Editor: Xoài
Địa chỉ: morethantenyears.wordpress.com
Vốn dĩ Tòng Húc cảm thấy kết hôn thật bùng nổ, là vì lúc cậu còn yêu đương, chưa từng suy nghĩ xa, cũng chưa từng nghĩ tới có thể tu thành chính quả.
Dù sao thời còn đi học Lục Thận Phi chính là một học sinh ưu tú, nhà gia giáo, là học bá, năng lực mạnh, năm hai đại học đã vào thực tập ở công ty giải trí, năm ba bắt đầu quản lý nghệ sĩ, phụ trách công việc môi giới, luôn được trọng dụng.
Mà cậu thì khác: Học khoa thương mại của một đại học hạng ba, đi học, tự học, thư viện, mỗi ngày đều như nhau, làm thêm ở KFC, McDonald trong làng đại học, cả người chỉ có một ưu điểm lớn nhất là khuôn mặt.
Bởi vậy còn lên trên diễn đàn của đại học A năm đó ——《 Nam thần như Lục Thận Phi, cuối cùng quả nhiên cũng không thoát khỏi lời nguyền chỉ nhìn mặt của đàn ông 》
Từ đó có thể thấy được sự chênh lệch giữa hai người lớn đến mức nào.
Tòng Húc cũng không vì điều này mà tự ti, tâm lý của cậu khá ổn định, dù sao hai người đã học cùng lớp từ cấp 2, Lục Thận Phi ưu tú cũng không phải mới một ngày hai ngày, một năm hai năm, Tòng Húc sớm đã quen với sự chênh lệch, nếu thật sự tự ti cảm thấy bản thân không xứng, cũng sẽ không yêu đương khi học đại học.
Chỉ là không ngờ bọn họ thế mà thật sự kết hôn...
Trên mặt Tòng Húc bình tĩnh, trong lòng không nhịn được trộm vui vẻ vài lần.
Từ trước đến nay khi cậu cười trộm không che giấu được vẻ mặt, không phải khóe miệng hơi nhếch cũng là đáy mắt lộ ra ánh sáng.
Lục Thận Phi yên lặng nhìn, từ lúc bước vào cửa đến khi Tòng Húc trở lại trên giường, trong vài phút ngắn ngủi đã có phán đoán.
Anh trước sau không có biểu hiện gì, so với dự đoán của ba mẹ Tòng còn thâm trầm nội liễm hơn, vẻ mặt biểu hiện ra bên ngoài không có sơ hở, giống như căn bản không hề có chuyện ly hôn, một câu "Anh tới muộn", rồi ôm Tòng Húc trở lại giường bệnh, hiển nhiên là một người yêu do bận rộn làm việc nên khoan thai đến muộn.
Trong mắt ba mẹ Tòng tất cả đều là hư tình giả ý, cố làm ra vẻ, nhưng cố tình 2 người cũng không thể nói gì, chỉ có thể tiếp tục diễn tiếp.
Mẹ Tòng cảm thấy bản thân không thể diễn nữa, xoay người ra khỏi phòng, gót giày đạp vừa mạnh vừa nặng.
Ba Tòng nhìn con trai, nhìn vợ mình, cảm thấy hiện tại vẫn nên xoa dịu cảm xúc của mẹ Tòng trước, cũng theo ra ngoài.
Cửa mở ra rồi đóng lại, lại mở ra đóng lại, trong phòng bệnh chỉ còn lại 2 người bọn họ.
Tòng Húc ngồi dựa vào đầu giường, đôi mắt yên lặng quan sát Lục Thận Phi.
Lục Thận Phi ngồi ở mép giường, nhìn lại cậu, một lát sau hỏi: "Em còn nhớ được bao nhiêu?"
Tòng Húc: "Em nhớ rõ em ở lại trường viết luận văn, tìm công việc."
Lục Thận Phi: "Những chuyện sau đó đều đã quên sao?"
Tòng Húc gật đầu, nghĩ nghĩ, rồi nói thời gian cụ thể hơn: "Anh nói với em thuê phòng ở, bảo em dọn sang ở cùng anh."
Nhún vai: "Phòng em còn chưa kịp thấy, vừa mở mắt chính là hiện tại."
Lục Thận Phi im lặng nhìn Tòng Húc.
Khó trách, khó trách dáng vẻ thoải mái như vậy, không mâu thuẫn với anh, cũng không lạnh mặt.
Tòng Húc thấy anh không nói tiếng nào, giơ tay vẫy vẫy trước mặt anh: "Làm sao vậy?"
Nghĩ là anh lo cho cậu, nâng nâng cánh tay, đá chân trong chăn: "Em không sao hết, nhìn nè, rất tốt."
Lại dùng thái độ tốt thường ngày tự giải quyết, rộng rãi nói: "Đại nạn không chết nhất định gặp hạnh phúc cuối đời, sau này chắc chắn có chuyện tốt đang chờ em."
Yết hầu Lục Thận Phi chuyển động, ánh mắt nội liễm tràn ra vài phần rung động.
Tòng Húc: "Đúng rồi, có phải anh chưa ăn cơm hay không?"
Vẻ mặt lạnh lùng của Lục Thận Phi dần trở nên dịu dàng.
Tòng Húc nâng nâng cằm hướng sô pha: "Đừng nhìn em, anh ăn cơm trước đi."
Lục Thận Phi đột nhiên duỗi tay, cầm lấy bàn tay Tòng Húc.
Tòng Húc khó hiểu: "?"
Ánh mắt Lục Thận Phi lộ ra mấy phần mê luyến.
Tòng Húc và Lục Thận Phi quen biết từ khi mười mấy tuổi, đến đại học thì yêu đương, tuy ký ức chỉ dừng lại ở năm tư, nhưng vẫn xem như hiểu người đàn ông này, loại ánh mắt này...
Tòng Húc cẩn thận liếc mắt nhìn về hướng cửa một cái, nhỏ giọng nói: "Đừng, ba mẹ em còn ở đây."
Thấy Lục Thận Phi vẫn dùng ánh mắt này nhìn mình, Tòng Húc ngồi dậy, thoáng nhìn hướng cửa, rồi cúi người nhanh chóng hôn một cái bên môi Lục Thận Phi, hôn xong còn thúc giục anh: "Được rồi, đi ăn cơm."
Vẻ mặt Lục Thận Phi hoàn toàn thay đổi, tình tự dấu tận dưới đáy mắt cuốn lên như gió lốc.
Tòng Húc hoàn toàn không biết, cũng không phát hiện, thấy Lục Thận Phi vẫn bất động, cho rằng hôn một cái vẫn chưa đủ, chớp chớp mắt, tiếp tục thúc giục anh: "Ăn cơm trước, đã chạy trên đường nửa ngày rồi."
Vừa mới nói xong, Lục Thận Phi cúi đầu hôn xuống.
Tòng Húc ngạc nhiên một chút, vừa bị hôn vừa chuyển mắt nhìn hướng cửa, tựa như hồi nghỉ đông năm thứ ba, lúc ấy mới vừa yêu nhau, ba mẹ đều ở bên ngoài, cách một cánh cửa, bọn họ lén lút hôn môi ở trong phòng ngủ, sợ bị bắt gặp.
Cũng giống khi Lục Thận Phi tới phòng ngủ ký túc xá tìm cậu, những người khác không có trong phòng, Lỗ Đạt Đạt ở trong phòng vệ sinh rửa mặt, Lục Thận Phi ấn cậu lên cạnh bàn hôn hôn, cửa phòng vệ sinh cạch một tiếng, Lỗ Đạt Đạt mở cửa...
"Đệt!"
Cửa phòng bệnh mở ra rồi lại khép lại, đã nhiều năm trôi qua, Lỗ Đạt Đạt lại một lần nữa gặp phải một màn này.
Cậu ta lui ra ngoài, nghĩ lại không đúng, lại đẩy cửa phòng bệnh ra, nhìn vào bên trong hai người trên giường bệnh đã tách ra: Tòng Húc cúi đầu bình tĩnh xem cổ phiếu trên di động, Lục Thận Phi hai tay nhét túi đứng ở cạnh giường.
Giống như mới phát hiện ra cậu ta, Tòng Húc làm bộ làm tịch ngẩng đầu, nhướng mày kêu cậu ta: "Béo béo."
Lục Thận Phi cũng ngẩng đầu lên nhìn.
Lỗ Đạt Đạt đau não.
Cậu ta vừa mới gặp ba Tòng hút thuốc dưới lầu và mẹ Tòng vẻ mặt hậm hực, hai vợ chồng kể mọi chuyện cho cậu ta, cậu ta xem xét phía bên Lục Thận Phi, ba mẹ Tòng khó ra mặt, vẫn nên để cậu ta. Lúc lên lầu còn nghĩ, không biết Tòng Húc mất trí nhớ rồi đối mặt với Lục Thận Phi hiện tại sẽ như thế nào, ai mà nghĩ tới hai người mẹ nó đối mặt như vậy!
Lỗ Đạt Đạt: "..."
Ban đầu Lỗ Đạt Đạt còn nghĩ kịch bản khi vào gặp vị chồng cũ này, thấy được một màn như vậy, cậu ta còn xấu hổ hơn so với bất kỳ ai. Không thể bước vào, vì thế hắng giọng, ý vị sâu xa mà liếc Lục Thận Phi một cái, nói với Tòng Húc "Tớ hút điếu thuốc đã", sau đó đóng cửa phòng.
Cửa đóng lại, lỗ tai Tòng Húc ngay lập tức đỏ lên, liếc mắt nhìn "người gây họa" bên cạnh giường một cái, lấy điện thoại di động xem cổ phiếu của ba Tòng quạt quạt khuôn mặt.
Tâm trạng Lục Thận Phi không tồi, khom lưng đến gần, hôn hôn mặt Tòng Húc, dịu dàng nói: "Anh ra ngoài một chút."
Tòng Húc nghĩ nghĩ: "Béo béo muốn nói gì với anh."
Lục Thận Phi: "Ừ, nói về tình trạng của em.". ngôn tình hài
Tòng Húc nghĩ không có việc gì, có tình trạng gì đâu, dặn anh: "Đi nhanh một chút rồi trở về ăn cơm, đừng đói bụng hại đau dạ dày."
Lục Thận Phi lại hôn một cái: "Ừm."
Sân phơi cuối hành lang, Lỗ Đạt Đạt bắt đầu hơi bực bội, hút liên tục mấy ngụm thuốc lá phun ra khói trắng.
Lục Thận Phi nhìn cậu ta cũng không khác gì nhìn người xa lạ, vẻ mặt đã lạnh lùng trở lại giống như ngày thường, ánh mắt cũng nhạt.
Lỗ Đạt Đạt rút điếu thuốc ra, nhíu mày nghiêng đầu nhìn anh: "Quá mức rồi đó."
Lỗ Đạt Đạt ném điếu thuốc ở bên chân, dùng mũi chân dập tắt, hai tay đút túi quần, đối mặt với Lục Thận Phi: "Anh có phải đã quên cái gì hay không? Tôi nhắc nhở anh một câu, anh và Tòng Húc, hai người đã! Ly! Hôn!"
Lỗ Đạt Đạt đơn giản nói ra: "Chúng tôi giấu chuyện này cũng là vì Tòng Húc, vốn dĩ cũng không định giấu lâu. Chờ khi cậu ấy xuất viện, ba mẹ cậu ấy sẽ mau chóng nói cho cậu ấy. Bây giờ anh..."
Lục Thận Phi đột nhiên nói: "Tài chính của cậu liền bị cắt đứt."
Lỗ Đạt Đạt ngừng lại, hiểu được ý của câu nói này, không thể tưởng tượng nổi trừng to mắt.
Lục Thận Phi giết người vô hình, không nhanh không chậm: "Tòng Húc quên không còn một mảnh, không biết kết hôn, không biết ly hôn, biết dự án trong tay cậu em ấy là người bảo đảm không?"
Lỗ Đạt Đạt: "..."
Lục Thận Phi nhìn cậu ta, khóe môi gợi lên nụ cười lạnh.
Giống như không tiếng động nhắc nhở, bản thân còn khó tự bảo vệ mình, đừng đi lo cho người khác.
Lỗ Đạt Đạt không nghĩ tới bản thân mới vậy đã bị nắm bảy tấc, cãi lại: "Việc nào ra việc đó!"
Lục Thận Phi lạnh lùng quét mắt liếc nhìn cậu ta một cái, xoay người đi.
Lỗ Đạt Đạt thấy anh muốn đi, la lên: "Tòng Húc không còn thích anh lâu rồi, nếu không cũng không ly hôn."
Lục Thận Phi dừng bước chân.
Lỗ Đạt Đạt: "Mất trí nhớ cũng chỉ là tạm thời, sớm muộn gì cậu ấy cũng sẽ nhớ ra!"
Lục Thận Phi cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Trợ lý đang ở hành lang dài, thấy ông chủ mình đi ra, đón lấy, nhỏ giọng nói: "Lục tổng, vừa rồi Phí tổng gọi tới, ngày mai sẽ..."
Lục Thận Phi vừa đi tới phòng bệnh vừa nói: "Để anh ta tự lo liệu đi."
Trợ ý nghiền ngẫm ý của ông chủ, thử thăm dò nói: "Tôi đặt 3 ngày khách sạn ở bên cạnh bệnh viện."
Lục Thận Phi không trả lời.
Không trả lời chính là muốn ở chỗ này ít nhất ba ngày.
Trợ lý lập tức nói: "Nếu Phí tổng hỏi tới, phía công ty.."
Lục Thận Phi: "Trực tiếp chặn."
Trợ lý: "......"
Hả?
Lục Thận Phi đã nhanh chóng bước vào trong phòng.
Ánh sáng trong phòng bệnh rực rỡ, đầu giường có bó hoa tươi, Tòng Húc mặc trang phục bệnh nhân mày trắng đã từ trên giường đi xuống ngồi ở bên bàn trà, đang mở hộp cơm ra, từ từ dọn lên trên bàn trà.
Thấy anh trở về, ngẩng đầu nhìn sang, vẻ mặt sáng ngời: "Vừa đúng lúc, anh đến ăn đi."
Lục Thận Phi đi sang, nhìn Tòng Húc bây giờ sẽ nói chuyện với anh, sẽ cười với anh, anh so với những người khác đều hiểu rõ, đây là cơ hội duy nhất của anh.
Khiến Tòng Húc chú ý là tay trái cầm đũa của Lục Thận Phi, nhìn thoáng qua lại cúi đầu nhìn ngón áp út sạch sẽ không có đeo bất cứ thứ gì của mình.
Thật kỳ lạ, bọn họ kết hôn xong đều không đeo nhẫn sao.
Trước đây khi còn yêu đương, hai người còn cố ý đi mua một cặp nhẫn bạc, đeo ở ngón giữa.
Tại sao bây giờ không đeo gì cả?
Tòng Húc nhất thời suy nghĩ: Chẳng lẽ kết hôn đã lâu nên những nghi lễ bên ngoài không cần chú ý?
Có khả năng.
Tòng Húc lại cúi đầu nhìn thoáng qua tay trái của mình, thản nhiên nghĩ, cũng không biết cặp nhẫn bạc kia hiện tại ở đâu, năm tư đại học cậu vẫn luôn mang.
Nghĩ nghĩ Tòng Húc mở miệng hỏi: "Đúng rồi, chúng ta kết hôn mấy năm rồi?"
Lục Thận Phi giương mắt nhìn Tòng Húc: "Hơn 6 năm rồi."
Tòng Húc sửng sốt, 6 năm? Vậy chẳng phải là...
Lục Thận Phi: "Lúc em năm tư sắp tốt nghiệp, anh đã cầu hôn."
Tòng Húc kinh ngạc, sớm vậy sao?
Lục Thận Phi nói ra tình hình thực tế: "Phòng ở kia không phải là thuê, là mua phòng kết hôn."
Hết chương 4.