Sau Khi Mất Trí Nhớ Tình Yêu Của Tôi Muốn Lật Xe

Chương 10: Chương 10




Hoắc Thành làm văn trầy trật, nhưng trình độ viết kiểm điểm thì hạng nhất, lưu loát thừa nhận sai lầm viết được 3000 chữ một cách nhanh chóng.

Viết xong thì lấy điện thoại ra, nhắn cho ba mình một tin WeChat, sau đó chống cằm ngắm Tạ Hoài Thanh viết chữ. Chữ của Tạ Hoài Thanh thanh tú xinh đẹp, rất giống khí chất của cậu.

Tạ Hoài Thanh trải qua khoảng thời gian này thì gần như đã miễn dịch với ánh mắt của Hoắc Thành, bình tĩnh tự nhiên viết kiểm điểm, để mặc cho người kia thả hồn bay xa.

Hạ Tấn liên tục quay đầu nhìn về phía này, cứ cảm thấy Hoắc Thành đối với anh mình kỳ kỳ quái quái thế nào ấy.

Nên hình dung như thế nào nhỉ? Ân cần? Không sai, quá mức ân cần. Tuy rằng vừa rồi Hoắc Thành giúp y, Hạ Tấn cảm thấy mình không nên nghĩ như vậy, nhưng thế nào cứ cảm thấy anh khoá trên đối với anh trai của y không có hảo tâm.

Điện thoại của Hoắc Thành rung lên, hắn lấy ra nhìn thoáng qua, sau đó đứng dậy lướt qua Hạ Tấn, đi về phía Trương Húc trong góc phòng.

Hoắc Thành vỗ vỗ bả vai Trương Húc: “Mày ra đây với anh chút.”

Trương Húc ngẩng đầu nhìn Hoắc Thành, câu “Dựa vào đâu phải nghe anh” rốt cuộc cũng không có can đảm thốt ra, chỉ đành khuất nhục đi theo ra ngoài.

Hạ Tấn trong văn phòng vội la lên: “Anh, bạn học của anh, bọn họ...”

Tạ Hoài Thanh nói: “Không sao, viết của cậu đi.” Không cần nhìn cũng biết là Hoắc Thành đi cảnh cáo Trương Húc. Hắn không bắt nạt người khác đã tốt lắm rồi, ai dám khịa lại hắn chớ.

Hoắc Thành đút hai tay vào túi, dáng đứng toát ra hơi thở của một big boss. Tuy trước kia Trương Húc không quen Hoắc Thành, nhưng cái tên này gã từng nghe thấy rồi, hơn nữa còn không chỉ nghe thấy ở trong trường học.

Trương Húc chột dạ, giả vờ cứng rắn: “Anh muốn làm gì?”

Hoắc Thành: “Ba mày là Trương Thái?”

Trương Húc khẩn trương đáp: “Sao anh biết?”

Hoắc Thành cười một cái: “Bởi vì ba mày làm công cho ba của anh.”

Trương Húc không khống chế được vẻ mặt của mình. Bảo sao gã thấy tên Hoắc Thành lại quen như vậy, hoá ra là con trai của Hoắc Tiến, giám đốc công ty ba hắn đang làm nhân viên.

Hoắc Thành thu hồi nụ cười: “Đừng có đi tìm Tạ Hoài Thanh gây phiền toái. Còn nữa, nếu Hạ Tấn ở trong trường học không vui, tao cũng sẽ tính lên đầu mày, hậu quả thì không cần tao nhiều lời đâu nhỉ?”

Nói xong thì quay người về văn phòng, để lại Trương Húc một mình chưa hồi thần.

Thế mà Hoắc Thành lại dùng công việc của ba gã uy hiếp gã. Ba gã ngồi vào vị trí này đã không dễ dàng, nếu bởi vì gã phạm sai lầm gì...

Lần này Trương Húc thật sự sợ hãi, gã ngẫm lại lời nói vừa rồi của Hoắc Thành, nếu Hạ Tấn không vui... Niềm vui của Hạ Tấn là cái mà gã có thể khống chế được sao, bởi vậy gã không chỉ không thể bắt nạt Hạ Tấn, mà còn phải che chở y, không để người khác bắt nạt nữa hả?

Hoắc Thành đúng là ma quỷ.

Trương Húc đứng bên ngoài thêm vài phút mới đi vào, lần này thì hoàn toàn ủ rũ, uy phong lặn mất tăm.

Hoắc Thành thầm nhủ, dễ lừa thật, bị doạ tới vậy luôn. Trương Thái làm việc luôn chỉn chu, không bao giờ phạm sai lầm, cứ xem như hắn sẽ mách ba đi, Hoắc Tiến cũng sẽ không vì một ít tư thù mà tuỳ tiện để người ta cuốn gói ra đi, vừa rồi chỉ là thuận miệng hù doạ thôi, không nghĩ hiệu quả lại tốt tới vậy.

Hoắc Thành tranh công với Tạ Hoài Thanh: “Tớ doạ nó rồi đấy, hẳn là sau này không dám xằng bậy nữa đâu.” Vì lấy lòng tình yêu của mình, thậm chí còn giúp tình địch thoát khỏi phiền toái, chính hắn cũng thấy cảm động ghê gớm.

“Ồ.” Tạ Hoài Thanh chợt không biết tiếp lời ra sao, “Vậy cậu... giỏi quá.”

Hoắc Thành cười ra tiếng, cả gan làm loạn sờ đầu Tạ Hoài Thanh một phen: “Bé thật đáng yêu.”

Không coi ai ra gì như vậy sao, Hạ Tấn không dám nói lời nào.

Bởi vì hôm nay biểu hiện của Hoắc Thành tốt nên Tạ Hoài Thanh lười không so đo. Cậu nghĩ thầm, quả thật Hoắc Thành đối với cậu rất tốt, nhưng hắn đang có mưu đồ gì.

Tạ Hoài Thanh tò mò quá thể, trước kia quan hệ giữa hai người bọn họ là như thế nào.

Thẩm Quốc Hoè trở lại văn phòng, thu bốn bản kiểm điểm, vẫy vẫy tay cho bọn họ đi về tự học, sau đó tuỳ tiện đọc lướt qua.

Ba bản đầu tiên khá quy củ, mặc dù đều là giả vờ giả vịt, nhưng ít nhất cũng kiểm điểm nghiêm túc. Chỉ có bản kiểm điểm của Hoắc Thành một mình một kiểu.

Hắn dùng 1000 chữ khích lệ Tạ Hoài Thanh, ai không biết còn tưởng Tạ Hoài Thanh được trời cao phái xuống cứu vớt thế giới, lại dùng 1000 chữ mắng mỏ nạn bắt nạt ở trường học, sau đó dùng 1000 chữ biểu hiện quyết tâm lấy Tạ Hoài Thanh làm gương, bảo vệ bạn học nhỏ yếu bị bắt nạt.

Chốt là bằng một câu: “Chẳng qua sau này trước khi thực thi công lý, em sẽ tìm hiểu rõ tiền căn hậu quả.”

Chủ nhiệm Thẩm xem xong đau hết cả đầu, bắt đầu hoài nghi ông bắt Hoắc Thành viết kiểm điểm là tra tấn hắn hay tra tấn chính mình.

*

Sau khi tan học, Hoắc Thành ra khỏi cửa lớp, sắc mặt tức thì đen sì.

Hạ Tấn đang đứng trước cửa chờ Tạ Hoài Thanh tan học. Hoắc Thành không vui hỏi: “Sao cậu lại tới nữa thế?”

Hạ Tấn yếu ớt đáp: “Em... Tạ Hoài Thanh bảo em tới ạ.” Y không dám để lộ quan hệ giữa mình với anh trai ở bên ngoài, sợ anh mình không vui.

Tạ Hoài Thanh vừa lúc ra tới, nói với Hạ Tấn: “Đi, đưa cậu về nhà.”

Chẳng lẽ còn muốn đi học cùng nó mỗi ngày luôn sau, Hoắc Thành rầu rĩ không vui ton ton theo sau.

Tạ Hoài Thanh: “Cậu về trước đi.”

Hoắc Thành: “Bé không yên tâm nó, tớ cũng lo lắng cho bé mà.”

Có cái gì mà phải lo lắng... Tạ Hoài Thanh nói: “Cậu có thời gian thế không bằng về nhà làm thêm vài bài.”

Hoắc Thành tức thì mở to hai mắt, sao có thể nói vậy chứ. Tuyển tập trích lời trai thẳng của Tạ Hoài Thanh vinh dự có thêm một câu.

Tạ Hoài Thanh nhìn phản ứng của Hoắc Thành, nghĩ thầm, chẳng lẽ lại nói sai câu gì sao, bèn phải chữa cháy: “Vậy nếu không cậu... đi cùng nha?”

Sắc mặt Hoắc Thành lúc này mới đỡ hơn.

Bình thường Hạ Tấn hay đi bộ về nhà, lúc này lại tự giác ra đứng bên cạnh xe đạp của Tạ Hoài Thanh, chờ ngồi lên yên sau.

Mặt Hoắc Thành đen sì như đáy nồi, đột nhiên nói: “Tôi đèo cậu đi.” Nói rồi thì vỗ vỗ yên sau.

Hạ Tấn trừng to hai mắt liên tục xua tay.

Tạ Hoài Thanh không xác định được có phải Hoắc Thành đang ghen hay không, nhưng trong lòng lại có xíu không thoải mái, cái vị trí kia không phải đã nói để cho cậu hả?

Hạ Tấn tinh tế hơn, cảm giác không khí không thích hợp, đầu nhỏ đinh một cái nhảy ra chủ ý, nói với Tạ Hoài Thanh: “Nếu không em đi xe của anh, còn anh Hoắc Thành đèo anh nhé.”

Hoắc Thành đáp lời với vận tốc ánh sáng: “Cứ vậy đi.” Tình địch này ổn đấy, có lương tâm phết.

“...” Tạ Hoài Thanh chưa kịp ngỏ lời đã được sắp xếp xong xuôi, cậu còn nhớ rõ mình từng bảo cả đời sẽ không ngồi, không nghĩ tới lại bị vả mặt nhanh như vậy.

Hoắc Thành hư thật sự, cố ý lạng lách đánh võng xiêu vẹo, bắt Tạ Hoài Thanh phải ôm eo mình, cả đường đi độ cong của khóe miệng không thay đổi.

Hạ Tấn kinh hãi liếc nhìn, cảm thấy mình quá có lỗi với anh trai.

Tới dưới tầng nhà Hạ Tấn, Tạ Hoài Thanh buông tay xuống xe, Hoắc Thành nhận thấy đôi tay trên eo không còn, oán trách trong lòng sao nhà Hạ Tấn cách trường gần thế.

Hạ Tấn nói với Hoắc Thành: “Em có vài lời muốn nói riêng với anh Thanh, anh có thể...”

“Không thể.” Nụ cười của Hoắc Thành biến mất, ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm Hạ Tấn. Muốn nói chuyện riêng á, ha, nghĩ mình ăn chay hay gì.

Hạ Tấn bị trừng đến mức rụt cổ, Tạ Hoài Thanh nhíu mày: “Cậu doạ em ấy làm gì đấy.”

Hoắc Thành giận, Hoắc Thành khuất nhục âm dương quái khí đáp lời: “Vậy hai người nhanh lên đi, tớ còn vội về làm bài tập đấy.”

Đôi mắt Tạ Hoài Thanh hiện lên ý cười: “Biết rồi.”

Hoắc Thành ngoan ngoãn tránh ra, đứng sang một bên. Tạ Hoài Thanh nói: “Nếu muốn nói cảm ơn thì không cần.”

Hạ Tấn vừa hé miệng định nói cảm ơn, đành phải nuốt lại, do dự thỏ thẻ: “Vậy... em có thể gọi anh là anh trai không ạ?”

Tạ Hoài Thanh im lặng hai giây: “Có thể.”

Hạ Tấn cười lên: “Anh trai, anh tốt quá.”

Y thật sự rất nghiêm túc thấy như vậy. Tuy rằng lúc trước mới chuyển trường tới đây, Tạ Hoài Thanh giả vờ không quen y, luôn lạnh lùng, nhưng y biết Tạ Hoài Thanh nhớ rõ y, thậm chí còn bảo vệ y giống khoảng thời gian vừa rồi.

Màn đêm giúp Tạ Hoài Thanh che đi khuôn mặt đỏ lên: “Được rồi, không nói mấy lời vô dụng này. Mấy ngày này tan học anh đi cùng em, sau thì tốt nhất là nên tìm bạn đồng hành, không có thì đến tìm anh.”

Hạ Tấn ngoan ngoãn gật đầu tỏ vẻ nhớ kỹ: “Dạ, vậy anh ơi, có thể add lại Wechat của em được không?”

Tạ Hoài Thanh mím môi, lấy điện thoại ra, thả Hạ Tấn khỏi blacklist: “Đừng nhắn thường xuyên, không có thời gian trả lời em đâu.”

Hạ Tấn gật lia lịa như gà con mổ thóc.

Ánh mắt Tạ Hoài Thanh bất giác dịu dàng hơn: “Mau đi lên đi.”

Hạ Tấn vui mừng xoay người, đột nhiên lại quay đầu: “Anh ơi, tí nữa anh giúp em cảm ơn học trưởng Hoắc Thành nhé, hôm nay em quên không nói rồi. Với cả...”

Tạ Hoài Thanh: “Cái gì?”

Hạ Tấn: “Anh nhớ cẩn thận một chút nhé. Em cứ thấy ánh mắt học trưởng nhìn anh kỳ lắm... sợ không phải là muốn chơi gay với anh đâu nhỉ.”

Tạ Hoài Thanh: “... Quản mình cho tốt trước đi.”

Cái gì gay với chả không gay, đại khái là chỉ cảm thấy thú vị mới mẻ mà thôi.

Hạ Tấn đi vào nhà, Tạ Hoài Thanh đạp xe tới bên Hoắc Thành, gọi hắn cùng đi về.

Hoắc Thành lại một bộ tủi thân, Tạ Hoài Thanh chả biết phải làm như nào, nhìn hắn như thế lại chỉ muốn cười.

9 giờ tối, đường phố vắng vẻ, hai người đạp xe rất chậm, không ai nói chuyện, đèn đường kéo chiếc bóng của hai người họ dài thật dài, lúc sau lại ngắn tũn, rồi lại kéo dài.

Tạ Hoài Thanh đột nhiên mở miệng: “Hạ Tấn bảo tôi thay em ấy cảm ơn cậu.”

Hoắc Thành khinh thường: “Ai cần cậu ta cảm ơn, tớ lại chẳng phải vì nó.”

Tạ Hoài Thanh không nhịn được cong khoé môi, một lát sau mới nói: “Hạ Tấn là em trai tôi.“. truyen bjyx

Tay lái của Hoắc Thành loạng choạng, khó khăn lắm mới ổn định không ngã chổng vó.

Hắn choáng váng.

Em trai?

Thì ra không phải sen trắng mọc chen cướp tình, náo loạn hồi lâu, hắn đây lại là ghen với em vợ sao?

Tiếp nhận sự thật này, Hoắc Thành cẩn thận ngẫm lại. Ngũ quan của Hạ Tấn xác thật có hơi tương tự với Tạ Hoài Thanh, chẳng qua khí chất của hai người thì không giống nhau. Một người ấm áp một người lạnh lùng, thoáng nhìn thì sẽ không liên tưởng được đây là hai anh em.

Tạ Hoài Thanh nói tiếp: “Hai chúng tôi không cùng một mẹ.”

Hoắc Thành: “Tớ cũng có một em gái, khác cha.”

Tạ Hoài Thanh đang có hơi kinh ngạc, không nghĩ tới câu tiếp theo của Hoắc Thành lại là: “Hai mình quá ư là xứng đôi.”

Tạ Hoài Thanh: “......”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.