Sau Khi Mất Trí Nhớ Ta Trêu Chọc Chồng Cũ

Chương 19: Chương 19




Cuộc gọi với Chư Hầu được gọi khi đang trên đường về, sau khi gọi xong một lát Tòng Húc hỏi tài xế: “Sư phó*, còn bao lâu nữa sẽ tới.” (*cách gọi những người tài xế lái xe/ thuyền bên Trung)

Tài xế: “Còn xa lắm, nhanh nhất là 40 phút nữa.”

Tòng Húc thầm nghĩ: Sao mà ở nơi cách xa quá vậy.

Nhưng cách xa cỡ nào thì cũng là khu biệt thự cao cấp vùng ngoại thành, tuy cách xa thành phố, nhưng là khu dân cư xa hoa, biệt thự riêng, có núi rừng và hồ nước làm bạn, phía trước lẫn phía sau đều có sân rộng.

Lầu một rất lớn và trống không, không có phòng, chỉ có phòng bếp và phòng khách. Gạch trong nhà là hoa văn đá cẩm thạch, trơn bóng sáng ngời có thể soi rõ bất cứ thứ gì.

Trong phòng khách không có sô pha và bàn trà, chỉ có một chiếc bàn rộng rãi, có thể dùng để ăn cơm, cũng có thể làm việc ở đây.

Lầu hai là phòng làm việc, phòng ngủ của Nhan Nặc, lầu 3 là nơi Tòng Húc nghỉ ngơi.

Lúc Tòng Húc vừa mới bước vào cửa, trong lòng thoải mái hẳn ra, có ai mà không yêu biệt thự cao cấp rộng lớn đâu.

Cho đến ba phút sau bị muỗi chích mấy chỗ.

Nhan Nặc: “Để em đi lấy kem chống ngứa.”

Nói xong, cậu bước lên xe thăng bằng và chạy đến cầu thang dưới ánh mắt chăm chú của Tòng Húc. Cậu chạy lên lầu hai, vào phòng, bước ra, rồi tiếp tục bước nhanh xuống, giẫm lên xe thăng bằng trở lại bên cạnh Tòng Húc.

Chỉ tốn nửa phút.

Tòng Húc: “......”

Hiện tại hình như cậu đã có thể hiểu tại sao trước đây khi cậu tiến vào phòng làm việc rồi sẽ không ra ngoài.

Lấy chút đồ mà cũng rắc rối vậy sao?

Tòng Húc nhận kem chống ngứa, xoa lên mu bàn tay và cổ.

Nhan Nặc chỉ lên lầu hai: “Anh lên xem một chút đi, em phải ra ngoài một lát.” Sau đó ra ngoài.

Tòng Húc: “Đi đâu vậy?”

Nhan Nặc: “Ra ngoài nhiều ngày rồi, em muốn đi xem hoa cỏ ngoài vườn.”

Lại nói: “Nếu rụng nhiều lá cây thì phải tìm người đến dọn vào ngày mai.”

Tòng Húc nhớ ra: “Còn có chim.” Con tằm, cá, con rùa.

Nhan Nặc: “Chúng được gửi ở bên bất động sản. Hôm nay muộn rồi, ngày mai em sẽ tới mang về.” Nói xong mở cửa ra.

Tòng Húc nhìn thấy một con muỗi từ từ bay từ ngoài bóng tối vào trong phòng sáng sủa.

“......”

Được rồi.

Lên lầu, phòng ngủ trống không có gì đáng xem, chỉ là nơi nghỉ ngơi mà thôi. Tòng Húc có thể đoán trước, phòng ngủ chính có một phòng tắm rất lớn, thậm chí có thể thấy cảnh ngoài hồ nước, ngồi ở bên giường cũng có thể nhìn thấy mặt hồ qua cửa sổ.

Quần áo trong phòng rất đơn giản, không có nhiều quần áo, tất cả đều được treo lên. Chỉ có vài đôi giày, đồng hồ, thắt lưng đều được đặt có quy luật.

Cuối cùng là phòng làm việc ở lầu hai.

Không lớn cũng không nhỏ, mặt bàn là đá cẩm thạch, hai hàng giá sách trên tường, trong đó chứa đầy sách.

Bên cạnh bàn có ba ngăn kéo giống như thói quen từ trước tới nay của cậu, duỗi thay kéo ra, hai ngăn kéo trên và dưới đều có thể mở, chỉ có ngăn giữa là có khóa.

Tạm thời Tòng Húc cũng không quan tâm ngăn khóa, ngồi xuống trước bàn, mở máy tính.

Máy tính được mở lên, cũng giống như chiếc laptop cậu mang về thành phố C, trên màn hình sạch sẽ không có gì, click mở ổ D, trong đó chứa tất cả folder liên quan đến tiểu thuyết. Không nhắc tới những phần mềm khác, ngay cả một bức ảnh hay một trò chơi cũng không có.

Tất cả mọi thứ trong nhà vô cùng đơn giản, vừa nhìn là hiểu ngay, khắp nơi đều là dấu vết của người sống một mình, một chút manh mối để Tòng Húc nhìn bí mật dò xét cũng không có.

Giống như lúc trước chỗ này chỉ là nơi sinh hoạt và viết văn, không có gì khác.

Không giống như nhà ở thành phố C, ít nhất còn có giấy xác nhận ly hôn, hợp đồng, ảnh chụp những vết tích quá khứ.

Được rồi, không có thì thôi.

Tâm trạng Tòng Húc rất tốt, cũng không phải là cậu cảm thấy có lẽ sẽ có gì đó, cũng không phải muốn truy tìm vết tích quá khứ, chỉ cảm thấy sạch sẽ như vậy, quá kỳ lạ —— dù sao thì ở nơi giống như vầy, không nói đến đồ vật mấy tháng trước, có đồ vật mấy năm trước cũng thật bình thường.

Cho đến sau khi cậu hình một loạt sách trên kệ sách, tìm được chìa khóa, mở ngăn kéo thứ hai ra.

Vốn dĩ cậu cho rằng trong ngăn khóa ít nhất cũng có hợp đồng trao quyền gì đó, kết quả không phải.

Trong ngăn kéo, tất cả đều là thuốc.

Từng hàng chồng chất, còn có mấy bao rải rác, ở trong góc có một gạt tàn thuốc bằng pha lê sạch sẽ, có mấy cái bật lửa được đặt tùy tiện vào trong gạt tàn.

Không biết bật lửa dùng chất liệu kim loại nào, vở ngoài in mấy chữ, có thể thấy chiếc bật lửa thường được dùng vì chữ in phía trên đã bị mài mờ đi nhiều.

Trước đây Tòng Húc không hút thuốc lá, ít nhất là tới năm tư đại học chưa từng hít. Lúc trước nghe nói bản thân hút thuốc còn hơi bất ngờ.

Nhưng nghe Nhan Nặc nói mình hút thuốc, và tự phát hiện mình thật sự hút thuốc, hai cảm giác này hoàn toàn khác nhau.

Tòng Húc duỗi tay, cầm một gói thuốc lá lên xem, lột ra bao trong suốt bên ngoài.

Lúc mở bao thuốc rất thuận tay, Tòng Húc đã biết có lẽ cậu không chỉ sẽ hút thuốc, sợ có khi còn là một tay hút thuốc lão luyện.

Rút điếu thuốc ra châm lửa, tựa vào ghế hút hai ngụm, thuốc lá có vị cay đắng tiến vào lồng ngực, mang lại cảm giác bình tĩnh khác thường ——

Tòng Húc rũ mắt xuống, nhìn thuốc lá trên đầu ngón tay, đã hiểu rõ.

Cậu không nghiện, cũng chưa chắc là thật sự thích mùi thuốc lá, có lẽ chỉ là vì: Hút thuốc có thể làm cho cậu nhanh chóng trở nên bình tĩnh.

Muốn yên tĩnh, lại ở trong phòng làm việc, còn để thuốc lá trong ngăn kéo thứ hai. Nếu cậu đoán không sai, chắc là lúc viết sách cậu cần thuốc lá trợ giúp tập trung tinh thần, hoặc cậu đã tạo thành thói quen vừa hút thuốc vừa viết sách qua nhiều năm.

Tòng Húc lấy gạt tàn thuốc trong ngăn kéo ra, ném bật lửa trên bàn, dập tắt điếu thuốc mới vừa hút mấy ngụm, lắc đầu:

Anh bạn à, hút thuốc lá có hại cho sức khỏe!

Viết nhiều sách như vậy, kiếm được nhiều tiền như vậy, phải quan tâm đến cơ thể của bản thân nhiều hơn.

Tòng Húc cầm bao thuốc và bật lửa đặt lại vào trong ngăn kéo.

Lại nghĩ thuốc lá thì có gì đâu mà phải khóa, nên ném cả chìa khóa vào luôn.

Đang định đứng dậy thì chợt ngừng, quay đầu lại.

Cậu mở ngăn kéo ra thêm một lần nữa, cầm chiếc bật lửa lên, trên chiếc bật lửa in sáu chữ: Văn phòng luật sư Bạc Vũ.

Phương Bạc Vũ?

Xem ra mối quan hệ của họ cũng tạm được, bật lửa của văn phòng luật sư cậu cũng có thể cầm dùng.

Tòng Húc nhanh chóng nghĩ tới, chắc Lục Thận Phi cũng biết điều này, nếu không anh cũng sẽ không tùy tiện đưa cho Phương Bạc Vũ bản kê khai tài sản.

Tòng Húc xoay vòng chiếc bật lửa trong tay, yên lặng suy nghĩ một lát, sau đó lấy điện thoại ra.

Cuộc gọi vừa được nhận đã nghe Phương Bạc Vũ nói trước: “Anh đến Lộc Chanh chưa?”

Tòng Húc: “Sao vậy?”

Giọng Phương Bạc Vũ lạnh lùng: “Lộc Chanh cho Bùi Uyển từ chức rồi.”

Cười nhạt: “Bùi Uyển vừa gọi cho tôi, chất vấn là do tôi hay là anh hại cậu ta mất việc ở Lộc Chanh.”

Tòng Húc ngẫm nghĩ, không hề khiêm tốn nói: “Là tôi.”

Bên phía Lộc Chanh, cách đây không lâu.

Tòng Húc vừa rời khỏi Lộc Chanh, Bùi Uyển đã bị mời đến văn phòng Lục Thận Phi “uống trà”, vừa đi ra ngoài thì lại bị mời đến phòng giám đốc nhân sự.

Phí Bằng Trình không thèm đánh golf trong phòng, vội vàng đi sang phòng bên cạnh.

“Có chuyện gì vậy?”

Lục Thận Phi đang ngồi suy nghĩ gì đó cạnh bàn làm việc, nghe vậy ngẩng đầu lên, hỏi lại: “Ngoại trừ biệt danh 'Tam Bổn Tử' ra còn có cái gì nữa?”

Bước chân đang vọt vào của Phí Bằng Trình ngừng lại, yên lặng lùi lại nửa bước, rất có ý thức cảnh giác, hỏi: “Có phải lát nữa khi tôi ra khỏi phòng cũng phải đi qua phòng nhân sự không?”

Lục Thận Phi: “Cũng chưa đến mức đó.”

Phí Bằng Trình nhẹ nhàng thở ra.

Lục Thận Phi lạnh nhạt nói: “Không thể cho đối tác nghỉ việc, hoặc là anh chết hoặc là tôi sống.”

Phí Bằng Trình: “......”

Lúc này không cần hỏi thì Phí Bằng Trình cũng đã biết, đi đến trước bàn làm việc, tay chống lên bàn, nhìn Lục Thận Phi: “Có chuyện gì giữa Bùi Uyển và Tòng Húc vậy?”

“Tòng Húc đã nói gì à?”

“Hay là Bùi Uyển nói gì, hửm?”

Lục Thận Phi vẫn hỏi câu cũ: “Ngoại trừ biệt danh 'Tam Bổn Tử' ra còn có cái gì nữa?”

“......” Phí Bằng Trình hận không thể chỉ tay lên trời thề: “Không còn, thật sự không còn.”

Phí Bằng Trình: “Tòng Húc không nhớ đâu, cậu cũng biết mà. Tôi thừa nhận, trước đây đúng là tôi không quá thích cậu ta, nhưng đó đều là chuyện rất lâu về trước rồi.”

Từ lúc Tòng Húc cùng Lục Thận Phi ký tên thế chấp phòng kết hôn, lấy tiền đó để Lộc Chanh xoay vòng vốn thì anh ta đã cảm ơn ngàn lần, cũng thay đổi cách nhìn với Tòng Húc.

Nếu không thì sau này khi ba mẹ Tòng Húc có chuyện, anh cũng sẽ không giúp đỡ hết sức.

Phí Bằng Trình than thở: “Chuyện đó thật sự đã xưa như 800 năm trước rồi.”

“Chuyện của Bùi Uyển cuối cùng là sao vậy?”

Sao trước giờ đều bình thường, Tòng Húc mới đến công ty một chuyến, vừa đi khỏi thì Bùi Uyển đã bị bắt cút rồi?

Lục Thận Phi vẫn không trả lời, hỏi chuyện công việc: “ Bên phía《 Không đường thối lui 》 sao rồi?”

Phí Bằng Trình chợt ngừng, “Haiz” một tiếng: “Còn sao nữa, tôi liếm mặt liên lạc lại chứ sao.”

Lục Thận Phi: “Anh dạy cho Bùi Uyển cúp điện thoại của Kiếm Hồng à?”

Phí Bằng Trình trừng mắt: “Trời đất chứng giám, tôi hận không thể nâng tiền đi liếm gót chân đại thần.”

Là tự Bùi Uyển, sau khi về tổng công ty, luôn đi theo Phí Bằng Trình.

Lục Thận Phi đến thành phố C, Phí Bằng Trình không có cách nào khác đành phải tiếp quản《 Không đường thối lui 》, tự mình liên hệ với bên Kiếm Hồng.

Sau khi quay lại, mọi người đều đang bận rộn việc khác, có lẽ Bùi Uyển muốn thể hiện nên chủ động xin ra trận, phụ trách đi đàm phán bản quyền. Ai mà ngờ được, chưa tính vụ ép giá linh tinh, thậm chí còn cúp điện thoại của bên kia.

Vẻ mặt Lục Thận Phi không rõ, sâu kín nói: “Nói theo cách khác là, Bùi Uyển tiếp xúc với dự án, cúp điện thoại đều sau khi chúng ta trở về?”

Phí Bằng Trình đương nhiên: “Đúng vậy.”

Nhưng Tòng Húc lại nói, cậu biết được những việc này là do nghe được khi ở bệnh viện.

Đến cả chi tiết cúp điện thoại này cũng biết rõ.

Lục Thận Phi: “Còn những ai biết chuyện Bùi Uyển cúp điện thoại của Kiếm Hồng?”

“?” Phí Bằng Trình ngẫm nghĩ: “Chắc... trong công ty chỉ có hai chúng ta.” Và bên phía Kiếm Hồng.

Cũng không phải hành động quang vinh gì, bị truyền ra ngoài còn tưởng rằng Phí tổng dạy ra thì thật mất mặt.

Hơn nữa, thông tin đàm phán không thể tiết lộ ra ngoài.

Lục Thận Phi im lặng ngồi trên ghế, không nói gì.

Phí Bằng Trình cho rằng chuyện bản quyền mắc sau lầm: “Sao vậy.”

Lục Thận Phi lại nói: “Dự án này vẫn để tôi phụ trách.”

“?” Phí Bằng Trình không thể quản được miệng của mình trong chốc lát: “Cậu không phải theo đuổi 'vợ yêu' chạy trốn à?”

“......” Phí Bằng Trình giơ tay bụm miệng, cười gượng: “Ha, ha ha, tôi đùa thôi.”

Truy hỏi: “Cậu thật sự phụ trách à?”

Phụ trách.

Lục Thận Phi: Anh có một trực giác vi diệu, phụ trách dự án này có thể gặp lại Tòng Húc, vì nó, chắc chắn Tòng Húc sẽ không có cách nào trốn tránh.

Phí Bằng Trình chỉ về phía ngoài: “Vậy Bùi Uyển... cứ từ chức như vậy sao?”

Vẻ mặt Lục Thận Phi khôi phục lại, vừa ký vào văn bản vừa thờ ơ nói: “Từ chức đi.”

Nếu anh biết sau lễ tang đã xảy ra chuyện gì, đừng nói là phái đi ra ngoài, người này anh chắc chắn sẽ không giữ lại.

Phí Bằng Trình ngẫm nghĩ, than: “Cậu ta cũng được coi là nhân viên kỳ cựu, vẫn luôn làm việc ở công ty.”

Lục Thận Phi: “Sao vậy, luyến tiếc à?” nhấc mắt nhìn: “Nếu luyến tiếc thì có thể đi cùng cậu ta.”

Phí Bằng Trình: “Nói gì vậy? Tôi chỉ tiếc tiền bồi thường thôi. Cũng làm 5 năm rồi, lương của cậu ta cũng không thấp, tiền bồi thường sa thải chắc cũng không ít đâu nhỉ?”

Vừa nói vừa chống tay lên một chồng văn kiện trên bàn: “Lúc kêu cậu ta quay lại, tôi có thử nhìn kiểm tra đánh giá của chi nhánh và nhân sự.”

Phí Bằng Trình: “Xét về năng lực thì thật bình thường, không tốt cũng không quá kém. Xét về cố hắng thì cũng xem như có cố gắng. Có thể ngơ ngẩn ở công ty 5 năm, chứng minh cậu ta cũng rất trung thành với công ty.”

Lại nói: “Có điều so với những nhân viên kỳ cựu khác hay những đồng nghiệp mới thì cậu ta thật sự rất bình thường.” Mãi sau mới lên được chức giám đốc.

Hiện tại bị cho từ chức...

Phí Bằng Trình: “Cũng tốt. Cũng không thể để người có tư chất bình thường chiếm một vị trí giám đốc, còn kéo chân sau của dự án.”

Nói tới đây, Phí Bằng Trình hỏi: “Vậy vị trí giám đốc này cậu định để ai thay thế? Chỗ tôi thật ra có vài người thích hợp...”

Đầu Lục Thận Phi không thèm nâng lên, nói tên một người: “Tòng Húc.”

Phí Bằng Trình đứng hình.

Lục Thận Phi giương mắt nhìn.

Mặt Phí Bằng Trình nhăn nhó: “Cậu ta chắc sẽ không đến đây đâu?”

Trước đây không đến công ty, cũng không đi làm được mấy ngày.

Lục Thận Phi không cãi anh ta, buồn bã nói: “Vậy chỉ có thể chia tài sản thôi.”

Phí Bằng Trình: “......”

Dáng vẻ Lục Thận Phi nghiêm túc tự hỏi: “Đầu tiên là chia cổ phần đã, chia cho em ấy một nửa.”

“!!!”

Phí Bằng Trình lập tức sửa miệng: “Được, đến đây rất tốt.” Một vị trí giám đốc thôi mà, sao có thể so sánh với sự quan trọng của cổ phần.

Lục Thận Phi: “Tôi sẽ hỏi em ấy thử.”

Phí Bằng Trình thầm nghĩ: Hỏi làm gì, không cần hỏi cũng biết chắc chắn sẽ từ chối. Đã giàu như vậy rồi, chồng cũ còn hào phóng, ai lại muốn đi làm?

Kết quả ngày hôm sau, Tòng Húc mặc áo sơ mi quần tây, mở cửa xe thể thao, bình tĩnh thong thả xuất hiện ở Lộc Chanh.

Các nhân viên: “!!!”

F*ck, chuyện gì thế này!?

Phí Bằng Trình: “......”

Tòng Húc đứng trong văn phòng Lục Thận Phi, cười với Phí Bằng Trình, giải thích: “Có lẽ do ảnh hưởng của tai nạn xe cộ cho nên tiếc mạng, cũng quý trọng cuộc sống. Hiện tại tôi rất có tâm với sự nghiệp.”

“Làm giám đốc đúng không? Được.”

“Bùi Uyển còn ở đây không? Đầu tiên phải làm gì, bàn giao công việc à?”

Phí Bằng Trình: “???”

Toàn bộ nhân viên từ trên xuống dưới của Lộc Chanh nổ tung ——

Chồng cũ của ông chủ......

Quá đẹp trai luôn!

Chạy xe Porsche.

Mặc đồ Armani.

Quan trọng nhất là gì?

Là ông chủ của bọn họ đối với cậu ấy TÌNH! CŨ! KHÓ! QUÊN!

Thật vô nghĩa, người trưởng thành như vậy mà là chồng cũ của tôi thì tôi cũng khó quên.

Ai nói ông chủ tình cũ khó quên với cậu ấy?

Hôm nay ông chủ Lục xịt nước hoa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.