xíu thế là cửa phòng đã bị hai đứa đẩy ra.
Hai đứa bé cũng không vững, thuận theo cửa mà vào.
Mông Mông và Khốc Khốc vì thế nên suýt thì ngã, may là cố gắng giữ vững được cái thân bé nhỏ.
Động tĩnh gây ra không nhỏ, Kỳ Duyên bên án thư và Ngôn Án bên cửa sổ cùng nhìn sang.
Ngôn Mông Mông và Ngôn Khốc Khốc đón nhận tầm mắt của bố mẹ, đều hơi xấu hổ.
Không phải các bé cố ý nghe lén đâu, chẳng qua là ba nghiêm khắc như vậy, các bé sợ mẹ gặp chuyện nên mới nghe lén ngoài cửa. Nếu phát hiện có gì không đúng sẽ lập tức vọt vào can ngăn.
Thế mà chưa phát hiện có gì không đúng, đã nghe thấy ba hoài nghi thân phận của mình.
Ngôn Mông Mông cắn môi, nhớ tới chuyện Trúc Trúc kể từng bị nhổ tóc, giơ tay lên nhổ mạnh một nhúm tóc trên đầu mình.
Hơi đau, bé xoa xoa đầu, sau đó đôi chân ngắn nhỏ xíu bịch bịch chạy đến trước mặt Kỳ Duyên, dâng tóc lên: “Ba, cho ba đi làm xét nghiệm DNA.”
Ngôn Khốc Khốc mặt ủ mày ê nhìn hành động của anh trai, cũng đưa tay lên sờ tóc mình.
Nhưng mà bé do dự không dám tàn nhẫn xuống tay. Băn khoăn một hồi, hỏi Kỳ Duyên: “Ba ơi, có thể không nhổ tóc con được không?”
Kỳ Duyên: “..................”
Hắn đứng thẳng người, bình tĩnh nhận tóc của Ngôn Mông Mông, nhàn nhạt trả lời Ngôn Khốc Khốc: “Không cần.”
Sau đó hắn tuỳ tay đặt tóc của Ngôn Mông Mông lên án thư, thuận tay cầm lấy ly nước chanh mướp đắng kia, định uống một ngụm bình tĩnh lại.
Bởi vì hắn thấy mình vẫn chưa đủ bình tĩnh.
Ngôn Mông Mông ngửa đẩu nhìn, trong mắt có chút chờ mong.
Ba uống nước trái cây bé và Khốc Khốc cùng làm!
Năm giây sau, nhấp một ngụm, Kỳ Duyên mặt vô cảm đặt cốc thuỷ tinh xuống. Đế cốc chạm phải mặt bàn, phát ra một tiếng vang nặng nề.
Hắn dùng toàn bộ sức lực mới có thể nuốt hết nước trong miệng, không đến mức nhổ ra ngay trước mặt Ngôn Án và các con.
............ Má
Tác giả có lời muốn nói: Nước chanh mướp đắng, thanh nhiệt giải nhiệt, ngươi xứng đáng có được
Kỳ lão cha: [muôn phần bình tĩnh.jpg]