Tại vì lời Kỳ Duyên nói mà Ngôn Án gặp ác mộng cả đêm.
Trong mơ, cô cứ thấy cảnh Kỳ Duyên liên tục ngắt từng phiến lá của cô khi cô đang nằm trên hồ nghỉ ngơi, sau đó chà đạp. Cô đau không chịu được nhưng không thể cử động, không thể né tránh.
Cảm giác như sắp chết đến nơi mà không có cách nào phản kháng, chỉ có thể trơ mắt để người khác giẫm đạp khiến Ngôn Án bật khóc.
Hai bạn nhỏ Ngôn Mông Mông và Ngôn Khốc Khốc bị cỏ đồng tiền tràn ra ép vào góc tường nghe thấy tiếng động, hoảng sợ vội giật giật lá của Ngôn Án: “Mẹ, mẹ làm sao vậy? Mẹ!”
Ngôn Án bừng tỉnh, cành lá vẫn còn chưa hồi thần khỏi cảnh trong mơ.
Cô nhìn trần nhà, thở hồng hộc, trong mắt vẫn còn sợ hãi, khoé mắt vẫn còn giọt nước mắt trong suốt.
“Mẹ ơi, sao mẹ lại khóc? Tại gặp phải ác mộng sao?” Bạn nhỏ Ngôn Mông Mông lăn vòng qua đám lá cỏ đồng tiền rậm rạp, đến bên cạnh Ngôn Án, lo lắng hỏi.
Ngôn Án nghe thấy lời của con, ý thức cũng trở lại. Sau khi nhận ra đó chỉ là ác mộng, thở phào một hơi.
Cô định nghiêng đầu sang nói với con trai rằng mình không sao. Cử động một chút mới phát hiện mình không nhúc nhích được.
Cô cúi đầu nhìn sang.
Bảo sao trong mơ cô không giãy giụa được, thì ra là lá cỏ đồng tiền tự leo lên trói kín mít thân cô.
Haizz làm sao để đi ngủ không bị chính mình trói lại đây?
Hôm nay là ngày ghi hình cuối cùng ở Nam Mộc Hương, chiều nay phải trở về thành phố.
Tối hôm qua đạo diễn đã nói, bữa sáng hôm nay là để mọi người cùng nhau chuẩn bị, tăng cảm giác ấm áp.
Xét đến tay nghề của Ngôn Án, bữa sáng không để cô động tay vào nữa mà giao cho Ôn Dạng và Kỷ Lan. Những người còn lại thì phụ giúp, đợi lệnh.
Trù nghệ của Ôn Dạng là lúc trước khi xuyên sách, học để bắt lấy dạ dày của đàn ông. Hương vị cũng không tệ. Kỷ Lan cũng biết sơ sơ nhưng rõ ràng là không bằng Ôn Dạng.
Vậy nên ở trong bếp, Ông Dạng gần như là người khống chế toàn cục. Chốc lát lại có giọng nói êm dịu bảo Giang Thiên thêm lửa. Khi thì lại dùng ngữ khí thương lượng nhờ Kỷ Lan đi xem cháo nấu thế nào. Một hồi lại trực tiếp sai Ngôn Án rửa nọ rửa kia.
Giang Thiên là em giai toả nắng, hữu cầu tất ứng, trên mặt luôn luôn mang theo nụ cười tươi rói của thiếu niên thanh xuân dào dạt.
Kỷ Lan thì ít nói, gương mặt trăm năm chẳng có vẻ gì. Ngữ khí Ôn Dạng thương lượng, thái độ không có gì chê trách, chị cũng nghe theo.
Mà ngữ khí của Ông Dạng đối với Ngôn Án lại có chút cao cao tại thượng, khinh khi không thèm nhìn.
【Uây, Ôn Dạng làm sao vậy? Chẳng lẽ có mỗi tôi thấy cô ấy hình như rất không ưa Ngôn Án hả?】
【Mị cũng cảm thấy thế. Không phải Ôn Dạng được mệnh danh là tình đầu quốc dân, con người thiện lương đơn thuần đấy à? Sao lại nhìn mặt mà đặt mâm thế?】
【Đứa nào lại bịa đặt đấy? Rõ ràng Ôn Dạng đối xử với ai cũng như nhau, cô ấy đều cười có thấy không vậy?】
【Đúng vậy, Ôn Dạng nấu ăn ngon, tình nguyện làm bữa sáng cho mọi người, bận rộn nên nhờ mọi người giúp đỡ một chút. Giang Thiên và Lan tỷ chưa nói gì mà sao một số người cứ nhảy đong đỏng lên vậy?】
【Ôn Dạng nào dám thái độ cho Ngôn Án xem đâu. Mấy người chắc không biết, những bình luận mắng Ngôn Án trên mạng tối hôm qua đã biến mất một cách thần kỳ. Cứ đăng là xoá, đăng là xoá. Chậc chậc chậc, lúc đầu ai nói Ngôn Án là người mới tinh thế? Rõ ràng người ta có ô dù lớn sau lưng nha!】
【Đúng thế. Mọi người nhìn thái độ Duyên Đế đi là biết. Duyên Đế đối với ai cũng lạnh lùng xa cách nhưng với Ngôn Án lại khác biệt hoàn toàn. Theo tôi thấy á, kim chủ sau lưng Ngôn Án này, có khi Duyên Đế cũng quen biết.】
【Có lẽ nào là lão tổng của Giải trí Khang Hằng - Vương Thạch? Vương Thạch là ông chủ của Duyên Đế, muốn nâng đỡ tiểu tình nhân của mình nên bắt Duyên Đế nhận tham gia cái chương trình này, hơn nữa còn bắt hắn phải chiếu cố?】
【Vương Thạch không phải có vợ rồi à?】
【Có vợ thì đã sao? Lão tổng của cả một công ty giải trí, chơi đùa một chút mà thôi.】
【Nhưng lão ấy cũng phải bốn năm chục tuổi rồi nhỉ? Mấy năm này, một số người vì muốn vào giới giải trí mà vứt bỏ cả đạo đức, ngủ với lão tổng tuổi cha mình, lại còn làm tiểu tam!】
【Các người nói năng kiểu gì lạ vậy? Có chứng cứ không? Không có chứng cứ, thuận miệng bịa đặt mà cũng dám nói. Sao mấy người không nói luôn ô dù của Ngôn Án là bản thân Duyên Đế đi?】
【Ha, Duyên Đế mà có thể coi trọng loại người như Ngôn Án này á?】
【Đã chướng mắt Ngôn Án thì sao lại coi trọng Ôn Dạng? Mấy người bịa đặt mắng Ngôn Án không phải là fans Ôn Dạng đấy chứ? Mấy năm nay Ôn Dạng tự tạo hình ảnh mình là fans ruột của Kỳ Duyên, làm đám fans của Ôn Dạng đều chờ mong xem hai người hợp tác, hận không thể lập tức bám lấy Kỳ Duyên, khiến hắn nhìn thêm một cái. Nhưng mấy hôm nay phát trực tiếp, Kỳ Duyên đều cách Ôn Dạng thật xa, còn rất tị hiềm đó.】
【Thôi đi đừng cãi nữa, có thể yên ổn xem chương trình được không? Nhưng mà Ngôn Án hôm nay hơi thất thần một chút, sao vậy nhỉ?】
Ngôn Án đúng là có chút thất thần. Cô cứ nghĩ mãi đến chuyện hôm qua Kỳ Duyên muốn cô làm, cô phải thực hiện thế nào.
Tất nhiên cô không thể tự nhổ mình đi cho nhưng thái độ của hắn như vậy, cho dù cô không làm thì hắn cũng sẽ tự đi.
Hắn đi rồi, sau đó sẽ phát hiện trên hồ chẳng hề có cỏ đồng tiền. Vậy chẳng phải lộ sao?
Cho nên chuyện này, cô nhất định phải tự giải quyết.
Một món ăn kèm với cháo được xào xong, Ôn Dạng đặt vào mâm, hài lòng cười, sau đó bê mâm lên định đi ra ngoài.
Ngôn Án nhìn thấy thế, vô thức nói: “Để tôi bê cho.”
Ôn Dạng tránh né một chút, vì chương trình đang phát trực tiếp cho nên ngoài mặt cũng vờ vịt như thật: “Không cần, để tôi tự làm, cảm ơn cô.” Rồi cười cười, ra khỏi phòng bếp.
Bên bàn ăn, Kỳ Duyên đang xếp bát đũa.
Sóng mắt Ôn Dạng lưu chuyển, vô thức vuốt tóc, đi tới.
Chiều nay kết thúc ghi hình, cô cần phải hoàn thành nhiệm vụ nắm tay của hệ thống, nếu không thì không còn cơ hội nữa.
Ôn Dạng đến gần Kỳ Duyên, giọng nói mềm mại: “Kỳ lão sư, anh vất vả rồi.”
Kỳ Duyên đầu cũng chẳng buồn ngẩng lên, đặt đôi đũa lên cái bát, gật đầu nhẹ như không.
Trong lòng cô cũng không cảm thấy bực bội gì, khẽ cười cười, cúi người đem đồ ăn để xuống bàn.
Ôn Dạng tính khoảng cách, lúc đặt mâm xuống thu tay lại có thể trùng hợp đụng vào tay Kỳ Duyên đang sắp đũa.
Trước đó cô đã hỏi hệ thống, loại nắm tay kiểu trùng hợp này cũng được coi như là hoàn thành nhiệm vụ.
Hơn nữa, bên ngoài nhìn vào cũng chỉ cảm thấy là do bất cẩn, cư dân mạng cũng sẽ không mắng cô là kỹ nữ.
Nhưng mà giây tiếp theo, lúc cô chuẩn bị đỏ mặt, Kỳ Duyên lại dịch sang bên cạnh một cái, lập tức tránh xa Ôn Dạng.
Tay của Ôn Dạng rơi vào khoảng không.
Cô cười xấu hổ, thu tay như không có việc gì. Ở nơi ống kính không quay đến, năm ngón tay cuộn chặt lại tựa như muốn bóp vụn không khí.
“Kỳ lão sư, còn một món nữa xào xong là ăn sáng được rồi.” Ôn Dạng ẩn ý để lại một câu rồi vội vàng quay lại phòng bếp.
Kỳ Duyên chẳng có vẻ mặt gì, tiếp tục sắp bộ bát đũa còn lại.
Sau khi ăn xong bữa sáng, sáu vị khách mời bắt đầu chơi một trò chơi, hoàn thành chặng cuối cùng của chương trình là nhiệm vụ đi tìm kho báu.
Tổ đạo diễn cho một vài tên món ăn trưa, giấu hình ảnh ở các địa điểm khác nhau trong Nam Mộc Hương, yêu cầu các vị khách mời dựa theo manh mối tổ tiết mục cung cấp mà chia thành hai đội đi tìm.
Nhưng mà lần này chia tổ khác với lần trước. Hai người chủ lực làm bữa sáng là Ôn Dạng và Kỷ Lan mỗi người dẫn dắt một đội, chơi oẳn tù tì để tuyển đội viên.
Vòng thứ nhất, Ôn Dạng ra búa, Kỷ Lan ra kéo, Ôn Dạng thắng.
Mắt cô không hề do dự, trực tiếp dừng lại trên người Kỳ Duyên, thẹn thùng nói: “Em chọn Kỳ Duyên lão sư.”
Kỷ Lan cũng không hề do dự: “Giang Thiên.”
Giang Thiên nở một nụ cười toả nắng, đứng ra sau Kỷ Lan. Kỳ Duyên vẫn không có động thái gì, vẫn đứng cùng với Ngôn Án và Lương Bạch Vũ.
Thấy hắn như vậy, mọi người ở đây, cả tổ tiết mục cũng không dám ho he gì.
Lương Bạch Vũ lắc đầu, thở dài, sau đó lui một bước, nói với tiết mục tổ: “Đạo diễn, vòng thứ nhất không có người chọn tôi. Không thì thế này đi, cứ để tôi về đợi trước......”
Đạo diễn giảng giải: “Không được, còn đợt tuyển thứ hai nữa.”
Sau đó tiến hành đợt thứ hai. Lần này, người thắng là Kỷ Lan.
Chị nhìn Lương Bạch Vũ, lại nhìn Ngôn Án. Hai người này chị chẳng thích ai. Kỷ Lan bẹp miệng, có chút ghét bỏ nói: “Lương Bạch Vũ đi.”
Lương Bạch Vũ nhướng mày, rề rà đi ra sau Kỷ Lan.
Ngôn Án quy về nhóm Kỳ Duyên và Ôn Dạng.
Hai đội cầm manh mối tổ tiết mục cung cấp, từng người xuất phát.
Manh mối thật ra cũng không khó. Tổ tiết mục đã sắp xếp trong hai ngày ở Nam Mộc Hương. Nam Mộc Hương không lớn, dựa theo tiêu chí chọn các địa điểm kiến trúc mà mọi người có thể phân biệt được. Vậy nên, hiệu quả của chương trình hoàn toàn đặt vào năng lực của các vị khách mời.
Mà năng lực này, Lương Bạch Vũ bẩm sinh đã có, đại khái là thiên phú của bồ câu.
Đang trên đường tìm kiếm manh mối, hắn dễ bị mấy thứ vớ vẩn thu hút mất tập trung. Kiểu như trên trời có con chuồn chuồn hay chim chóc bay ngang qua.
Kỷ Lân nhịn không nổi nữa, sầm mặt: “Lương Bạch Vũ, nếu cậu không muốn làm nhiệm vụ cho đàng hoàng thì lập tức đi về đi!”
Lương Bạch Vũ đang bu vào xem trẻ con nông thôn chơi sắm vai gia đình, đột ngột quay ngoắt lại: “Thật á? Vậy tôi về nhé?”
Nếu không phải đang ghi hình, Kỷ Lan nhất định sẽ đá bay hắn. Nhưng ở dưới ống kính, cho dù mặt chị có đen đến mấy thì nói chuyện vẫn rất kìm chế: “Mau về đi!”
Nói xong, chị bước chân đi thẳng.
Giang Thiên nhìn người này, xem người kia, có lòng muốn thuyết phục Lương Bạch Vũ đang một lòng muốn về đại bản doanh: “Lương lão sư, anh hoàn thành nhiệm vụ với chúng tôi đi, dù sao chúng ta cũng là đồng đội mà.”
Lương Bạch Vũ lắc đầu, nhìn mặt trời chói chang trên đỉnh đầu: “Ở ngoài quá nóng.”
Bên kia, bóng dáng Kỷ Lan đã sắp biến mất gọi: “Giang Thiên!”
Giang Thiên vội đáp: “Em đến ngay đây!” Sau đó cậu chàng vừa đi vừa quay đầu nhìn về phía Lương Bạch Vũ.
Lương Bạch Vũ phất phất tay với cậu, bảo đảm: “Mọi người đi trước đi. Tôi về nghỉ ngơi một lát rồi lập tức tới tìm.”
Nói xong, hắn quay gót theo đường cũ đi về.
Lúc đi ngang qua một ngõ nhỏ, trùng hợp gặp phải đội ba người còn lại.
Ba người đứng trước cửa một ngôi nhà cũ kỹ, đang nghiên cứu ảnh trong tay.
Kỳ Duyên đứng ở giữa. Ngôn Án đứng bên trái anh ta. Ôn Dạng thì đứng bên phải.
Từ góc độ của Lương Bạch Vũ nhìn sang, Kỳ Duyên và Ngôn Án trông có vẻ thân mật hơn nhiều. Ôn Dạng cứ như thể một người ngoài cuộc.
Hắn cảm thấy thú vị, dừng bước nhìn thêm vài lần. Ngày thường không để ý, hôm nay hắn mới phát hiện, người bạn này của mình với ảnh đế hot hừng hực kia có vài điểm bất thường nha.
Ôn Dạng bị hai người kia giữ khoảng cách, tức nghẹn cả ngực. Suốt cả đoạn đường này, cô vẫn luôn nỗ lực âm thầm tiếp cận Kỳ Duyên, định lơ đãng nắm tay một chút.
Nhưng Ngôn Án này đúng là một chướng ngại vật thật lớn mà. Kiểu gì cũng có cô ta chen vào!
Ôn Dạng mạnh mẽ áp chế sự phẫn nộ trong lòng xuống. Hiện tại không phải lúc cho cô tức giận. Chuyện quan trọng nhất trước mắt chính là hoàn thành nhiệm vụ nhân lúc chưa kết thúc chương trình. Còn Ngôn Án, sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì cô sẽ tự nghĩ cách xử lý.
Cô cúi đầu nhìn ảnh trong tay, giả vờ như không nhìn đường, chân “bất cẩn” giẫm lên một viên đá vụn, sau đó cả người chồm lên, lảo đảo ngã về phía gần Kỳ Duyên nhất.
Ôn Dạng sợ tới mức hoa dung thất sắc, tựa như muốn kêu mà không kêu được, tay lộn xộn định túm lấy tay Kỳ Duyên.
Kỳ Duyên khẽ nhíu nhíu mày, chân bước dài một bước, dễ dàng lui sang bên cạnh Ngôn Án, sau đó đẩy Ngôn Án sang chặn mình lại.
Ngôn Án đang nghiêm túc nghiên cứu bản đồ trong tay, khó hiểu ngẩng đầu, chưa kịp nhận ra đang có chuyện gì thì Ôn Dạng đã đổ vê phía cô.
Tay Ôn Dạng đã chuẩn bị nắm được tay Kỳ Duyên, theo quán tính, không có cách nào rút tay lại trong khoảng thời gian ngắn nên nắm được cánh tay Ngôn Án, cả người cũng ngã nhào về phía Ngôn Án.
Ngôn Án chưa kịp chuẩn bị, bị Ôn Dạng va phải, thân thể cô không đứng vững, cả người lại đổ nhào về phía Kỳ Duyên bên cạnh.
Kỳ Duyên hoàn toàn không chịu ảnh hưởng, vẫn còn sửa sửa dây đồng hồ, tầm mắt nhìn thoáng qua bên cạnh, sau đó chỉ lo tự đi về phía trước, mặc kệ mọi chuyện sau lưng, bước lên bậc thang.
Ngôn Án thét chói tai, suýt chút nữa cùng Ôn Dạng cắm mặt xuống đất. May là nhân viên công tác bên cạnh nhanh tay nhanh mắt, tiến lên đỡ được hai người đang lung lay sắp đổ.
“Thực xin lỗi, vừa rồi tôi không cẩn thận giẫm phải cục đá.” Mặt Ôn Dạng tái nhợt, đứng thẳng lại. Trên mặt nở nụ cười áy náy, xin lỗi Ngôn Án và nhân viên công tác.
Ngôn Án lòng còn sợ hãi, vẫy vẫy tay: “Không có gì, không có gì.”
【...... Mị vừa mới nhìn thấy gì vậy?!】
【Duyên Đế này này này này này... các vị tỷ muội, tôi thật sự không nhìn lầm đấy chứ?】
【Mọi người đại kinh tiểu quái nỗi gì? Không phải chỉ là Ôn Dạng ngã về phía Kỳ Duyên, Kỳ Duyên không đỡ mà tránh đi thôi sao? Duyên Đế chính là người như vậy đó. Trừ đóng phim ra anh ấy chẳng bao giờ muốn tiếp xúc tứ chi với kẻ nào đâu.】
【Không, rõ ràng là sau khi anh ấy tránh đi còn đẩy Ngôn Án qua làm đệm lưng nữa. Lúc đẩy người chẳng lẽ không có tiếp xúc tứ chi?】
【Lúc đẩy chẳng qua chỉ là tiện tay chạm vào một chút thôi. Nếu mà bị Ôn Dạng ngã vào, e là ôm.】
【Mẹ nó, trần đời lần đầu tiên biết đại ảnh đế không có phong thái thân sĩ như vậy! Nếu không có nhân viên công tác, anh ta cũng nỡ lòng mặc kệ mấy em gái ngã cắm đầu như chó gặm bùn?! Thần tượng kiểu gì đây? Sao còn có người hâm mộ hắn?】
【Ngại quá. Anh ấy có fans. Rất nhiều nữa là đằng khác. Cảm ơn. Nói gì mà mặc kệ người khác bị ngã cắm đầu như chó gặm bùn? Là Ôn Dạng tự ngã, liên quan mẹ gì đến Kỳ Duyên?】
【Thấy ngã không thể đỡ một chút? Ôn Dạng còn là fan anh ta đó!】
【Loại fan này nhà ai muốn thì đi mà nhận, chúng tôi không thèm. Ôn Dạng luôn miệng nói cô ta là fan Kỳ Duyên suốt từ lúc mới vào giới đến giờ, hận không thể cho cả thế giới biết. E rằng cũng chẳng phải thật sự yêu thích gì, chỉ là muốn cọ nhiệt độ cũng nên!】
【Có khi nào Ôn Dạng cố ý ngã không?】
【Nè mấy người fans anh gì kia ơi, đừng có ác độc quá. Ôn Dạng ngã là vì bất cẩn giẫm phải cục đá. Tự ngã cũng chẳng oán bất luận kẻ nào nên đừng có cắn bừa thế nữa.】
【Dạng Dạng vẫn luôn rất nỗ lực, con người cũng rất tốt. Cô ấy thực sự không có cố ý đâu, mọi người đừng cãi cọ nữa, tập trung xem chương trình đi. Thời gian phát trực tiếp cũng chỉ còn mấy tiếng nữa thôi. Phần sau phải chờ đến sang tuần đấy.】
Ngôn Án nhặt cái bản đồ rơi dưới đất lên, phủi phủi bụi, nhìn về phía trước.
Kỳ Duyên sắp bước lên bậc thang trên cùng, đi tới trước cửa.
Một tiếng kẽo kẹt vang lên, cánh cửa lớn cũ kỹ giản dị bị đầy ra
Kỳ Duyên quay người lại, từ trên cao nhìn xuống mọi người, nhàn nhạt nói: “Ở ngay trong này, vào đi.”
Ngôn Án vẫn chưa hoàn hồn, vuốt vuốt trái tim nhỏ đang nhảy liên hồi, nhìn hắn mà trong mắt còn có chút căm giận bất bình.
Sao hắn lại đẩy cô qua chứ? Hơn nữa còn bỏ đi trước!
Nào có người như vậy chứ!
Sau khi ăn xong cơm trưa thì cũng ngừng phát sóng trực tiếp. Nhưng mà chương trình vẫn còn tiếp tục ghi hình.
Bởi vì không phải phát trực tiếp, hậu kỳ sẽ được cắt nối biên tập nên khách mời cũng không cần quan tâm lắm.
Sắp phải rời khỏi Nam Mộc Hương, đạo diễn bảo mọi người trở về thu dọn hành lý.
Sáng nay Ngôn Án đã thu dọn xong cả rồi nên khoảng thời gian này cô xuống đại sảnh lấy một cái túi nylon, chuẩn bị đi đào cỏ đồng tiền.
Trước khi đi, cô sợ nếu không nói với Kỳ Duyên, lỡ như hắn cho rằng cô không đi mà tự đu ra hồ thì nguy.
Vậy nên cô chỉ đành lộp cộp chạy lên tầng hai, gõ vang cửa phòng hắn.
“Kỳ lão sư, giờ tôi đi lấy cỏ đồng tiền cho anh đây.”
Kỳ Duyên gật gật đầu, nhìn gương mặt không son phấn của cô, vô thức nhìn ra ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ: “Có bôi kem chống nắng chưa?”
Ngôn Án lắc đầu, định nói cô không cần dùng mấy thứ như kem chống nắng gì đó. Dù sao, con người có thể bị sạm đen do nắng nhưng cỏ đồng tiền thì không.
Nhưng Kỳ Duyên không đợi cô trả lời, buông tay nắm cửa: “Vào đi.” Sau đó liền vài phòng.
Ngôn Án há miệng, thở dài, cảm thấy con người và cây cỏ đúng là khác biệt, không thích hợp ở bên nhau lâu dài, cứ ông nói gà bà nói vịt.
Nghĩ thì nghĩ thế nhưng cô vẫn ngoan ngoãn vào theo.
Kỳ Duyên cầm bình xịt, đưa tới.
Ngôn Án hơi tò mò. Cô thật sự chưa từng tiếp xúc với thứ đồ như bình xịt này, cũng không biết dùng. Phản ứng đầu tiên là không nhận, hơn nữa còn vô thức dựa cột xem.
Kỳ Duyên đơn giản thu lại, mở nắp bình, xịt trực tiếp vào Ngôn Án.
Đột nhiên bị xịt vào mặt, cô chưa kịp đề phòng.
Ngôn Án hoảng sợ lui về phía sau một bước, nhắm chặt hai mắt lại, tay xua xua, khù khụ: “Anh... Anh phun cái gì vào tôi vậy?”
Sẽ không có... Độc chứ!
Kỳ Duyên đậy lại nắp lọ xong, vứt đại lên giường: “Xịt chống nắng.”
Nghe thấy đáp án, cô khẽ thở phào, mở mắt.
Vừa mở mắt ra liền thấy Kỳ Duyên cầm mũ đặt lên đầu cô, sau đó ấn xuống.
Ngôn Án vô thức giữ lấy vành mũ, ngửa đầu chớp mắt nhìn hắn.
Khoảng cách lúc này rất gần. Kỳ Duyên hơi cúi đầu.
Khuôn mặt hoàn mỹ của cô gần trong gang tấc, tròn đến mức khiến người ta muốn chiếm lấy.
Hô hấp Ngôn Án hơi ngừng, mặt lặng lẽ đỏ lên.
Cô phản ứng lại, lập tức lui ra phía sau thật nhanh.
Kỳ Duyên khẽ cong cong môi: “Được rồi, đi đi.”
Ngôn Án đội mũ của Kỳ Duyên, túi nylon buộc vào cổ tay trái, đi ra khỏi nhà.
Bây giờ mới qua giữa trưa một lúc, mặt trời đang nắng gắt. Có mũ che nắng, còn có linh lực nội dụng toả ra hơi lạnh, cô cũng không thấy nóng nực gì, rất nhanh đã đến nơi cần đến.
Khi làm nhiệm vụ buổi sáng cô đã để ý thấy bờ ruộng gần thôn có cỏ đồng tiền mọc hoang.
Cô đã quyết định, dùng chiêu ly miêu đổi Thái tử.
Ngôn Án ngồi xổm xuống, chắp tay trước ngực, lẩm bẩm nói với bụi cỏ đồng tiền ở bờ ruộng: “Các vị đồng bào, xin hãy tha thứ cho tôi, tôi cũng là bất đắc dĩ. Các bạn yên tâm, tôi sẽ không làm tổn thương đến rễ của các bạn, chỉ là để các bạn chuyển nhà, đến ở một nơi mới thôi. Các bạn ở nông hẳn là nên vào trong thành mở mang tầm mắt. Hơn nữa Kỳ Duyên cũng nói rằng hắn sẽ chăm sóc thật tốt cho các bạn. Đến lúc đó tôi cũng sẽ chú ý các bạn. Các bạn cứ yên tâm, nể tình là đồng tộc, xin đừng oán trách tôi nha.”
Cô vái mấy cái, sau đó cởi cái túi nylon buộc trên cổ tay trái ra, bắt đầu lấy cỏ.
Dù sao cũng là đồng loại, cô hiểu rõ nhất nên động tác rất nhanh. Chẳng bao lâu sau đã lấy xong.
Ngôn Án vui vẻ trong lòng, xách nửa túi cỏ đồng tiền chạy về.
Bụi cỏ đồng tiền này trông cũng rất đẹp, không kém gì bản thể của cô. Bạn thân như Lương Bạch Vũ chưa chắc đã phân biệt được nữa là người thường như Kỳ Duyên.
Tuỳ tiện lừa gạt một chút không phải rất đơn giản sao?
Cô có chút đắc ý, ba bước gộp làm một mà phóng lên lầu, gõ vang cửa phòng Kỳ Duyên. Sau đó chẳng chờ cửa mở đã trực tiếp đẩy vào.
Kỳ Duyên đang ngồi xổm bên cạnh sofa, sửa sang hành lý, nghe thấy tiếng động cũng không quay đầu lại.
Bộ dạng hấp tấp này, ba năm rồi vẫn chẳng thề thay đổi.
“Kỳ Duyên, tôi lấy cỏ đồng tiền về cho anh rồi đây!” Ngôn Án nhanh chân chạy vào, hưng phấn nói.
Hắn xếp quần áo của mình xong, xoay người đứng lên.
Cô dừng bước, cười đưa túi nylon qua.
Kỳ Duyên nhận lấy, sau đó mở túi ra, giơ tay nhấc cỏ đồng tiền lên nhìn.
Ngôn Án nghiêng đầu, đang nhìn hành lý của hắn.
Quả nhiên, vẫn chỉnh tề như vậy, giống như những miếng đậu phụ, xếp từng miếng từng miếng.
Cô thì không xong. Hành lý của cô ném loạn lung tung. Có cơ hội phải nhờ hắn giúp sắp xếp lại một chút mới được...
Trong lúc Ngôn Án đang miên man suy nghĩ, Kỳ Duyên đã bỏ lại cây cỏ đồng tiền vào túi: “Là bụi cỏ trong hồ kia?”
Cô rất tự tin gật đầu: “Đúng vậy. Tôi chạy thẳng tới đó, còn tốn biết bao nhiêu thời gian.”
Khoé môi hắn trầm xuống, không còn tươi cười, hỏi lại lần nữa: “Ngôn Án, thật sự, là ở bên hồ kia sao?”
Không khí đột nhiên trầm xuống. Ngôn Án không dám nhìn lén hành lý của hắn nữa, vô thức ngoan ngoãn đứng thẳng, ngẩng đầu nhìn hắn.
Vẻ mặt hình như có chút không ổn...
Ngữ khí cũng có vẻ không ổn...
Hắn... không phải... đã phát hiện chứ?!
Nhưng làm sao có thể? Sao hắn phát hiện được? Đây phải nói là chiêu ly miêu đổi Thái tử thiên y vô phùng (không một kẽ hở, không một dấu vết) đó nha.
Miệng Ngôn Án lặng lẽ biến từ hình chữ o về lại bình thường.
Cô mím môi, tầm mắt có chút lảng tránh: “... Đúng, đúng vậy, chính là bụi ở bên hồ...”
Hắn lười nghe tiếp, trả lại cái túi cho cô: “Được, lấy ở đâu thì trả lại chỗ đó đi. Bên hồ để tôi tự đi lấy.”
Ngôn Án hốt hoảng, luống cuống tay chân nhận túi cỏ đồng tiền, vội cố vãn hồi cục diện: “Đừng đừng đừng đừng mà Kỳ lão sư! Thật xin lỗi, là tôi lười biếng nên lấy đại ở bờ ruộng. Để tôi chạy ra hồ một chuyến, anh đừng đi, thật mà, tôi đi ngay đây! Anh chờ tôi!”
Kỳ Duyên không tỏ ý gì, Ngôn Án ôm túi nylon xoay người chạy ngay.
Chỉ là chạy vài bước, cô lại quay người lại, ý đồ muốn tìm hiểu nội tình quân địch để lên kế hoạch tác chiến tiếp theo: “Nhưng mà Kỳ lão sư à, cỏ đồng tiền giống nhau như vậy, làm sao mà anh biết không phải...”
“Giống nhau?” Hắn lạnh nhạt cười cười, “Trên thế giới không có hai chiếc lá giống hệt nhau, đã nghe qua bao giờ chưa?”
Ngôn Án chậc chậc: “Anh, cái này cũng có thể phân biệt sao?”
Kỳ Duyên nhàn nhạt ừ một tiếng.
Tâm Ngôn Án, choang một tiếng vỡ nát.
Cô khổ sở chạy ra khỏi phòng hắn.
Thế này thì biết làm sao bây giờ?