Editor: Xoài
Wattpad: morethantenyears
“Chồng ơi, có người bắt nạt em.”
Nhìn lời tựa này, Lục Thận Phi im lặng ngồi rất lâu không lật sang trang sau.
Có lẽ liên quan đến Tòng Húc gần đây, cũng có thể do gần đây anh thường nhớ lại quá khứ.
Chỉ một câu nói quen thuộc, lại làm cho anh chìm trong hồi ức.
Từ rất lâu trước, Tòng Húc cũng từng nói câu này với anh.
Ngày đó anh đi công tác về lúc nửa đêm, vừa vào nhà đã ngửi thấy mùi thuốc lá và rượu khắp nhà.
Mở đèn ở huyền quan, giương mắt nhìn lại, trên bàn cơm có đồ ăn dư, bình rượu, trên bàn trà phòng khách rối tung, mình Tòng Húc ngã vào sô pha.
Lục Thận Phi cũng biết Tòng Húc hút thuốc, nhưng không ngờ cậu còn học được uống rượu, uống không hề kiêng dè, rượu vang, bia, rượu trắng đều có.
Anh đẩy mạnh vali hành lý vào cửa, ném ở huyền quan, vòng qua phòng ăn và một đống bình rượu, đến bên sô pha, khom lưng cúi người xuống.
Tòng Húc trở mình, đúng lúc tỉnh lại, mở to mắt, nhìn Lục Thận Phi trong bóng đêm, giơ tay sờ mặt anh, khàn giọng nói: “Anh về rồi à?”
Lục Thận Phi định ôm cậu về phòng: “Đừng ngủ ở sô pha, sẽ bị cảm lạnh.”
Tòng Húc nâng cánh tay lên ôm cổ anh: “Trên người anh thơm quá.”
Lục Thận Phi thường xuyên đi công tác, không ở nhà, tự kiềm chế vì thân phận đã kết hôn, đối với xã giao luôn phi thường cẩn thận giữ khoảng cáchd.
Tòng Húc vừa nói xong, anh liền nghiêm túc giải thích: “Là nước hoa mới do thương hiệu đẩy mạnh, hôm nay những người xung quanh đều xịt, dính vào người anh.”
Tòng Húc say đến mơ mơ màng màng, nằm ở sô pha, túm cổ áo anh, kéo người xuống, chóp mũi dán cổ áo người: “Ừm, dễ ngửi.” Chính cậu lại mùi rượu đầy người.
Mà người uống rượu lung tung, bị hương thơm làm người say đắm, màn đêm nồng đậm, ly biệt đã lâu, nhớ mong, đột nhiên đến gần, trong nháy mắt làm người ý loạn tình mê.
Lục Thận Phi không muốn ở sô pha tràn đầy mùi rượu trong phòng khách, ôm Tòng Húc đứng dậy, hai người đẩy đẩy đâm đâm đi vào phòng.
Nếu bỏ qua vị cồn thì tất cả đều rất tốt. Khi kết thúc, Tòng Húc giống như chịu oan ức rất lớn, ôm cổ Lục Thận Phi, khóc nức nở nói: “Có người bắt nạt em.”
Lục Thận Phi đau lòng muốn hỏng, muốn hỏi làm sao vậy thì Tòng Húc đã gói đầu trên gối ngủ say.
Ngày hôm sau, một đêm trôi qua, không dấu vế.
Tòng Húc tỉnh lại trước, thu dọn phòng khách, phòng ăn, nấu bữa sáng.
Lục Thận Phi vẫn nhớ rõ câu nói tối hôm qua, hỏi có phải đã có chuyện gì xảy ra hay không.
Tòng Húc lắc đầu, hỏi anh: “Lần này đi công tác thuận lợi không?”
“Ừ.” Lục Thận Phi dựa khung cửa, hôn cậu, nói: “Em thích nhãn hiệu nước hoa kia.”
Tòng Húc: “Nhãn hiệu gì vậy, khá thơm.”
Lục Thận Phi: “Công ty có, anh mang về cho em xịt nhé.”
Hai người nói nói, lại dính vào nhau.
Trên người Lục Thận Phi trên còn sót lại mùi hương hôm qua, Tòng Húc ôm cổ anh, nghiêng đầu ngửi ngửi: “Anh xịt đi, tự em xịt cũng không ngửi được.”
“Ừ.” Lục Thận Phi lại hỏi: “Có phải bên chỗ ba mẹ có việc gì không?”
Tòng Húc: “Không có.”
Nói xong ôm lấy anh, vỗ vỗ ở phía sau: “Đừng lo lắng, không có chuyện gì cả, anh cứ lo chuyện công việc, em và gia đình này còn phải dựa vào anh.”
Bởi vì câu nói “dựa vào anh” này của Tòng Húc, mấy ngày tăng ca liên tục và đi công tác mệt mỏi đều không đáng nhắc tới. Lục Thận Phi chỉnh lý trái tim về đúng chỗ, vô cùng kiên định.
Hiện tại nghĩ lại, khi đó chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, anh hỏi, Tòng Húc không nói nên anh cũng không suy nghĩ sâu xa.
Không chỉ có chuyện đó, còn có rất nhiều chuyện khác mà Tòng Húc cố tình che dấu, anh cũng vô tâm xem nhẹ chúng.
Lục Thận Phi suy nghĩ xuất thần, không tiếp tục xem sách, khép lại 《 Không đường thối lui 》.
Bên phía Tòng Húc, cậu thật sự cảm ơn anh.
Bởi vì lời tựa của 《 Ánh trăng hôm qua 》, vào lúc ban đêm cậu trở lại biệt thự, liền mơ cả buổi tối.
Lần này không phải bồn tắm, là phòng ngủ.
Dây dưa không ngớt, chóp mũi của cậu toàn bộ đều là mùi nước hoa kia của Lục Thận Phi.
Hương thơm nhẹ nhàng là khi cậu ghé vào trong gối đầu, hương thơm nồng đậm là khi cậu bị anh ôm trọn lấy.
Hình như cậu rất thích hương thơm kia, vẫn luôn ghé vào cổ anh ngửi. Mà mùi hương kia sau khi nhiệt độ cơ thể tăng lên thì càng đậm hơn, vừa nồng đậm đồng thời lại giống ngâm trong hàn băng, mang theo chút lạnh lẽo nhàn nhạt.
Làm cho người trầm mê.
Sau lưng Lục Thận Phi đầy mồ hôi, hỏi: “Thích như vậy sao.”
Âm thanh Tòng Húc buồn bực ở cần cổ, chôn đầu vào nói: “Ừm.”
Một lát sau lại nghẹn ngào nói: “Có người bắt nạt em.”
......
Tòng Húc bỗng chốc tỉnh lại.
Trong bóng đêm, cậu nằm nghiêng ngườid, nửa người ra mồi hôi, kẹp nửa chiếc chăn mỏng.
Mở to mắt, trong đầu lập tức trống rỗng, rất nhanh lại nghĩ tới hình ảnh rõ ràng trong mơ kia.
Cậu ngồi dậy, sờ soạng công tắc mở đèn đầu giường, cúi đầu nhìn giữa hai chân, khụ khụ......
Xuống giường, đứng dậy đi phòng tắm.
Đi ra khỏi nước lạnh, Tòng Húc vốn định đi phòng bếp rót ly nước, lại nhớ tới phải xuống lầu, lầu một còn có muỗi. Thôi, quay lại phòng ngủ lấy bình nước khoáng trong tủ lạnh nhỏ, ngồi ở sô pha uống từ từ.
Vừa uống vừa nghĩ, hiện giờ cậu không có một chút ý nghĩ nào với Lục Thận Phi, mà đến nỗi buổi tối lại mơ thấy giấc mơ kiểu này, còn không phải lần đầu tiên.
Chỉ có thể thuyết minh, những việc đó căn bản không phải mơ, là chuyện đã từng diễn ra trong thực tế, hình ảnh được lưu giữ trong trí nhớ.
Bởi vậy, Tòng Húc nghĩ đến 《 Ánh trăng hôm qua 》, hai câu nói ở lời tựa kia, e là cũng căn cứ vào linh cảm từ hiện thực của bản thân.
Giống như Từ Mộ Mộ trong 《 Thường Hoan Hỉ 》đối chiếu hiện thực Bùi Uyển, chưa chắc cậu đã hoàn toàn dựa theo hiện thực viết ra, có lẽ chỉ lấy chút cảm hứng để viết.
Mà ban ngày cậu xem mười chương của 《 Ánh trăng hôm qua 》, ngoại trừ lời tựa, nội dung cũng thật sự không liên quan tới Lục Thận Phi, là truyện huyền nghi hiện đại.
Nói về một người đàn ông sống một mình, mỗi khi ánh trăng lên sẽ trở lại một ngày trước đó, trải qua sự việc đã xảy ra một người trước. Sau đó lại trở lại một ngày sau, rồi một ngày sau nữa.
Câu chuyện như vậy, vốn dĩ dùng “Anh xịu nước hoa” “Miên man vô định” là lời tựa, ngoại trừ dẫn dắt ra cảm giác tự hỏi và nhập truyện, cũng bởi vì “anh” xịt nước hoa là người đã dẫn đường cho nam chính.
Trong một ngày quay lại, quỹ đạo cuộc sống của nam chính và mọi người rất khác nhau: Người khác tiến về phía trước, cậu ấy lùi lại phía sau.
Chỉ có “anh” xịt nước hoa ở lời tựa biết “bí mật” của nam chính, cùng nam chính trở lại ngày hôm qua mỗi khi trăng lên.
Nhưng “anh” là ai, nam chính không biết. Trong ấn tượng của cậu căn bản không quen người này.
Ở chương 10, nam chính phát hiện “anh” cũng giống cậu, liền hỏi: “Anh là ai?”
“Anh” nói: “Em thật sự không nhớ anh ư?”
Nam chính: “Anh biết tôi?”
“Anh” cười: “Đương nhiên.”
“Anh là người em yêu.”
Người yêu xịt nước hoa trên người.
Hương nước hoa kia ở trong sách miêu tả hoàn toàn giống như cảm nhận của cậu trong giấc mơ.
Đều sau khi vận động thì mùi hương càng đậm, trầm tĩnh mà lại lạnh lẽo.
Được rồi.
Tòng Húc uống nước khoáng, tự khuyên nhủ bản thân: Viết sách mà, giống như đầu bếp xào rau, trong tầm tay có gia vị gì thì tùy tiện dùng.
“Nước hoa” đại khái chính là “gia vị” tùy tay dùng một chút trong 《 Ánh trăng hôm qua 》.
Ngày hôm sau, Tòng Húc dậy sớm xuống lầu.
Nhan Nặc đang làm sandwich, bất ngờ: “Anh thật sự đến Lộc Chanh làm?”
Tòng Húc: “Trước mắt xem tình huống như thế nào đã.” Giơ tay xem thời gian: “Có điều sáng nay không đến công ty.”
Nhan Nặc: “?”
Tòng Húc thuận miệng hồi: “Hẹn Phương Bạc Vũ.”
Không phải sáng nay, cũng không phải sau khi trở về mới hẹn, là đã sớm hẹn.
Sáng sớm Tòng Húc rời giường rửa mặt, di động có thông báo, viết ba chữ: Chử Úy Lam.
Tòng Húc còn đang suy nghĩ Chử Úy Lam là ai, Phương Bạc Vũ gửi một tin nhắn tới: Đừng quên qua đây ăn cơm, thuận tiện đem thiệp mời cho anh.
Tòng Húc ngồi trên bàn, ăn sandwich, hỏi Nhan Nặc: “Chử Úy Lam là ai?”
Nhan Nặc: “Bạn trai của luật sư Phương, cũng là người quen của anh.”
Tòng Húc nghĩ nghĩ, suy đoán: “Luật sư Phương muốn kết hôn với Chử Úy Lam ư?”
Nhan Nặc ngạc nhiên: “Hả? Muốn kết hôn?”
Tòng Húc: “Em không biết ư?”
Nhan Nặc giải thích: “Em đi theo anh làm việc mới hơn một năm, từ lúc đó anh luôn không đi ra khỏi nhà, cũng không xã giao nên rất nhiều việc và rất nhiều người em không biết rõ.”
Lại nói: “Muốn kết hôn, khá tốt nha.”
Là khá tốt. (Truyện chỉ được đăng tại wattpad: morethantenyears, đừng mang ra nơi khác.)
Như phiên ngoại《 Thường Hoan Hỉ 》vậy, có nhà có việc có người yêu, cuộc sống hoàn toàn mới.
Bên phía Lộc Chanh không cần báo nghỉ, ngoại trừ bộ phận nhân sự, hành chính, tài vụ thì các bộ phận khác đều không quy định thời gian đi làm cụ thể.
Tòng Húc gửi tin nhắn cho Lục Thận Phi, nói buổi chiều mới tới công ty. Sau đó dựa theo địa chỉ Nhan Nặc cung cấp đi đến nơi ở của Phương Bạc Vũ và Chử Úy Lam.
Trong thành phố, tốn ít nhất hơn một giờ chạy xe.
Trước khi đi, Tòng Húc ngồi trong xe, cánh tay để trên bệ cửa sổ, phun tào: “Mỗi lần đi gặp người khác đều phải vào thành phố.” Cậu có thể hiểu, khó trách sống ở đây liền không thường xuyên đi ra ngoài.
Nhan Nặc vừa nghe lời này suýt nữa đã khóc: “Ông chủ, anh xem xét chuyển nhà sao?” Mỗi lần cậu được nghỉ đi gặp bạn bè đều như vượt qua tỉnh khác.
Tòng Húc: “Không thuận tiện nên đương nhiên muốn chuyển, trở về lại nói tiếp.”
Phương Bạc Vũ và bạn trai Chử Úy Lam sống trong một căn hộ lớn cao tầng.
Thang máy vừa mở ra chính là huyền quan.
Phương Bạc Vũ đi dép lê, mặc đồ ở nhà, chờ trước thang máy. Thấy Tòng Húc đi ra, không thể hiểu được nói: “Anh mang hoa quả gì vậy?”
Tòng Húc đưa giỏ trái cây cho Phương Bạc Vũ: “Tiện đường mua.” Nhìn dáng vẻ hiện tại của người đàn ông tinh anh, mặt lộ vẻ xúc động: Thay đổi rồi, vừa trắng vừa giàu.
Phương Bạc Vũ thấy Tòng Húc nhìn mình chằm chằm: “?”
Tòng Húc thu hồi ánh mắt, cười cười, đi theo Phương Bạc Vũ hướng vào bên trong: “Chỉ có mình cậu à?”
Phương Bạc Vũ: “Lão Chử ở ban công.”
Ở ban công đùa nghịch hoa hoa cỏ cỏ.
Thấy Tòng Húc tới, Chử Úy Lam đang tưới hoa nghiêng đầu, ý chỉ ghế dựa trên ban công: “Lại đây ngồi đi.”
Tòng Húc đi qua, thấy bạn trai hiện tại của Phương Bạc Vũ.
Cao cao gầy gầy, mang mắt kính khung vuông, đôi mắt vừa to vừa tròn, làn da trắng nõn, mềm đến có thể véo ra nước, thoạt nhìn phi thường trẻ tuổi.
Tòng Húc thầm nghĩ, sao có thể gọi Lão Chử, Tiểu Chử còn được.
“Tiểu Chử” kêu Phương Bạc Vũ: “Tiểu Vũ.”
Tiểu Vũ?
Tòng Húc: ờm......
Chử Úy Lam: “Thiệp mời.”
Phương Bạc Vũ: “Anh, anh để chỗ nào rồi.”
Anh?
Chử Úy Lam: “Bên cạnh quầy rượu.”
Tòng Húc: Nhìn xem, chỗ hỏng của mất trí nhớ, ai lớn ai nhỏ cũng không phân biệt được.
Chử Úy Lam cảm thấy hôm nay Tòng Húc không đúng lắm, tiếp nhận thiệp mời Phương Bạc Vũ đưa tới, đưa cho Tòng Húc: “Cậu làm sao vậy?”
Tòng Húc chỉ là mất trí nhớ, không phải thiếu mắt nhìn, sẽ không cùng người ta nói mình tai nạn xe cộ mất trí nhớ, chỉ mơ hồ nói điểm qua loa: “Về quê, lái xe bị người đụng phải, não hơi chấn động.”
Phương Bạc Vũ đi pha trà, không ở đây, Chử Úy Lam vừa nghe liền ngồi xuống, nhìn Tòng Húc, đánh giá từ trên xuống dưới: “Cậu không sao chứ?”
Tòng Húc mở thiệp ra nhìn, trước tiên để lên bàn, cười cười: “Có vào viện nằm”, chỉ chỉ huyệt Thái Dương, “Đầu óc chỉ hơi mơ hồ.”
Chử Úy Lam nhẹ nhàng thở ra: “Cậu không sao thì tốt.” Lại hỏi: “Tai nạn xe cộ xử lý như thế nào, phiền toái không?”
Tòng Húc nghe hiểu, ý là nếu có phiền toái có thể tìm bọn họ, dù sao trong nhà có một luật sư lớn.
Tòng Húc: “Không sao, đã xử lý xong rồi, đối phương chịu toàn bộ trách nhiệm.”
Đâu chỉ chịu toàn bộ trách nhiệm, gây chuyện chạy trốn lại thêm đụng xe, ngồi tù là cái chắc.
Chử Úy Lam gật đầu, chống tay lên bàn trà, trên bàn tay cầm một chiếc bật lửa, dung mạo trong trẻo, phong thái lại như cụ già.
Tòng Húc yên lặng quan sát.
Chử Úy Lam cũng đang nhìn Tòng Húc, càng nhìn càng cảm thấy không đúng: “Cậu làm sao vậy?”
Tòng Húc: “Hử?”
Chử Úy Lam nhìn kỹ nét mặtd Tòng Húc biểu tình: “Sao cậu......”
Tòng Húc: “Có phải khác với trước đây hay không.”
Chử Úy Lam thu hồi cánh tay đặt trên bàn, dựa người ra sau: “Tình huống như thế nào?”
Tòng Húc: “Như đã nói, não chấn động, hơi mơ hồ.”
Đúng lúc Phương Bạc Vũ bưng hai ly trà ra, vừa rót trà vừa nhìn Chử Úy Lam ý bảo Tòng Húc: “Anh ấy đến đây còn mua trái cây.”
Trái cây?
Chử Úy Lam nhìn Phương Bạc Vũ, nhìn Tòng Húc, nhíu mày nhìn kỹ: “Đầu óc của cậu bị điện giật rồi hả?”
Tòng Húc: “Ừm.” Thầm nghĩ, có thể nói đùa như vật, đúng là người quen không sai.
Lúc này Tòng Húc mới nói sự thật: “Có rất nhiều chuyện không nhớ rõ.”
Bởi vì câu nói “không nhớ rõ” này, Chử Úy Lam và Phương Bạc Vũ đều đầy đầu dấu chấm hỏi, nhìn kỹ từ đầu đến chân Tòng Húc vài lần.
Phương Bạc Vũ chưa nói gì, Chử Úy Lam liền hỏi: “Vậy cậu còn nhớ rõ Lục Thận Phi không?”
Tòng Húc gật đầu.
Tưởng là hai người trước mặt sẽ có phản ứng gì, lại thấy Chử Úy Lam chỉ vào Tòng Húc, nhìn về phía Phương Bạc Vũ: “Thấy không, mối tình đầu đều khắc sâu trong lòng, cái gì cũng có thể quên, riêng nó thì không quên được.”
Phương Bạc Vũ nhìn lại Chử Úy Lam, biết anh đang nói tới Bùi Uyển: “Anh hăng hái đúng không? Còn muốn gây lộn à?”
Chử Úy Lam cầm trà lên, chớp đôi mắt, lại ra dáng vẻ trầm ổn: “Không gây lộn với em.”
Phương luật sư tức giận rời khỏi ban công.
Lần này đổi thành Tòng Húc gác khuỷu tay lên bàn, hỏi Chử Úy Lam: “Tình huống thế nào?”
Lần này đổi thành Tòng Húc đem khuỷu tay gác ở mặt bàn, hỏi Chử Úy Lam: “Tình huống như thế nào?”
Chử Úy Lam vẻ mặt bình tĩnh: “Bùi Uyển, nhớ không?”
Đương nhiên.
Tòng Húc gật đầu.
Chử Úy Lam hừ lạnh: “Tên nhóc này muốn tìm chết, bên này lão tử muốn kết hôn, cậu ta mẹ nó nói muốn ăn hồi đầu thảo*.” (*quay đầu ăn cỏ cũ, ý chỉ quay lại với người yêu cũ)
Tòng Húc im lặng một lát, chậm rãi nói: “Tôi có thể hỏi anh một vấn đề cá nhân được không?”
Chử Úy Lam hiển nhiên rất có kinh nghiệm: “Hỏi tôi bao nhiêu tuổi à?”
Tòng Húc chờ.
Chử Úy Lam: “37.”
Tòng Húc: “......” Anh trai à, khuôn mặt này đừng nói cái gì 37, 27 cũng đoán già hơn tuổi rồi.
Tòng Húc không thể không lộ ra vẻ mặt bái phục, nói tiếp đề tài vừa rồi: “Bùi Uyển liên hệ Phương Bạc Vũ?”
“Ừ.” Chử Úy Lam nhẹ nhàng thở dài, dùng gương mặt trẻ tuổi khởi động khí chất đại lão*: “Bên này tôi muốn kết hôn, bên kia cậu ta vừa xuất hiện nói vậy, cậu ta sợ là không cần chân nữa.” (*những người tai to mặt lớn, có tiếng nói trong một lĩnh vực nhất định)
Tòng Húc nhìn Chử Úy Lam, trực giác mách bảo anh trai này không chỉ có khí chất giống đại lão, có khi vốn chính là đại lão.
Đang suy nghĩ, một chú chó chạy ra ban công, nhẹ nhàng nhảy lên đùi Chử Úy Lam, vẫy vẫy đuôi.
Tòng Húc nhìn nó.
Chử Úy Lam xoa chú chó, nhìn Tòng Húc: “Cậu cũng không nhớ nó à?”
Tòng Húc lắc đầu, không có ấn tượng.
Chử Úy Lam: “Chính là chó của cậu, cũng đã quên?”
Tòng Húc: “Để ở quê, tạm thời để ba mẹ tôi nuôi.”
Chử Úy Lam xoa chú chó, hừ nhẹ: “Trước đó còn nói, nuôi lớn sẽ mang tới trước mặt Lục Thận Phi cho chạy một vòng, kêu tên
Chử Úy Lam loát cẩu, hừ nhẹ: “Phía trước còn nói đâu, nuôi lớn mang ra tới, Lục Thận Phi kia bức trước mặt lưu một vòng, kêu kêu tên, Cẩu Thận Cẩu Thận.”
Tòng Húc thật chắc chắn, biết được nhiều như vậy, chắc chắn là bạn thân không sai.
Tòng Húc: “Anh ấy đã gặp nó. Lúc tôi gặp tai nạn xe cộ nằm viện, anh ấy vẫn luôn chăm sóc tôi đến khi xuất viện.”
Chử Úy Lam kinh ngạc mà giương mắt.
Tòng Húc bình tĩnh: “Yên tâm, tôi biết chuyện ly hôn.”
Chử Úy Lam im lặng, sau một lúc lâu: “Cậu thay đổi quá nhiều.”
Tòng Húc nhún vai.
- -----------
Vì chương này quá dài (hơn 6500 chữ) nên mình tạm chia 2 phần.