Lý quản gia vẫn luôn đứng ở ngoài cửa chờ bọn họ. Điện thoại đồ cổ của Diệp Sanh 30% cũng không dùng được bao lâu, sau khi ra khỏi cửa liền tắt máy, cậu cau mày.
Lý quản gia nhìn thấy, lập tức ân cần săn soc mà đưa tay ra: “Diệp tiên sinh, đưa điện thoại di động cho tôi đi, tôi sẽ sạc pin cho cậu.”
“Cảm ơn.” Diệp Sanh đưa ra mà không hề cự tuyệt, cậu quay đầu lại nhìn về phía Ninh Vi Trần: “Hiện tại chúng ta đến khách sạn?”
Ninh Vi Trần cười: “Ừ, tất nhiên rồi.”
Diệp Sanh gật đầu, bước nhanh đi vào thang máy.
Đại sảnh bữa tiệc vẫn là khung cảnh giới thượng lưu ca hát nhảy múa, không ai biết Tần gia đêm nay đã xảy ra biến hóa long trời lở đất như thế nào.
Lý quản gia đem xe dừng ở bên ngoài nhà họ Tần.
Không khí trong núi tươi mát thanh nhã, ánh trăng sáng tỏ trong bầu trời xanh thẳm, bầu trời đầy sao như vụn kim cương. Lúc đi qua đường mòn trong hoa viên, gió mùa hè tựa như mang theo mùi hoa tường vi. Một cơn gió lạnh thôi qua, cảm giác ghê tởm Hoàng Di Nguyệt trong lòng Diệp Sanh tiêu tan một chút.
Ninh Vi Trần suốt đường vẫn không nói một lời, hiếm khi im lặng.
Lý quản gia âm thầm nhìn sườn mặt lãnh đạm của thiếu gia nhà mình biết tâm trạng hiện tại của hắn không vui.
Sau khi lên xe, Diệp Sanh lựa chọn nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ninh Vi Trần ngồi bên cạnh cậu, sau khi nhận được máy tính từ Lý quản gia, đeo tai nghe lên và cùng bác sĩ tư nhân ở bên kia đại dương trò chuyện qua video. Chiếc xe hơi màu đen xuyên qua núi rừng, sắc mặt của Ninh Vi Trần đặc biệt lạnh lùng khi ánh sáng và bóng tối thay đổi thất thường, giọng hắn trầm thấp, tiếng Anh lưu loát, sau khi ngắn gọn trả lời Andrew mấy vấn đề liền cúp máy.
Diệp Sanh ngủ không được mở mắt ra, nhưng lại không có tâm tình nói chuyện nên quay đầu nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ.
Lý quản gia ngồi ở ghế điều khiển lái xe, hoàn toàn không đem Diệp Sanh là người ngoài chậm rãi nói: “Thiếu gia, chuyện đêm nay Cục Phi tự nhiên hẳn là rất nhanh sẽ nói cho gia chủ cùng phu nhân.”
Ninh Vi Trần trả lời email, thái độ lãnh đạm: “Ừ.”
Lý quản gia nói: “Ngài có muốn hay không trước tiên giải thích một chút cho gia chủ không?”
Ninh Vi Trần: “Giải thích cái gì?”
Lý quản gia do dự một lát: “Giải thích chuyện của ngài cùng Diệp tiên sinh.”
Ninh Vi Trần cười nhạo ra tiếng: “Không cần.” Hắn khép lại máy tính, ngả người ra sau, thản nhiên nói” “Tôi đã tốt nghiệp đại học, chẳng lẽ bọn họ còn muốn xen vào sinh hoạt cá nhân của tôi sao?”
Lý quản gia: “......”
Đây không còn là sinh hoạt cá nhân của ngài nữa, ngài thậm chí còn làm ra một đứa con.
Ninh Vi Trần nhấp khóe môi, nhàn nhạt nói: “Tôi sẽ không ở Hoài Thành quá lâu, bảo bọn họ đừng lo lắng.”
Lý quản gia im lặng nuốt lời trong miệng, “Được.”
Hắn liếc nhìn Diệp Sanh một cái thông qua gương chiếu hậu. Sau khi xuống núi, đèn đường tản đi, ánh đèn chiếu vào khuôn mặt trắng nõn lạnh lùng của Diệp Sanh. Cậu tựa như hoàn toàn thoát khỏi thế giới này, tay chống cằm, những đường nét trên chiếc cổ cao mịn màng xinh đẹp, đôi mắt đen lặng lẽ nhìn khung cảnh luôn thay đổi bên ngoài cửa sổ.
Đối với lời nói trong miệng Ninh Vi Trần “Tôi sẽ không ở Hoài Thành bao lâu.” cũng không tỏ vẻ gì.
Lý quản gia nhướng mày, nhất thời nghi hoặc đối với quan hệ của hai người này.
Tuy nhiên chuyện sinh hoạt cá nhân của Ninh Vi Trần không phải là chuyện ông có thể hỏi đến, Lý quản gia chỉ có thể áp xuống toàn bộ nghi vấn trong lòng.
Sau khi Ninh Vi Trần giải quyết xong mọi chuyện, bắt đầu tìm Diệp Sanh tính sổ. Hắn quay đầu đi, khóe môi mỉm cười nhìn về phía Diệp Sanh, tuy rằng đôi mắt một chút ý cười đều không có.
“Bảo bối, anh không có cái gì nói với em sao?”
Nói cái gì?
Diệp Sanh buông tay xuống, nghiêng đầu, đôi mắt hạnh hắc bạch phân minh trong trẻo sâu thẳm: “Nên nói cái gì tôi đã nói xong ở trong nhà họ Tần. Đêm nay tôi cảm ơn cậu nhưng không cần cùng tôi nhắc đến ai liên quan đến Tần gia hay Tạ gia nữa. Tôi không muốn đề cập đến nó một lần nữa.”
Cậu thật sự không muốn nghĩ đến chuyện vớ vẩn này nữa.
Ninh Vi Trần cong môi: “Một câu cảm ơn là đủ rồi?”
Diệp Sanh nhướng mày nhìn hắn.
Ninh Vi Trần cười nói: “Em vì anh mà comeout trước mặt mọi người, anh không chịu trách nhiệm với em sao?”
Diệp Sanh: “......”
Ninh Vi Trần: “Nhìn dáng vẻ anh chắc không có ý định chịu trách nhiệm.” Hắn rũ mắt xuống, đặt những ngón tay trắn nõn thon dài lên bụng dưới cậu, dùng giọng điệu nhẹ nhàng ai oán nói: “Diệp Sanh thật nhẫn tâm, anh đối xử với con của chúng ta như vậy?”
Lý quản gia hiểu chuyện ở phía trước đã yên lặng nâng vách ngăn giữa ghế trước và ghế sau lên.
Diệp Sanh cảm thấy ở cùng Ninh Vi Trần lâu ngày, năng lực chống cự cũng càng ngày càng tăng. Trước kia hẳn cậu đã sớm tức giận mà mắng câu thô tục, nhưng hiện tại phản ứng đầu tiên là vươn tay đẩy hắn ra, ngữ khí hờ hững: “Ninh Vi Trần, nếu cậu muốn con đến phát điên thì có thể tự mình sinh, đừng có nằm mơ trên người tôi.”
Ninh Vi Trần ngẩng đầu lên, đôi mắt đào hoa trong trẻo buồn bã tủi thân nói: “Cho nên anh muốn phá thai sao?”
Diệp Sanh: “......” Cậu càng muốn đánh chết Ninh Vi Trần!
Sau khi nhìn sắc mặt Diệp Sanh muốn đánh người, Ninh Vi Trần lập tức thu lại nụ cười, bình tĩnh lại, ngồi thẳng dậy khẽ cười một tiếng rồi nhàn nhạt mở miệng: “Tuy rằng anh đã giải thích rõ ràng nhưng em vẫn có chút tức giận. Dễ dàng bỏ qua cho bọn họ như vậy.” Đôi mắt Ninh Vi Trần thâm trầm, chứa ý cười ngọt ngào như thạch tín: “Ừm, có lẽ em sẽ ở lại Hoài Thành thêm một thời gian nữa.”
Diệp Sanh còn tức giận hơn hắn ta về việc xảy ra tối nay. Cậu có chuyện muốn nói cùng Ninh Vi Trần nhưng không phải hiện tại.
Cho dù Lý quản gia đã dâng tấm ngăn lên, nhưng cậu vẫn cảnh giác đề phòng với lão già này.
Khách sạn Rose Emperor là khách sạn số một ở Hoài Thành, ở quận Tinh Hồ, nơi mà tấc đất tấc vàng, so với khách sạn Nguyệt Thành mà trước đây Lý quản gia đặt cho cậu còn tráng lệ huy hoàng hơn rất nhiều.
Lý quản gia phi thường săn sóc, sau khi đỗ xe đưa bọn họ vào thang máy thì không đi theo vào.
Vừa vào khách sạn, đầu tiên Diệp Sanh ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt của hoa hồng. Nơi này ngay cả đèn ở đại sảnh đều là hình dạng hoa hồng vàng rực rỡ. Hoa và dây leo tràn ngập mọi góc phòng. Phong cách lãng mạn kiều diễm được thể hiện trong mỗi tác phẩm điêu khắc, tranh sơn dầu và phù điêu.
Điểm tốt duy nhất là Ninh Vi Trần sống trong một căn hộ penthouse có nhiều phòng chứ không phải chỉ có một chiếc giường.
Thời điểm Ninh Vi Trần ở trong thang máy còn cười chớp chớp mắt: “Đây là lần đầu tiên em dẫn người vào khách sạn.”
Diệp Sanh mặt vô biểu tình nói: “Tôi nói tôi có thể ở bên ngoài khách sạn chờ cậu đưa vòng cổ vảy cá xuống.”
Ninh Vi Trần mỉm cười: “Vậy chả lẽ rất thô lỗ? Giáo dưỡng của em không thể làm ra loại chuyện như thế này.”
Diệp Sanh: “......” Về việc giáo dưỡng của Ninh Vi Trần đối với cậu, Diệp Sanh không nghĩ sẽ phát biểu bất kì ngôn luận gì.
Ninh Vi Trần nói: “Chờ sau khi Lý quản gia đem điện thoại di động của anh lại đây, anh có muốn trước tiên tắm rửa một cái hay không?”
Diệp Sanh: “Hả?”
Ninh Vi Trần chỉ vào chiếc đồng hồ cổ điển treo trên tường: “Hiện tại đã quá thời gian kiểm soát ra vào của trường anh rồi, anh có thể suy xét ở lại chỗ này một đêm.”
Diệp Sanh nhìn qua, thấy đồng hồ đã điểm mười hai giờ.
Ninh Vi Trần: “Nếu anh cảm thấy không vui, em cũng có thể kêu Lý quản gia đưa anh về chỗ lần trước anh ở.”
Diệp Sanh nhấp môi dưới nói: “Thôi bỏ đi.”
Cậu kiểm tra giá cả căn hộ penthouse ở khách sạn Nguyệt Thành, một đêm mười hai vạn. Nếu cậu và Ninh Vi Trần thật sự giải quyết xong mọi khoản nợ, dù cậu có làm bán thời gian trong bốn năm cũng không thể trả được nợ.
Diệp Sanh nói: “Cậu đưa sợi dây chuyền cho tôi, tôi tự ngồi xe về tìm chỗ ở.”
Ninh Vi Trần nghĩ nghĩ, cười nói: “Nhưng em vẫn khuyên anh ở lại đây một đêm, đã muộn rồi.”
Diệp Sanh nhíu mày.
Ninh Vi Trần: “Người của Cục Phi tự nhiên đang giám sát nơi này. Với mối quan hệ của chúng ta, chúng ta đã ở khách sạn rồi, nếu không làm gì đó sẽ không thích hợp.”
Diệp Sanh: “......”
Ninh Vi Trần nói: “Anh đứng không thấy mệt sao, ngồi xuống trước đi.” Hắn như một chủ nhân nhiệt tình hiếu khách: “Vừa vặn sau đó chúng ta cũng cùng nhau tâm sự.”
Diệp Sanh liếc hắn một cái, mím môi ngồi xuống.
Ninh Vi Trần nhoẻn miệng cười, đi đến quầy bar rồi hỏi: “Muốn uống gì không?”
Diệp Sanh không nói chuyện.
Ninh Vi Trần suy tư một lát, suy đoán Diệp Sanh hiện tại không quen uống cà phê, liền rót cho cậu một ly nước lạnh, đi tới, mỉm cười đưa nước cho cậu.
Sau khi Diệp Sanh uống nước xong, cậu cúi đầu xuống, dùng răng cắn nhẹ môi dưới, đây là hành động vô thức mà cậu làm khi đang cáu kỉnh.
Ninh Vi Trần ngồi đối diện cậu, thanh âm như suối chảy chậm rãi: “Anh xem lời em nói có lý không?”
Diệp Sanh uống một ngụm nước, chất lỏng lạnh lẽo xoa dịu yết hầu khát khô của cậu một chút.
Ninh Vi Trần cười nói: “Anh ơi, em cảm thấy ngươi có chút khẩu thị tâm phi.”
Ngữ khí của hắn bình tĩnh nhưng lời nói lại lạnh nhạt.
“Ngoài miệng anh nói muốn an ổn sinh hoạt, nhưng mỗi một việc anh làm đều là chủ động lội vào vũng bùn.”
Diệp Sanh uống hết nước trong ly mà không nói một lời.
Ninh Vi Trần có hứng thú nhìn cậu một lúc, sau đó nhún vai bất đắc dĩ thở dài: “Cuối cùng là em mới là người lo lắng lời nói tùy tiện của anh.”
Khóe môi Diệp Sanh dán vào cốc nước, hàng mi rũ xuống che đi mọi bóng tối trong mắt.
Ninh Vi Trần tiếp tục đưa ra đề nghị: “Sao anh không xác định lại kế hoạch cuộc đời của mình? Em nghĩ anh chưa hiểu chính mình đủ sâu.”
Diệp Sanh ngước mắt nhìn hắn, thấp giọng nói: “Cậu không phải thật sự hi vọng tôi có thể tiếp tục kế hoạch cuộc đời của tôi sao. Tốt nhất là không liên quan gì đến cậu.”
Ninh Vi Trần bắt gặp ánh mắt của cậu, ý vị không rõ mà nở nụ cười. Ngồi trong khách sạn nơi mà mùi hoa hồng vươn vấn khắp nơi như thế này, sự ái muội kiều diễm mơ hồ sẵn có trên người hắn như hoàn toàn được bộc lộ trọn vẹn.
Trong mắt Ninh Vi Trần tràn ngập trìu mến, nhẹ giọng nói: “Ừ, chính là như vậy.”
Ánh mắt nhìn thâm tình trìu mến nhất, câu trả lời lại lạnh lùng nhất.
“Nhưng cho dù anh không tuân theo kế hoạch cuộc đời của mình thì cũng không ảnh hưởng đến em.”
“Diệp Sanh, nếu anh thật sự muốn làm người tốt, anh có muốn xuy xét gia nhập Cục Phi tự nhiên làm quan chấp hành hay không?”
Diệp Sanh không nói chuyện.
Làm người tốt......
Ở đây rất yên tĩnh, nơi tầng cao cách ly mọi ồn ào náo nhiệt của thành phố ở bên ngoài. Khi Ninh Vi Trần thu liễm những ngụy trang nhiệt tình cùng tình yêu phù phiếm của mình, người đang ngồi đối diện Diệp Sanh chính là một người mà hiện tại cậu nhận ra là một người xa lạ không nhận thức được thân phận, mục đích, danh tính và năng lực.
Ninh Vi Trần không chút để ý nói: “Em có thể giúp anh giới thiệu tình huống dị thường ở Hoài Thành, nhưng những chuyện dị thường tốt nhất nên giải quyết trong thời gian em ở Hoài Thành này.”
Diệp Sanh tạm thời còn không nghĩ nói với hắn về kế hoạch nhân sinh của mình.
“Giải quyết như thế nào?”
Ninh Vi Trần: “Mấy ngày nữa Andrew sẽ đến Hoài Thành, hắn có biện pháp.”
Sau khi Diệp Sanh cảm thấy có chút bực tức, trong lòng liền bình tĩnh lại.
Ninh Vi Trần mỉm cười: “Ồ, trước mặt anh ấy, chúng ta giả vờ là một đôi tình nhân thân mật, anh có nên thay đổi thái độ đối với em không?”
Diệp Sanh vẻ mặt lạnh nhạt: “Cậu không phải cùng tôi nói chuyện yêu đương sao, thái độ yêu đương của tôi, cậu còn chưa rõ ràng?”
Ninh Vi Trần hứng thú nói, khóe môi cong lên: “Rõ ràng rồi. Bảo bối, anh yêu đương rất nhiệt tình.”
Diệp Sanh tuy rằng tưởng tượng không ra bộ dáng chính mình yêu đương, nhưng nghe đến lời này cũng đã biết Ninh Vi Trần đang nói bừa.
“Cậu quả nhiên là nói đến chuyện đó trong mơ.” Cậu vươn tay: “Đưa vòng cổ cho tôi.”
Ninh Vi Trần tựa hồ đã quen với việc cậu không hiểu phong tình.
Hắn đưa tay mở ngăn kéo trước mặt, nhanh chóng lấy ra chiếc vòng cổ vảy cá.