Edit + Beta: Vịt
**** Chương mới tạm biệt tháng cũ =))))
Nửa tháng sau, Mẫn Trừng ngồi trên xe Cố Vịnh Hoài, lúc theo anh cùng về nhà, vẫn cảm giác có loại cảm xúc hoang đường không chân thật.
Cố Vịnh Hoài cùng Mẫn Trừng ngồi phía sau xe, có thể cảm giác được Mẫn Trừng luôn dùng dư quang khóe mắt liếc mình. Trong ngẩn ngơ anh nhớ tới đoạn thời gian ở cùng với Mẫn Trừng. Khi đó Mẫn Trừng có chút câu nệ không cởi mở, Cố Vịnh Hoài cũng không thích dính người, lúc hai người sóng đôi ngồi trên xe thường cách rất xa. Mẫn Trừng dường như muốn ghé tới, nhưng có chút không dám, chỉ có thể mắt trông mong nhìn mình tìm lời tán gẫu.
Cố Vịnh Hoài không để Mẫn Trừng biết, kỳ thực mình vô cùng thích ánh mắt kia, giống như nai con vậy, trong đáy mắt lóe ra ái ý trong veo không che giấu gì, lúc chớp mắt lông mi thật dài quét xuống, giống như đang quét đầu tim người ta vậy.
Sau khi kết hôn, Mẫn Trừng ngược lại cởi mở hơn nhiều, động tý là ghé lên người Cố Vịnh Hoài; có lần 2 người đều ở bên ngoài uống rượu, Mẫn Trừng không cẩn thận cọ ra lửa trên người Cố Vịnh Hoài, bình thường Cố Vịnh Hoài luôn rất khắc chế, lần đó thật sự không nhịn được, xe vẫn dừng ở trong gara ngầm của tiểu khu, Cố Vịnh Hoài liền ở trên xe hung hăng dằn vặt Mẫn Trừng một trận, hại Mẫn Trừng một đoạn thời gian rất dài nhìn thấy chiếc xe đó liền sẽ đỏ mặt.
Suy nghĩ bay tới chỗ này, Cố Vịnh Hoài kịp thời dừng lại, tâm viên ý mã mà ho một tiếng, đưa chén giữ ấm cầm trên tay cho Mẫn Trừng: “Hiện giờ nhiệt độ hẳn vừa vặn rồi, uống chút trà nhuận hầu đi.”
“Cám ơn anh.” Mẫn Trừng duỗi tay nhận lấy, ngón tay hai người lơ đãng đụng phải, Cố Vịnh Hoài dừng một chút, sau khi Mẫn Trừng cầm chén giữ ấm đi, lại đặt bàn tay mình lên mu bàn tay Mẫn Trừng, nhẹ nhàng cầm lấy, sau đó buông ra.
Cảm nhận được nhiệt độ lòng bàn tay Cố Vịnh Hoài truyền tới, Mẫn Trừng có chút luống cuống khẽ đỏ mặt.
Sau khi tai nạn tỉnh lại, Mẫn Trừng mặc dù không nhớ rõ Cố Vịnh Hoài, nhưng vẫn như cũ theo bản năng đối với anh ôm cảm giác tín nhiệm và dục vọng muốn thân cận. Mẫn Trừng tin, tình cảm trước kia của mình và Cố Vịnh Hoài nhất định là rất tốt. Nhưng một người anh tuấn như vậy, khí tràng cường đại như vậy, chỉ là ngồi bên cạnh cậu, ngón tay đụng một cái với anh, nhịp tim mình cũng phải tăng nhanh một lúc lâu, vậy trước kia chân chính đến...... đến lúc trên giường thân mật, còn không phải ngất đi sao?
Hay là nói mình trước khi tai nạn tố chất tâm lý kỳ thực siêu cấp tốt, xảy ra tai nạn ngược lại trở nên vô dụng?
Cố Vịnh Hoài đối với xoắn xuýt nhỏ nội tâm Mẫn Trừng không biết gì cả; anh hiện tại đang tập trung vào lực chú ý, sau khi thương lượng với người đại diện Hướng Thiên điều chỉnh sắp xếp công việc.
Cha mẹ Mẫn Trừng đã mất, quan hệ cũng không thấy tốt lắm với các thân thích khác, hiện tại Cố Vịnh Hoài coi như là người quan hệ mật thiết nhất với cậu trên luật pháp, về tình về lý đều nên gánh trách nhiệm chăm sóc Mẫn Trừng, cùng cậu dần dần thích ứng “cuộc sống mới“. Cứ như vậy, Cố Vịnh Hoài không thể không thoái thác công việc vốn đã sắp xếp xong xuôi vô cùng nhiều, chỉ giữ lại cái cần nhất.
Còn có chính là, Mẫn Trừng đã mất đi ký ức, vậy trong nhận thức của cậu, Cố Vịnh Hoài kỳ thực bất quá là người lạ, từ tôn trọng đối với Mẫn Trừng, Cố Vịnh Hoài sắp xếp trợ lý sinh hoạt tới nhà mình thu dọn cho Mẫn Trừng một căn phòng ngủ đơn — anh cảm thấy như vậy Mẫn Trừng sẽ dễ chịu hơn.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Cố Vịnh Hoài sau khi dẫn Mẫn Trừng về nhà, phòng ngủ mới đã thu dọn xong. Cố Vịnh Hoài dẫn Mẫn Trừng quen thuộc cấu tạo căn biệt thự nhỏ hai tầng ngày: “Lầu 1 có căn phòng trà, lá trà đều để ở phòng trà, hạt cafe và máy pha cafe đều ở phòng bếp, trong tủ lạnh có sữa tươi sạch, nếu muốn uống thì nhớ hâm lại...... Lầu hai là phòng ngủ thường ngày và phòng sách, trên ban công......”
Cố Vịnh Hoài thủy chung đều đi cách phía trước bên trái Mẫn Trừng một bước, dẫn Mẫn Trừng xem chỗ nọ xem chỗ kia giống như dẫn trẻ con. Lúc Cố Vịnh Hoài đi tới ban công, Mẫn Trừng đột nhiên bước nhanh đi tới phía trước Cố Vịnh Hoài, trước một bước chạy đến ban công, sau đó ngồi xổm xuống, cẩn thận mà vuốt ve từng chậu cây mọng nước trên ban công.
((*) cây mọng nước (còn gọi là thực vật nhiều thịt hay thực vật béo) là mấy loại cây mà lá dày mọng nước, thường là những cây chịu hạn như cây sen đá, xương rồng...)
Trong lòng Cố Vịnh Hoài khó giải thích được chấn động một cái.
Căn biệt thự nhỏ này là lúc bọn họ kết hôn mua. Lúc ấy Mẫn Trừng muốn đích thân đi trang trí phòng cưới, nhưng Cố Vịnh Hoài cảm thấy công việc của hai người đều bận rộn như vậy, anh không muốn tiếp tục để Mẫn Trừng hao tâm tổn trí ở chuyện vụn vặt này, bèn trực tiếp tìm công ty trang trí nội thất danh tiếng rất tốt, miêu tả sở thích của hai người một lần, liền toàn bộ phủi tay để công ty đó đi làm.
Hiệu quả lắp đặt làm ra, Mẫn Trừng không phát biểu ý kiến gì, nhưng cũng không nói mình thích bao nhiêu.
Sau đó Mẫn Trừng một lần nghỉ phép, mang một đống thực vật mọng nước nuôi trên ban công, lại ở trên ban công đặt hai cái ghế nằm, từ đó ban công là nơi được Mẫn Trừng thường xuyên cưng chiều nhất. Cố Vịnh Hoài có lẽ nhớ được một điểm, Mẫn Trừng từng đề cập, cậu cảm giác mình tự tay trang trí, mới càng khiến mình có cảm giác thuộc về.
Cố Vịnh Hoài lại nhớ tới mấy cái này, đột nhiên có chút ý thức được, trước kia lúc hai người ở cùng nhau, dường như luôn là anh đánh nhịp quyết định.
Anh và Mẫn Trừng ý kiến bất hòa cũng là chuyện thường xảy ra, nhưng Mẫn Trừng chưa bao giờ tranh luận với anh, anh cũng cho rằng Mẫn Trừng không để ý.
Mẫn Trừng sau khi vào biệt thự, đi dạo từng phòng, quả thực đều cảm thấy loáng thoáng quen thuộc; nhìn thấy từng đám thực vật mọng nước trên ban công; trong lòng cậu liền cơ hồ có thứ gì đó muốn phá đất chui ra.
Mẫn Trừng an tĩnh vuốt ve phiến lá thực vật mọng nước, hồi lâu, có người đưa tay ôn nhu phủ lên cổ cậu: “Trừng Trừng, em trước kia quả thực, cực kỳ thích bọn nó.”