Edit + Beta: Vịt
*** Chương cuối tý có nhe
Cố Vịnh Hoài nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau khi thay dép, không có bật đèn, trực tiếp đi tới trước mặt Mẫn Trừng, cúi người nhìn cậu.
Trong ánh đèn ảm đạm, đường viền ngũ quan Mẫn Trừng hoàn hảo được vẽ ra, dùng đỉnh mũi làm ranh giới, nửa mặt được ánh đèn ôn nhu bao phủ, một nửa mặt bị giấu dưới bóng mờ. Cậu ngủ dường như rất say, lồng ngực cũng theo hô hấp vững vàng phập phồng nho nhỏ.
Cố Vịnh Hoài không tiếng động nhìn một hồi, trong lòng mềm tới rối tinh rối mù. Anh cẩn thận vươn tay, một tay nắm sau lưng Mẫn Trừng, một tay khác luồn dưới đầu gối cậu, muốn ôm người về phòng ngủ, kết quả vừa mới phát lực, Mẫn Trừng đã tỉnh táo mở mắt ra: “Anh Vịnh Hoài, về rồi?”
“Ừ, anh ôm em về phòng.”
“Chờ chút, trước chờ chút.”
Mẫn Trừng tỉnh táo chút, khăng khăng muốn Cố Vịnh Hoài thả cậu xuống. Cố Vịnh Hoài đành phải buông tay. Mẫn Trừng có chút lười biếng tựa vào trên lưng sofa, thần sắc có chút mờ mịt trống rỗng, một câu cũng không nói.
Cố Vịnh Hoài đau lòng ghé lên trước, sờ sờ trán cậu: “Trừng Trừng, xin lỗi, anh...... Thôi vậy, anh cũng không muốn kiếm cớ. Anh không nên quên sinh nhật em. Anh sai rồi.”
Mẫn Trừng tính tình tốt trước sau như một: “Trước ăn bánh ngọt cùng em đi. Em ở công ty ăn với chị Thanh Thanh rồi, một miếng này đặc biệt giữ lại chờ anh về.”
Mẫn Trừng rất bình tĩnh, mà trái tim Cố Vịnh Hoài vẫn treo lên không bỏ xuống được. Anh nhìn Mẫn Trừng mở bao bánh ngọt ra, dùng dĩa cắt bánh ngọt thành 2 miếng đựng trong đĩa, lại đưa đĩa cho anh. Cố Vịnh Hoài nhận lấy đĩa, không biết nên nói gì mới phải, Mẫn Trừng bưng đĩa liền tự mình ăn. Cố Vịnh Hoài bất đắc dĩ, đành phải cũng ăn theo. Anh lại không giỏi ăn nói, gặp phải trường hợp toi mạng, ngoại trừ nhận lỗi, không biết nên làm cái gì mới tốt.
Mẫn Trừng hai ba miếng ăn xong bánh ngọt, để đĩa xuống, rốt cục mở miệng: “Anh Vịnh Hoài, anh chưa tặng quà sinh nhật cho em.”
Cố Vịnh Hoài nói: “Kỳ thực anh đặt xong rồi, chỉ bất quá từ châu Âu gửi tới đây đọng lại ở hải quan, hai hôm nữa nhất định sẽ mang tới trước mặt em, anh thề.”
Mẫn Trừng lắc lắc đầu: “Quà cũng phải tặng cùng ngày. Em hiện giờ muốn ngay.”
Cố Vịnh Hoài rất ít nhìn thấy Mẫn Trừng có chút tùy hứng như vậy, không biết làm thế nào mới tốt: “Vậy...... làm sao đây? Em có gì muốn không? Anh hiện tại có thể lấy được nhất định cầm tới cho em.”
Mẫn Trừng thẳng tắp nhìn mắt Cố Vịnh Hoài: “Anh Vịnh Hoài, em...... em muốn một nụ hôn.”
Cố Vịnh Hoài ngây ngẩn cả người, quả thực không thể tin được lỗ tai mình, ngây mấy giây, mới thăm dò, khắc chế, hôn hôn gò má Mẫn Trừng.
“Không phải hôn kiểu này.” Mẫn Trừng lúc Cố Vịnh Hoài sắp đứng dậy cách xa mình duỗi tay ôm lấy cổ Cố Vịnh Hoài, cậu có thể cảm giác được mặt mình đã nóng lên, nhưng nhờ mấy chén rượu uống ở dạ tiệc, Mẫn Trừng vẫn nâng người lên, dán vào môi Cố Vịnh Hoài, sau đó nhẹ nhàng, trúc trắc mà liếm liếm khóe miệng Cố Vịnh Hoài.
Cố Vịnh Hoài cảm giác trong não có thứ gì đó, “Bang” một tiếng cắt đứt.
Một giây sau, Mẫn Trừng cũng cảm giác mình bị một đôi tay có lực ôm vào trong ngực, nụ hôn giống như cuồng phong bạo vũ đánh tới. Trong nghẹt thở giống như chết đuối, cậu có chút luống cuống giơ tay lên, ôm lấy sau lưng Cố Vịnh Hoài.
Trong nháy mắt Mẫn Trừng ôm lấy Cố Vịnh Hoài, lý trí Cố Vịnh Hoài đột nhiên trở lại, anh lập tức dừng lại động tác, cố gắng khắc chế chính mình, buông lỏng đôi môi Mẫn Trừng.
Hai người vẫn như cũ cách cực gần, thở dốc nặng nề ái muội đan xen lẫn nhau.
Mẫn Trừng cúi đầu, dường như đang xấu hổ, lại dường như đang ấp ủ cái gì, một lát sau cậu ngẩng mắt, tràn đầy oán trách nói: “Anh Vịnh Hoài, em...... em thật sự thích anh, anh sao luôn coi em là trẻ con không tin em?”
“Em muốn ôm anh, em muốn hôn anh, em muốn...... em muốn ngủ cùng giường với anh, sau anh không tin em thích anh chứ?”
“Anh có biết em kỳ thực rất sợ hay không...... Anh hôm nay một mực không nghe điện thoại của em, không rep tin nhắn, em biết anh bận rộn, nhưng em thật sự rất sợ......”
Mẫn Trừng tới tới cuối đã hơi mang theo chút nức nở. Trái tim Cố Vịnh Hoài cơ hồ muốn xoắn lại — Anh vẫn luôn cho rằng chỉ cần mình yêu Mẫn Trừng là được rồi, nhưng hiện tại, anh rốt cục ý thức được Mẫn Trừng chân chính muốn là cái gì — Cậu quá thiếu cảm giác an toàn.
“Anh xin lỗi.” Cố Vịnh Hoài một lần nữa cúi người hôn Mẫn Trừng, ôn nhu lưu luyến mà thâm tình. Nụ hôn ngắn ngủi sau khi kết thúc, anh ôm lấy dưới đầu gối Mẫn Trừng, ôm người vào phòng ngủ mà mình vẫn luôn ngủ một mình.
Lúc Mẫn Trừng đột nhiên bổng lên kinh hô một tiếng, chờ lúc cậu bị đặt trên giường, ngẩng mặt nhìn Cố Vịnh Hoài, cậu kinh ngạc phát hiện giữa hai chân Cố Vịnh Hoài đã chống lên một túp lều nhỏ.
“Kỳ thực...... Anh cũng nhịn rất vất vả.” Cố Vịnh Hoài thật thấp cười một tiếng, đè Mẫn Trừng phía dưới, chuyên chú nhìn ánh mắt cậu, “Em nguyện ý chứ?”
Âm thanh bị Cố Vịnh Hoài cố ý đè thấp thật sự có chút gợi cảm, đầu tai Mẫn Trừng đều nóng lên, ngay cả như vậy, cậu vẫn mang theo khuôn mặt đỏ ửng hôn môi Cố Vịnh Hoài: “Nguyện ý. Em yêu anh mà.”
Đèn phòng ngủ tắt, tiếp đó tràn tiếng rên rỉ tình sắc vụn vặt cùng với thở dốc vang lên, càng ngày càng kịch liệt, qua hồi lâu mới bình tĩnh trở lại.
Ánh trăng từ sau mây chạy ra, đôi mắt mê ly cùng với sắc mặt ửng hồng của Mẫn Trừng trở nên rõ ràng chút. Cố Vịnh Hoài cười cười, cùng thiếu niên đắm chìm trong dư vị cao trào trao đổi một nụ hôn triền miên.
============
Chương này ban đầu tác giả có viết cảnh hôn chân thực hơn tý tẹo nhưng khs vẫn bị Tấn Giang khóa cảnh hôn =))))))) nên mới có cảnh H ngắn ngủi như này