Kỳ Duyên nói chuyện vài câu, sau đó ngắt điện thoại, nhìn về phía hai mẹ con.
Ngôn Án đang rất cẩn thận bôi thuốc cho con, sợ làm con đau nên động tác rất nhẹ, căn bản thuốc không dính lên da.
Như vậy chẳng có tác dụng gì mấy.
Kỳ Duyên khẽ thở dài, vừa bỏ điện thoại vào túi vừa đi đến.
Hắn ngồi xổm xuống trước mặt Ngôn Trúc Trúc, lấy nước thuốc và tăm bông trên tay Ngôn Án, nói: “Để anh làm cho.”
Ngôn Án thuận thế thả lỏng tay, nhích sang bên cạnh, chừa chỗ cho Kỳ Duyên. Cô chống cằm, đau lòng nhìn Trúc Trúc.
Kỳ Duyên cúi đầu dùng tăm bông tẩm thuốc, ngẩng đầu nhìn con trai mặt gồng chặt, hỏi: “Có sợ đau không?”
Ngôn Trúc Trúc lắc đầu: “Không sợ.”
“Vậy được, cố nhịn một chút.” Kỳ Duyên gật đầu, giơ tay lau miệng vết thương trên hai bên má bé, lực không nặng không nhẹ, chỉ như lúc bình thường bôi thuốc.
Đương nhiên, so với Ngôn Án vừa rồi mạnh hơn nhiều.
Shhhh một tiếng, Ngôn Trúc Trúc hít vào một hơi khí lạnh, người vô thức muốn ngả ra sau trốn tránh.
Sau đó bé phản ứng lại, lập tức ngồi thẳng lên, cứ như không có gì xảy ra. Chẳng qua đôi tay đặt trên đầu gối đã nắm chặt lại.
Trong mắt Kỳ Duyên chứa chút ý cười, tay cũng không ngừng lại, vừa nhanh, vừa chuẩn, vừa tàn nhẫn bôi hết thuốc.
Ngôn Trúc Trúc vô thức thở phào.
Bôi thuốc so với bị đánh lúc nãy còn đau hơn.
Kỳ Duyên đứng lên, đặt lọ thuốc trên bàn, sau đó nói: “Chiều nay tiếp tục học hay là muốn về nhà?”
Ngón tay Ngôn Trúc Trúc khẽ chạm lên mặt mình, nghe vây cúi đầu nhìn chanh và mướp đắng trong túi.
Không biết hai anh có bị doạ không, họ muốn tiếp tục học hay về nhà.
Sau khi xảy ra chuyện, bé bị giáo viên dẫn đến văn phòng, mời phụ huynh. Dọc đường mãi không có cơ hội nói chuyện với các anh.
Ngôn Trúc Trúc nhìn mẹ đang ngồi xổm trước mặt, không trả lời Kỳ Duyên mà nói: “Mẹ ơi, con muốn đi vệ sinh trước.”
Ngôn Án chớp mắt, đại khái cũng hiểu được ý của con trai, đứng dậy: “Vậy con đi vệ sinh trước đi, mẹ đi cùng con.”
Ngôn Trúc Trúc tuột xuống ghế, được Ngôn Án dắt ra cửa. Kỳ Duyên đi theo sau.
Trên đường từ văn phòng đến toilet, ba người gặp phải mẹ Kỳ Kỳ đang gọi điện thoại ngoài cửa.
“Anh có ý gì hả? Con trai anh bị đánh, tôi tới trường đòi lại công bằng cho con mà anh còn nói là tôi làm hỏng chuyện của anh?!!! Họ Vương kia, anh còn có lương tâm không hả!” Mẹ Kỳ Kỳ rống giận với đầu bên kia điện thoại, “Tôi nói cho anh biết! Tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho người nhà đó đâu. Con trai tôi cực khổ mang nặng đẻ đau mười tháng trời, tôi không thể nhìn nó bị người ta đánh thành như vậy được! Cho dù người đó có là ông trời tôi cũng muốn họ phải quỳ xuống xin lỗi con trai tôi!”
Câu cuối cùng, giọng phá ra bén nhọn gần như vang vọng khắp nhà trẻ.
Ngôn Án và Ngôn Trúc Trúc vô thức ngừng bước.
Ngôn Án nhìn người phụ nữ phú quý nay một tay chống nạnh, hùng hùng hổ hổ, nghiêng đầu khẽ hỏi: “Trúc Trúc, còn đường nào khác đến nhà vệ sinh không?”
Ngôn Trúc Trúc cũng hơi nhức đầu, nghiêm túc lắc đầu nói: “Không có ạ.”
Mẹ đứa bé kia thoạt trông rất khoẻ, bé đánh không lại.
Sau đó bé nhìn mẹ mình, hình thể của mẹ Vương Kỳ phải to gấp ba bốn lần mẹ bé. Bé cảm thấy mẹ mình e là cũng không đánh lại được.
Cuối cùng, bé quét mắt ra phía sau. Thật ra ba rất cao, nhưng trông có vẻ không mạnh mấy.
Bé muốn vào toilet cũng không phải vì cần đi vệ sinh. Hay là, thôi bỏ đi?
Trong lúc Ngôn Trúc Trúc đang nghiêm túc suy nghĩ, cân nhắc thiệt hơn mấy vấn đề này, Kỳ Duyên phía sau đã đi lên, đứng bên cạnh Ngôn Án, nghiêng đầu hỏi: “Sao không đi tiếp vậy?”
Ngôn Án và Ngôn Trúc Trúc ăn ý quét mắt nhìn mẹ Kỳ Kỳ.
Kỳ Duyên khẽ cười, trong mắt mang theo hàn ý: “Đừng sợ, đi thôi.”
Nói xong, hắn đi đầu tiến về phía trước.
Hai mẹ con liếc nhau, đi theo sau.
Mẹ Kỳ Kỳ cũng thấy ba người, buông điện thoại xuống trước: “Tôi cảnh cáo các người, đừng hòng chạy trốn, chờ đó cho tôi. Chuyện này còn chưa xong đâu!”
Kỳ Duyên một ánh mắt cũng không cho người này, trực tiếp ngang nhiên dẫn hai mẹ con đi qua.
Mẹ Kỳ Kỳ nghiến răng, nhẫn nhịn không bùng nổ tại chỗ, quay đầu tiếp tục cãi nhau với chồng trong điện thoại: “Họ Vương kia, rốt cuộc anh có chịu tới trường học không? Không tới thì tôi gọi anh trai tôi tới!.......... Được, vậy anh nhanh lên đấy!”
......
Toilet nam không một bóng người. Các bạn nhỏ đều đang ngủ trưa.
Ngôn Trúc Trúc đi vào một buồng, đóng cửa lại, sau đó mang hai anh ra.
Trong buồng vệ sinh nháy mắt có ba đứa bé chen chúc nhau.
Sợ bị phát hiện, ba bé nói chuyện thật khẽ.
Ngôn Trúc Trúc hỏi: “Anh cả, anh hai, các anh muốn về nhà hay tiếp tục đi học?”
Ngôn Mông Mông thấp giọng: “Anh muốn tiếp tục đi học. Khốc Khốc em thì sao?”
Ngôn Khốc Khốc vẻ mặt sầu đau: “Vậy em cũng tiếp tục.”
Ngôn Trúc Trúc gật đầu: “Vậy chúng ta tiếp tục đi học.”
Ngôn Mông Mông nhìn vết thương trên mặt Ngôn Trúc Trúc, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó: “Trúc Trúc, có phải đau lắm không?”
Ngôn Trúc Trúc lắc đầu: “Không có, không đau tí nào.”
Ngôn Khốc Khốc tiếp tục vẻ mặt sầu đau, không hề tin tưởng: “Trúc Trúc, chắc chắn là em rất đau. Anh nhìn cũng thấy đau rồi.”
Ngôn Mông Mông nắm ngón tay mình: “Xin lỗi em, Trúc Trúc. Nếu không phải tại anh thì em cũng không phải đánh nhau với bọn nó.”
Ngôn Khốc Khốc thở dài: “Nếu anh và anh cả có thể biến thành hình người thì tốt rồi. Bọn anh cũng có thể giúp em. Như vậy ba đánh ba, không phải để em một chọi ba.”
Sống lưng Ngôn Trúc Trúc ưỡn thẳng tắp: “Không sao cả. Em một đánh ba cũng có thể thắng mà.”
Ngôn Mông Mông: “Đúng vậy, Trúc Trúc, em thật lợi hại. Nhưng mà mẹ của bạn kia thật là dữ, may là ba mẹ cũng tới.”
Ngôn Khốc Khốc ngẩng đầu suy tư vài giây, đột nhiên nói: “Nhưng mà may là có ba, nếu không em cảm thấy mẹ mình có lẽ không có cách nào đánh lại mẹ bạn kia.”
Ngôn Mông Mông cũng nghĩ vậy: “Vừa rồi thật ra anh thấy ba cũng có chút lợi hại.”
Mẹ người ta dữ như vậy, bé ở trong túi em trai cũng sợ mẹ mình bị thương. Nhưng mà ba lợi hại như vậy, cũng chưa thèm đánh, chỉ nói mấy câu mà người ta đã không dám nói nữa rồi.
Ngôn Khốc Khốc tỏ vẻ tán đồng: “Đúng nhỉ, em thấy ba cũng khá tốt.”
Từ khi có ba, trong nhà có thêm thật nhiều đồ chơi, còn có nhiều đồ ăn ngon. Lúc nào bé muốn ăn kẹo, trong nhà cũng luôn luôn có kẹo.
Ngôn Trúc Trúc trầm mặc không nói gì, đưa tay chạm lên vết thương trên má trái.
Thật ra ba cũng...... không tệ.
Ngôn Mông Mông nghe Khốc Khốc nói, nhìn Trúc Trúc, trong lòng đột nhiên cảm thấy tủi thân.
Mà ba có biết bé tồn tại đâu.
Trong mắt bé có chút mất mát, cũng không nói ra, chỉ nói: “Chúng ta vào được một lúc rồi, mau đi ra ngoài thôi, không thì ba mẹ chờ sẽ sốt ruột đó.”
......
Ngoài cửa toilet, Ngôn Án dựa vào vách tường chờ.
Kỳ Duyên vừa đứng cùng cô một lúc, sau đó sang một bên gọi điện thoại: “Dương Thân, tôi đây.”
Dương Thân vội nói: “Kỳ lão sư, bên nhà trẻ thế nào rồi?”
“Chắc nửa tiếng nữa là tôi và Ngôn Án sẽ quay lại.” Kỳ Duyên nói, “Danh sách phụ huynh nhà trẻ này hẳn là cậu có chứ?”
Dương Thân nói: “Có ạ.” Trước đó Kỳ Duyên bảo anh chọn nhà trẻ, anh đã thu thập hết dữ liệu.
Cho rằng phụ huynh học sinh không phú cũng quý thì con cái trong nhà cũng không đến mức kém, vậy nên mới chọn nơi này.
Nào ngờ, kết quả vẫn xảy ra chuyện.
Có đôi khi, giáo dục con cái và tình hình tài chính trong nhà cũng chẳng liên quan đến nhau.
“Cậu để lộ chuyện hôm nay xảy ra ở nhà trẻ cho bọn họ. Không cần nói thẳng, uyển chuyển một chút.” Những phụ huynh này đều là kẻ tinh tường, bình thường không nghe thấy thì không có phản ứng gì. Nhưng nay xảy ra loại chuyện này, sau khi nghe được sẽ sinh nghi, hỏi con mình, ít nhiều cũng biết được.
Con của họ nếu đều từng bị ba đứa ranh con kia bắt nạt, ba đứa đó cũng không thể tiếp tục ở cái nhà trẻ này nữa. Không những vậy, vòng thương nghiệp cũng là một vòng tròn. Nếu mọi người đều ăn ý huỷ hợp tác, tập đoàn Vương thị sẽ ngày càng khó khăn.
Chẳng cần Kỳ Duyên phải nhúng tay ở giữa, Vương thị sẽ tự diệt vong.
Dù sao, có thể dạy ra loại con cái như vậy, e là phụ huynh cũng là loại chẳng ra làm sao.
Nói chuyện xong, Kỳ Duyên ngắt điện thoại.
Hắn đi đến, nhìn đồng hồ, khẽ nhíu mày: “Trúc Trúc còn chưa ra à?”
Trong lòng Ngôn Án căng thẳng.
Cô biết ba đứa bé chắc chắn đang thảo luận với nhau, vội nói: “Vẫn chưa, nhưng mà chắc là nhanh thôi......”
Kỳ Duyên vẫn không yên tâm lắm: “Để anh vào xem sao.”
Ngôn Án vô thức níu chặt lấy ống tay áo của hắn: “Để tôi đi.”
Hắn nhíu mày, nhìn cửa nhà vệ sinh, chỉ lên trên, nhắc nhở: “Là vệ sinh nam.”
Ngôn Án: “...... À.”
Cô cười ngượng ngùng, nhưng tay vẫn nắm ống tay áo không buông. Lòng bàn tay căng thẳng đến đổ mồ hôi, nhìn về phía cửa nhà vệ sinh.
Ba đứa này sao còn chưa ra chứ?
Kỳ Duyên cúi đầu xem xét biểu cảm của cô, trong mắt mang theo sự trầm tư nghi vấn. Sau đó hắn hạ mi, nhàn nhạt nói: “Ngôn Án, buông tay.”
Đúng lúc này, Ngôn Trúc Trúc rốt cuộc cũng ra ngoài.
Tảng đá trong lòng Ngôn Án rơi xuống, lập tức buông lỏng tay.
Ngôn Trúc Trúc đi đến bên cha mẹ, nói: “Vừa rồi con đã suy nghĩ cẩn thận, chiều nay vẫn muốn tiếp tục đi học.”
Ngôn Án nghe vậy, trong lòng không khỏi lo lắng: “Nhưng mà ——”
Ngôn Trúc Trúc thoạt nhìn nghiêm túc nhưng giọng nói vẫn rất non nớt: “Mẹ, mẹ đừng lo. Con sẽ tự bảo vệ tốt cho bản thân. Hơn nữa, bạn học trong lớp đều khá tốt.”
Ngôn Án còn định nói thêm gì đó, Kỳ Duyên ngăn cô lại, lắc đầu với cô.
Cô nhấp môi, cũng không tiếp tục nói nữa.
Mới xảy ra xích mích với người ta, ba anh em thương lượng trong nhà vệ sinh một lát, cuối cùng đưa ra lựa chọn tiếp tục đi học.
Đây có phải chứng minh rằng bọn nhỏ rất thích đi học không?
Ngôn Án cúi đầu, nhìn giày của mình, hơi xuất thần.
Nếu nói vậy, cũng không thể để Mông Mông và Khốc Khốc dùng mãi thân phận chanh và mướp đắng đi theo Trúc Trúc đi học. Như vậy có lẽ quá bất công.
Bên này, Ngôn Án còn đang nghĩ những chuyện đó, Kỳ Duyên đã gọi giáo viên nhà trẻ đến, để giáo viên đưa Trúc Trúc về lớp.
Còn hai người bọn họ đang chờ ba Kỳ Kỳ sắp đến đây như lời mẹ Kỳ Kỳ nói.
Mẹ Kỳ Kỳ và Kỳ Kỳ đều cho rằng nếu ba Kỳ Kỳ đến, nhất định sẽ lập tức ra mặt cho họ.
Trong mắt Kỳ Kỳ, ba bé rất lợi hại. Từ nhỏ đến lớn, bé và bạn học có xảy ra chuyện gì, cho dù là bé động tay trước, người xin lỗi nhất định đều là đối phương.
Tất cả mọi người đều sợ ba của bé.
Mà ba của bé trước giờ đối với bé rất tốt. Muốn gì cũng chiều. Cho dù bé có nói với ba thật sự là bé đánh bạn trước, ba cũng sẽ chẳng nói gì, cũng không mắng bé, càng không đánh bé.
Vậy nên ngay khi ba vừa hỏi chuyện gì đã xảy ra, bé chẳng nghĩ gì nhiều, trực tiếp trả lời: “Con nghe các bạn nói là Ngôn Trúc Trúc ở lớp Mầm rất đẹp, con không phục nên đi xem. Nhưng mà nó không thèm để ý tới con, chỉ đọc sách, con liền ném sách nó đi!”
Lúc nói lời này, vẻ mặt Kỳ Kỳ còn đắc ý dào dạt.
Ba Kỳ Kỳ nghe được, mặt đen như đít nồi. Vương Thạch bên cạnh thì lắc đầu.
Ba Kỳ kỳ trầm giọng nói: “Sau đó người ta đánh con sao?”
Kỳ Kỳ lắc đầu: “Không có. Nó đi nhặt sách. Chúng con thấy trong ngăn bàn của nó có chanh và mướp đắng nên muốn cướp. Nó thấy thế mới đến đẩy con!”
Kỳ Kỳ kể đến đây, trên mặt rất tức giận: “Ba, ba bảo nó mau xin lỗi con đi. Nó thế mà dám đẩy con!”
Ba Kỳ Kỳ liệng ngay một bạt tai cho thằng quý tử.
Bốp một tiếng, Kỳ Kỳ ôm lấy mặt không tin nổi: “Ba, sao ba lại đánh con?!”
Mẹ Kỳ Kỳ ở một bên thấy vậy, lập tức xông đến, kéo con mình ra sau, gào to: “Họ Vương kia, hôm nay anh trúng gió gì vậy hả? Anh đánh con làm gì?!”
Ba Kỳ Kỳ tức đến váng cả đầu: “Tôi đánh nó làm gì ấy hả?! Thằng nghiệt tử này! Mày biết đứa bé kia là con ai không?!”
Mẹ Kỳ Kỳ trước giờ tác oai tác quái quen rồi, đến giờ còn chưa ăn qua bài học gì nên chẳng hề biết khiêm tốn, không sợ trời không sợ đất nói: “Tôi quan tâm làm quái gì nó là con nhà ai ——”
“Cô cô cô cô cô cô ——” Ngón tay ba Kỳ Kỳ run lên, “Cô còn muốn Vương thị tồn tại, còn muốn nhà mình tồn tại thì câm miệng cho tôi! Cô có biết chính cô đã chọc phải ai rồi không?!”
Mẹ Kỳ Kỳ thấy ba Kỳ Kỳ phản ứng như vậy, ngừng một chút, hơi bình tĩnh lại, hỏi: “Rốt cuộc là nhà ai?”
Vương Thạch đứng một bên, lạnh lùng mở miệng: “Một người bạn của tôi.”
Nghe thấy ông mở miệng, mẹ Kỳ Kỳ ngẩn người: “Anh họ, lời này của anh là có ý gì?”
Vương thị có thể được như ngày hôm nay, không thể thiếu chăm nom từ Vương Thạch thường ngày. Khang Hằng có hạng mục gì thích hợp, dưới điều kiện ngang nhau, ông sẽ ưu tiên suy xét đến tập đoàn Vương thị.
Có thể nói, nếu không nhờ Vương Thạch thì cũng chẳng có Vương thị ngày hôm nay.
“Ý là cô đụng phải người không nên đụng rồi.” Vương Thạch nói.
Ba Kỳ Kỳ lau mồ hôi trên trán, đến bên cạnh Vương Thạch: “Anh, anh nghĩ cách giúp em nói chuyện với người ta, bọn em lập tức đến xin lỗi, thật đấy!”
Vương Thạch thở dài, trong lòng căn bản chẳng ôm hy vọng gì: “Tôi đi xem tình hình trước, hai người chờ ở đây.”
......
Một văn phòng khác, sau khi Ngôn Trúc Trúc về lớp ngủ trưa cùng các bạn, chỉ còn lại hai người Kỳ Duyên và Ngôn Án.
Ngôn Án ngồi một bên, cúi đầu nhìn mũi chân mình, sau đó lại ngẩng đầu liếc nhìn Kỳ Duyên, rồi lại cúi đầu nhìn mũi chân, sau đó lại nhìn Kỳ Duyên......
Sau vài lần lặp lại, Kỳ Duyên buông di động, hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Ngôn Án cười, so với khóc còn khó coi hơn, ấp úng nói: “..... Không có gì.”
Cô ngẫm lại, nếu muốn cho Mông Mông và Khốc Khốc quang minh chính đại cùng đi học thì nên làm thế nào đây.
Nghĩ đi nghĩ lại, hình như đều phải qua Kỳ Duyên mới được.
Kỳ Duyên nhíu mày, nhìn cô mấy lần, hỏi: “Có liên quan đến Trúc Trúc phải không?”
“Hả?” Sắc mặt Ngôn Án cứng đờ, gãi gãi đầu, “Đúng là có chút liên quan......”
Trong lòng hắn cũng đại khái đoán được.
Ngôn Án muốn nói lại thôi, e là về bệnh tình của Trúc Trúc.
Cô cứ mãi không chịu nói, Kỳ Duyên biết hỏi cũng vô dụng, chưa từng mở miệng hỏi. Hắn định lấy cớ kiểm tra sức khoẻ, trực tiếp dẫn Trúc Trúc đi khám bác sĩ tâm lý.
Nhưng nếu Ngôn Án đã muốn nói, vậy càng tốt.
Kỳ Duyên bày ra bộ dạng muốn nghe: “Ngôn Án, Trúc Trúc là con anh. Chuyện của con, em không cần phải gạt anh.”
Ngôn Án há miệng, có khổ mà không nói được.
Nếu cứ vậy nói cho hắn rằng hắn còn có hai con trai, liệu hắn có phát điên không?
Việc này, thôi thì cứ xem xét đã.
Cô hít một hơi, khẽ nói: “Cũng không có gì, tôi chỉ đang lo chuyện phụ huynh của Vương Kỳ.”
Trong mắt Kỳ Duyên có chút thất vọng. Hắn rũ mắt xuống, hàng mi dày che khuất thần sắc bên trong, nhàn nhạt nói: “Chuyện này em không cần phải lo lắng.”
Vừa dứt lời, cửa văn phòng bị gõ vang.
Hắn liếc mắt nhìn Ngôn Án thật sâu một cái, thu tầm mắt lại, đi mở cửa.
Ngoài cửa là Vương Thạch.
Kỳ Duyên không hề ngạc nhiên: “Đến rồi?”
Vương Thạch đi vào, trở tay đóng cửa lại, bất động thanh sắc nhìn Ngôn Án, sau đó thu hồi tầm mắt, hơi cúi đầu cung kính: “Kỳ lão sư, cả nhà Vương Kỳ đều đang ở bên ngoài. Họ muốn tự đến xin lỗi, ngài xem?”
“Tôi không nhận bất luận lời xin lỗi gì.” Kỳ Duyên nhàn nhạt nói, “Nên xử lý thế nào, trong lòng ông không tự hiểu sao?”
Trong lòng Vương Thạch cảm thán một hồi.
Thật ra ông cũng đoán được, từ nay về sau, cả nhà em họ ông sống thì có thể sống nhưng phong quang vô hạn như bây giờ thì không có khả năng nữa.
Ông cúi đầu: “Trong lòng tôi hiểu rõ.”
“Vậy chuyện này ông đi xử lý cho tôi.” Kỳ Duyên sửa sửa dây đồng hồ, “Đoàn phim còn đang chờ chúng tôi, chúng tôi đi trước.”
Vương Thạch nghe vậy vội gật đầu, đi mở cửa cho hai người, tiễn đến tận cửa xe.
Một chuyến đến nhà trẻ, tính thêm cả thời gian đi về mất khoảng ba tiếng.
May là đều trong giờ nghỉ trưa nên cũng không trì hoãn tiến độ của đoàn phim.
Sau khi kết thúc suất diễn cũng đã quá chín giờ tối.
Ngôn Án từ đoàn phim về nhà, lộ trình mất khoảng bốn mươi mấy phút, tức là đến nhà đã gần mười giờ.
Nếu Kỳ Duyên đưa cô về, sau đó lại từ nhà Ngôn Án về nhà mình, e là cũng phải quá đêm mới tới.
Vì hay lui tới nên Kỳ Duyên cũng không tiễn Ngôn Án, bảo tài xế trực tiếp lái xe đưa Ngôn Án về. Còn hắn tự về nhà mình.
Nhưng tối nay, Kỳ Duyên nhất quyết muốn đưa Ngôn Án về.
“Anh đến xem Trúc Trúc.” Hắn nói.
Ngôn Án: “Nhưng mà có thể Trúc Trúc đã ngủ rồi.”
“Cũng phải nhìn một cái, nếu không anh không yên tâm được.”
Nếu là trước đây, Ngôn Án chắc chắn sẽ tiếp tục từ chối. Cô không chào đón Kỳ Duyên đến thăm nhà vì rất có khả năng thân phận sẽ bị bại lộ.
Nhưng chuyện mấy hôm nay làm cô ý thức được rằng Kỳ Duyên thật sự rất quan tâm con.
Cô đứng ở vị trí của hắn tự hỏi, nếu cô là Kỳ Duyên hẳn là cô cũng muốn đi xem một cái.
Vì vậy Ngôn Án chẳng nói thêm gì nữa, chỉ nhắn hỏi con một chút.
Án Án rất cần tiền: Các con ngủ chưa?
Mông khốc trúc: Chưa ạ, bọn con đang cùng làm bài tập.
Mông khốc trúc: Mẹ về rồi ạ?
Án Án rất cần tiền: Đang trên đường về, ba cũng tới.
Mông khốc trúc: ⊙▽⊙
Mông khốc trúc: Vâng, bọn con cùng chờ ba mẹ!
Xe vừa đi mười phút, trên trời đột nhiên sấp chớp ầm ầm, bắt đầu mưa to.
Ngôn Án vốn đang mơ màng sắp ngủ trên xe, bất giác sợ rụt người lại, thoáng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đại vũ khuynh thành*, chớp loé ngang.
(*Bắt nguồn từ 2 câu đầu bài thơ Bạch Đế của Đỗ Phủ)
Ngoài cửa sổ rào một tầng mưa, nhìn không rõ thứ gì.
Tộc thực vật bọn họ ghét nhất và sợ nhất cũng là trời đổ mưa to.
Mưa to gió lớn như vậy, nhiều thực vật chưa thành tinh rất dễ chết trong thời tiết này.
Bọn họ thành tinh rồi thì sẽ không chết, vì họ biết trốn đi, nhưng trong lòng vẫn còn tồn tại nỗi sợ.
Kỳ Duyên bên cạnh nhìn cô một cái, khẽ nói với Dương Thân: “Bật đèn trong xe đi.”
Ngôn Án sợ trời mưa lớn, chuyện này hắn biết.
Dương Thân vội làm theo, trong xe lập tức sáng lên.
Ánh đèn màu vàng quýt, lúc sáng lên còn xua đi được vài phần sợ hãi.
Kỳ Duyên lại đưa cho cô một tấm chăn nhỏ.
Ngôn Án ôm vào lòng, cắn đầu ngón tay nghĩ tới bọn nhỏ trong nhà.
Mấy đứa nhóc ở nhà chắc là cũng sợ lắm.
Cô nghĩ đến các con, bọn chúng cũng nghĩ đến cô.
Tiếng sấm vừa vang lên, ba đứa bé trong phòng khách quăng bút, cùng rúc trên sofa.
Ngôn Mông Mông ở bên trái, Ngôn Khốc Khốc ở giữa, Ngôn Trúc Trúc bên phải.
Ba anh em níu tay nhau, cùng run rẩy trong tiếng sấm.
Gà trống thì lại không sợ sấm, hùng dũng đi qua đi lại trong phòng khách, cuối cùng nhảy lên sofa.
Sau đó bị Ngôn Mông Mông kéo lại, ba anh em cùng nhau ôm nó.
Thêm một con gà thì cũng thêm được chút cảm giác an toàn.
Gà trống quác quác kêu vài tiếng cũng không giãy ra được, đành yên lặng.
Ngôn Mông Mông nắm một tay Ngôn Khốc Khốc, vuốt lông gà trống, hỏi: “Mẹ còn chưa về nữa hả? Chắc là mẹ cũng sợ lắm.”
Ngôn Khốc Khốc: “Chắc chỉ một lát nữa thôi. Mình còn có bạn, mẹ thì biết làm sao đây?”
Ngôn Trúc Trúc nắm lấy một chân gà trống, ôm một tay Ngôn Khốc Khốc, mạnh mẽ bình tĩnh nói: “Không sao đâu, mẹ có ba rồi.”
Ngôn Mông Mông: “Đúng vậy, mẹ có ba đi cùng.”
Ngôn Khốc Khốc: “Vậy là tốt rồi, nhưng mà chúng ta có nên đi chỗ khác không? Đến lúc ba về, nhìn thấy hai chúng mình sẽ bị lộ.”
Ngôn Mông Mông ngẫm lại thấy cũng đúng: “Ừm, mình đi lên lầu thôi.”
Ngôn Trúc Trúc tất nhiên sẽ không phản đối.
Ba đứa bé nắm tay nhau đứng dậy. Ngôn Trúc Trúc kéo gà trống cùng lên lầu, tới phòng hôm trước Kỳ Duyên bế Ngôn Trúc Trúc vào.
Sau đó ba đứa chen lên giường.
Ngôn Án và Kỳ Duyên về nhà chỉ thấy phòng khách trống không.
Đèn phòng khách vẫn còn bật, trên bàn trà bày sách bài tập. Một chiếc bút ném bên cạnh. Gối dựa trên sofa cũng rơi dưới đất. Thoạt trông có vẻ hơi lộn xộn.
Vừa rồi vào nhà dính phải ít nước mưa, tóc Ngôn Án hơi ướt, mặt cũng tái nhợt.
Cô đi qua, nhặt gối dựa lên, nói với Kỳ Duyên bên cạnh: “Trúc Trúc ở phòng trên lầu.”
Kỳ Duyên nghe vậy gật đầu, cúi người cầm lấy bút, cài lại nắp, bỏ vào túi đựng bút, sau đó thuận tay cầm sách bài tập lên.
Hắn tuỳ ý lật vài trang, ánh mắt ngưng lại, tay cũng lập tức dừng.
Cùng một quyển sách bài tập, cùng một chiếc bút mà lại có đến ba loại nét chữ hoàn toàn bất đồng.
Ngôn Án xếp lại gối dựa, không chú ý đến Kỳ Duyên mà đi lên lầu trước: “Tôi đi xem Trúc Trúc trước.”
Hắn ừ một tiếng, đứng tại chỗ chẳng nói chẳng rằng.
Chờ Ngôn Án đi khuất lên cầu thang mới lấy di động ra chụp mấy tấm ảnh.
Ngôn Án cũng đã tới ngoài cửa phòng của con.
Cô gõ gõ, cao giọng gọi: “Trúc Trúc, mở cửa, là mẹ đây.”
Ngôn Trúc Trúc nghe vậy, leo xuống giường, hé một khe cửa cho Ngôn Án.
Sau khi xác định chỉ có mỗi mẹ, bé mới mở hẳn cửa, cho Ngôn Án đi vào, lại giữ cửa khoá lại.
Sắc mặt cả bốn người đều tái nhợt như nhau.
Ngôn Mông Mông nói: “Mẹ, cuối cùng mẹ cũng về. Ở ngoài có bão, mẹ không sao chứ?”
Ngôn Án lắc đầu: “Mẹ không sao. Các con ở nhà có sợ không?”
Ba đứa bé đồng thời lắc đầu: “Không ạ.”
Ba anh em ở cùng nhau nên không sợ như vậy.
Ngôn Mông Mông hỏi: “Ba đâu ạ? Ba về rồi sao?”
Ngôn Án: “Không, ba ở dưới lầu, chắc sẽ lên ngay.” Cô nhìn Ngôn Mông Mông và Ngôn Khốc Khốc, “Hai con trốn đi một lúc, được không?”
Ngôn Mông Mông và Ngôn Khốc Khốc ngoan ngoãn gật đầu, biến thành chanh và mướp đắng. Sau đó Ngôn Trúc Trúc quay về giường.
Quả nhiên, chưa đầy ba phút sau, cửa lại bị gõ vang.
Không thấy còn vấn đề gì nữa, Ngôn Án mở cửa.
Kỳ Duyên đi vào.
Tầm mắt hắn đảo qua căn phòng: Gà trống trong góc phòng, Ngôn Trúc Trúc trên giường, Ngôn Án ở mép giường.
Sắc mặt Ngôn Trúc Trúc như thường, nhưng sách bài tập có đến ba loại nét chữ lại khiến Kỳ Duyên không yên lòng.
Nếu hắn đoán không nhầm, loại bệnh tâm thần kiểu này rất khó chữa khỏi.
Vì sao bé còn nhỏ mà bệnh tình đã nghiêm trọng đến thế?
Nguyên do từ đâu ra?
Kỳ Duyên nghĩ đến mấy vấn đề này, đi đến mép giường, cúi đầu muốn xoa đầu Ngôn Trúc Trúc.
Ngôn Trúc Trúc lại tránh đi.
Tay hắn khựng lại, đổi thành sửa góc chăn cho Ngôn Trúc Trúc: “Trúc Trúc chưa ngủ à?”
Ngôn Trúc Trúc lắc đầu: “Vẫn chưa ạ.”
“Không buồn ngủ sao?” Đã hơn mười giờ rồi.
Ngôn Trúc Trúc gật đầu: “Hơi hơi.”
Kỳ Duyên nói: “Vậy con ngủ đi, ba không quấy rầy con.”
Ngôn Trúc Trúc ừm một tiếng, nhìn chằm chằm vào Kỳ Duyên.
Nhà ba cách nhà mình rất xa, Ngôn Trúc Trúc biết thế.
Đã muộn thế này rồi, Kỳ Duyên còn đến. Ngôn Trúc Trúc cũng biết là vì mình.
Chỉ vì để nhìn một cái, lại phải chạy về, về đến nhà chắc là đã khuya lắm rồi nhỉ?
Hơn nữa, lúc mẹ chưa về, bé và các anh cũng đã thảo luận vài vấn đề.
Về chuyện ba mẹ.
Ngôn Trúc Trúc nghĩ, có nên để ba ở lại một đêm không.
Nhưng mà bé hơi ngại chủ động mở miệng giữ người. Dù sao hiện tại tiếng ba còn khó mà gọi thành lời nữa mà.
Bé chưa nói, Kỳ Duyên lại tự mở miệng trước: “Đúng rồi, Ngôn Án, Trúc Trúc, có chuyện này phải hỏi ý kiến hai mẹ con.”
Ngôn Án chớp chớp mắt: “Ừm, chuyện gì?”
Kỳ Duyên thu lại vẻ mặt: “Vừa rồi ở dưới nhà anh nhận được điện thoại của Dương Thân, xe bị hỏng lốp rồi.”
Ngôn Án ngạc nhiên: “Làm sao lại hỏng?”
“Có lẽ là trên đường đi cán phải cái gì đó, dù gì trời cũng đang mưa to.” Kỳ Duyên nói, “Giờ cũng quá khuya rồi, xe hỏng nên anh không về được. Trong biệt thự cũng nhiều phòng, anh định ở lại một đêm, hai mẹ con thấy sao?”
Ngôn Án ngơ ngác nhìn Kỳ Duyên, nhất thời chưa kịp phản ứng lại.
Ở một đêm? Chuyện này hình như không ổn lắm?!
Ngôn Trúc Trúc nghe vậy khẽ động, nhìn Ngôn Án, lại nhìn Kỳ Duyên.
Dưới chăn, một quả chanh đột nhiên chạm vào tay Ngôn Trúc Trúc.
Ngôn Trúc Trúc khụ một cái, hiểu ý anh trai, nói: “Con thấy cũng có thể.”
Ngôn Án nhìn về phía con trai mình.
Vẻ mặt Ngôn Trúc Trúc nghiêm túc, vô tội đón lấy tầm mắt Ngôn Án.
Kỳ Duyên cong môi cười: “Cảm ơn Trúc Trúc.”
Ngôn Trúc Trúc xụ mặt: “Không cần cảm ơn.”
Ngôn Án há miệng, định nói gì đó, nhưng khi tầm mắt chạm phải Kỳ Duyên, nuốt lời định nói vào.
Mưa bên ngoài thật sự rất lớn. Vừa rồi trên đường từ cửa xe vào biệt thự, ô là hắn cầm. Cả cái ô hầu như đều che cho Ngôn Án mà quần áo đầu tóc hắn ướt hơn nửa, thoạt nhìn có vẻ rất lạnh.
Kỳ Duyên nghiêng đầu nhìn Ngôn Án, hơi hơi nhướng mày, đang trưng cầu ý kiến cô.
Ngôn Án thu hồi tầm mắt, khẽ gật đầu.
Tác giả có lời muốn nói: Đang sắp xếp cho chanh mướp xuất hiện, đừng thúc giục, đừng gấp ~
Chương mới phát 88 bao lì xì ~