Tạ Hoài Thanh nói xong câu kia, Hoắc Thành sửng sốt, bánh quy trong tay đột nhiên không còn thơm nữa.
“Sao trước khi ăn cậu không nhìn xem?” Tạ Hoài Thanh quả thật hạn hán lời.
Hoắc Thành tủi tủi: “Cái này trên bao bì không biết in tiếng nước nào, tớ không hiểu mà.”
Đây là đồ ăn vặt nhập khẩu của thú cưng, nhưng cái chính là trên bao bì có in hình cún con, Tạ Hoài Thanh nào đoán được Hoắc Thành không biết.
Cũng trách cậu chưa nói rõ ràng.
Tay Hoắc Thành bất giác đặt lên bụng: “Người ăn đồ của cún chắc sẽ không trúng độc đâu nhỉ?”
Tạ Hoài Thanh không nhịn được cười rộ lên: “Không đâu, nhưng mà cái này... ăn ngon không?” Hẳn là rất cứng mà nhỉ.
Hoắc Thành u oán liếc mắt nhìn cậu: “Bé còn cười nhạo tớ hả?”
Chẳng qua Tạ Hoài Thanh cười rộ lên đẹp quá, khí chất khác hẳn so với dáng vẻ lạnh lùng thường ngày. Đôi mắt cong cong, nhìn cực kỳ mềm mại. Hoắc Thành thấy mình sắp sa vào đôi má lúm của Tạ Hoài Thanh mất rồi.
Hoắc Thành nhòm nhòm, đột nhiên phát hiện có gì không đúng. Tạ Hoài Thanh mua đồ ăn vặt của cún cho hắn, vậy chứng tỏ là cậu biết mình nuôi chó nha, lập tức hỏi: “Sao bé biết nhà tớ...”
Nụ cười của Tạ Hoài Thanh dần dần biến mất.
“Ố ——” Hoắc Thành hiểu rõ, cười có chút xấu xa, “Bé dạo vòng bạn bè của tớ?”
Bất thình lình bị bắt qua tang mình xem vòng bạn bè của người ta, Tạ Hoài Thanh cực kỳ thẹn thùng, không hé răng.
Cậu cảm thấy công lực của Hoắc Thành quả thật rất lợi hại, thuyết minh sinh động cái gì gọi là “Chỉ cần tui không xấu hổ, xấu hổ chính là người khác“.
Sau khi thi tháng kết thúc, tin đồn về việc Hoắc Thành nổi cơn thịnh nộ ở phòng thi lan truyền ra ngoài. Tạ Hoài Thanh đi dọc hành lang mà cũng nghe thấy có người nghị luận về việc này.
Hai bạn nữ kia tám đến quên trời quên đất, âm lượng còn không nhỏ. Thỉnh thoảng cuộc đối thoại giữa hai người còn nhảy ra một ít từ ngữ như năng lực bạn trai, nhấm nháp từ từ,... mà Tạ Hoài Thanh nghe không hiểu.
Chẳng qua có cái yêu nhau lắm cắn nhau đau thì cậu nghe hiểu.
Tạ Hoài Thanh dựa theo mấy lời tám chuyện của hai bạn nữ kia lên lướt diễn đàn trường, phát hiện một vài chuyện thú vị.
*
Giáo viên trường thực nghiệm chấm bài với tốc độ kinh người. Thứ năm thi xong, thứ sáu đã có thành tích của cả khối.
Trịnh Hạo Từ hùng hùng hổ hổ: “Không cho người ta vui vẻ qua cuối tuần được sao?”
Hoắc Thành nhìn điểm thi toán và lý của Tạ Hoài Thanh, sắc mặt ngưng trọng.
Sao đều đạt điểm tuyệt đối hết thế này?!
Tuy rằng có khác biệt rất lớn so với tưởng tượng, nhưng thành tích của Tạ Hoài Thanh không bị ảnh hưởng, hắn rất yên tâm.
Tạ Hoài Thanh trở về phòng học đúng lúc Hoắc Thành không ở đây. Cậu liếc mắt nhìn bàn học của Hoắc Thành một cái.
Toán học 119.
Sao lại thấp như này?
Không chỉ Tạ Hoài Thanh sửng sốt, các giáo viên cũng rất kinh ngạc. Hoắc Thành bị gọi lên tâm sự cũng vì vụ này.
Lương Dật: “Em có chuyện gì không? Sao lý với toán mặt sau mấy đề lớn lại không làm?”
Hoắc Thành phét lác: “Lúc thi em hồi hộp quá, hai ngày này không ngủ ngon nên lúc đi thi ngủ mất.”
“Có thể nghiêm túc hơn được không? Cả ngày không yên ổn được giây nào.” Lương Dật liếc mắt xem thường. Thật ra anh không lo lắng cho lắm. Bài thi của Hoắc Thành anh đã xem qua rồi, vừa nhìn là đã biết chàng này trực tiếp bỏ qua không làm, chứ không phải là không biết làm.
Hoắc Thành thành khẩn: “Thật sự đó thầy Lương, em không lừa thầy đâu.”
Hắn cũng không muốn nói dối, nhưng cũng chẳng dám nói thật. Không lẽ lại bảo vì mình sợ Tạ Hoài Thanh thi không tốt tủi thân trong lòng, nên cố ý bỏ vài đề không làm muốn dỗ dỗ người ta hả.
Vậy đó không đơn giản là thành tích tụt lùi nữa rồi, đó là vấn đề come out.
“Em có thể ý thức về danh dự tập thể hơn chút được không?” Lương Dật muốn kích thích Hoắc Thành, để lần sau hắn nghiêm túc hơn, “Em nhìn Tạ Hoài Thanh xem. Người ta vắng học mấy tuần mà thi vẫn hạng nhất kìa, kéo điểm trung bình lớp ta lên bao nhiêu.”
Hoắc Thành nở một nụ cười tự hào: “Vâng, Tạ Hoài Thanh thật sự rất lợi hại.” Không cần phải nói, ánh mắt của hắn đương nhiên không kém rồi.
Lương Dật:???
Người ta lợi hại mi đắc ý cái chi, trẻ nhỏ hiện tại càng ngày càng khó hiểu. Anh tự nhủ mệt lòng quá, rồi xua xua tay để Hoắc Thành chạy lấy người.
Giáo viên chủ nhiệm lớp 5 bên cạnh cũng gần như kết thúc bài giáo huấn của mình cùng lúc, nói với học sinh lớp mình: “Em về lớp đi, rồi gọi bạn cùng bàn lên đây.”
Hoắc Thành đang chuẩn bị đứng dậy rời đi, nghe thấy câu này lại vòng trở về: “Thầy Lương ơi, sao các lớp khác học sinh đều có bạn cùng bàn, mà lớp chúng ta lại không có?”
“Muốn ngồi cùng bàn làm gì? Ngồi một mình không tự do à?” Lương Dật hết nói nổi. Anh vẫn chưa quên năm nhất lớp 2 cho hai người ngồi một bàn, còn chẳng phải Hoắc Thành với Trịnh Hạo Từ tán phét chuyện trên trời dưới biển với nhau, tách hai đứa ra cũng vô dụng, còn ảnh hưởng tới bạn khác, nên từ đó mới mỗi người một bàn.
Hoắc Thành nói năng đầy hùng hồn: “Một thời không có bạn cùng bàn thân ái, tương lai nhất định tiếc đứt ruột gan.”
“Biết ăn nói như thế sao văn lại không đạt tiêu chuẩn?” Lương Dật bất đắc dĩ, “Đừng hòng, em ngồi với ai cũng đều dạy hư con nhà người ta cả thôi.”
Hoắc Thành tuy rằng thành tích tốt, nhưng lại hoàn toàn không phải học sinh tốt. Từ trên xuống dưới rặt một bộ học sinh cá biệt, dẫn đầu trốn học đánh nhau không bao giờ vắng mặt. Lương Dật vui mừng chính là đã lâu rồi Hoắc Thành không bước lên con đường ấy.
Hoắc Thành tỏ vẻ không đồng tình: “Thầy à, thầy có thể tìm bạn giúp em cùng tiến mà.”
Lương Dật: “Ai? Lớp ta còn người tài ba như này?”
Hoắc Thành đợi chính là câu này đây, hơi rụt rè suy tư một xíu: “Em thấy Tạ Hoài Thanh ổn lắm.”
Lương Dật: “... Hai đứa chỉ ngồi cách nhau một lối đi nhỏ.” Hơn nữa hai nhóc này toàn phớt lờ nhau, ai cũng không ưa ai.
Hoắc Thành đáp: “Lối đi kia ngăn cách chúng em nắm tay nhau tiến bước.”
Lương Dật nghĩ nghĩ, đột nhiên đáp ứng: “Không thành vấn đề, thầy có thể xếp lại chỗ ngồi trong lớp. Nhưng thầy có hai điều kiện. Thứ nhất, Tạ Hoài Thanh phải đồng ý.”
Hoắc Thành tràn đầy tự tin: “Cậu ấy khẳng định sẽ đồng ý ạ.”
Lương Dật cười giảo hoạt: “Thứ hai, thi văn lần sau em phải vượt qua 100 điểm.”
Hoắc Thành tức thì sụp đổ, thầy ở đây để làm em xấu mặt phải không?!
*
Thứ hai sau khi tan học, Tạ Hoài Thanh với Hoắc Thành ở lại trực nhật cùng nhau.
Thật ra còn một bạn nữ khác, mà chẳng qua Hoắc Thành nói sẽ trực hết cả phần của bạn kia, để người ta về trước.
Hai người phân công nhiệm vụ, Hoắc Thành dọn dẹp bàn, Tạ Hoài Thanh quét rác. Hoắc Thành làm rất nhanh, Tạ Hoài Thanh vừa mới quét xong, Hoắc Thành đã dọn bàn xong hết rồi, đang đứng trên bục giảng quan sát bảng đen.
Tạ Hoài Thanh cũng đi lên bục giảng.
Trong ngăn kéo bục giảng có một quyển nhật ký trực nhật, Tạ Hoài Thanh lấy nó và mở ra.
Lương Dật lười tự mình kiểm tra, nên sẽ phái bạn học trực nhật hôm sau đến lớp sớm một chút để kiểm tra tình hình trực nhật ngày hôm trước có sạch sẽ hay không. Nếu không sạch, thì điền lại vào nhật ký, mấy học sinh đấy sẽ phải trực nhật bù lại sau khi tan học, đền bù lỗi lầm ngày trước.
Nhưng chẳng qua loại này cũng chả khác gì mách lẻo, dễ dàng đắc tội với người khác, cho nên quy định này coi như là không có, nên chủ yếu sẽ chẳng ai nhớ cả.
Tạ Hoài Thanh lật lại từ đầu năm học, tìm được cái cậu muốn —
Hoắc Thành dành hẳn một trang viết lời chê bai cậu, vô cùng bắt mắt.
Hoắc Thành liếc mắt thấy được, sống lưng không khỏi cứng đờ.
Tạ Hoài Thanh không có biểu cảm gì, chậm rì rì quay người về phía trước, nhật ký cho thấy, chỉ cần tới phiên cậu trực nhật, Hoắc Thành đều sẽ ưu ái cho cậu một trang ở trên đó.
Hoắc Thành đặt giẻ lau bảng lên bàn, giả đò tò mò ló mặt lại gần: “Bé xem cái gì thế?”
Tạ Hoài Thanh không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn chằm chằm hắn.
Hoắc Thành dịu dàng như nước: “Khi đó tớ trực nhật sau bé một ngày, mỗi lần đều nhớ bé quá cơ, làm như vậy thì bé có thể ở lại cùng tớ rồi.”
Bịa giỏi thật sự, Tạ Hoài Thanh tự nhủ.
Cậu gật gật đầu, không thể hiện xíu nghi ngờ nào: “Tôi đi đổ rác.”
“Tớ đi cùng bé nha.”
Hoắc Thành gian nan vượt qua một cửa ai, không biết còn bao nhiêu hố hào hứng chào mừng hắn trong tương lai.
Hai người vứt rác xong, tắt đèn khóa cửa, Tạ Hoài Thanh ấn công tắc đèn hành lang, không gian tức thì đen nhánh một mảnh, chỉ có nơi xa kia truyền tới chút ánh sáng phía cầu thang.
Tạ Hoài Thanh cảm giác cánh tay mình ấm áp, là Hoắc Thành mon men lại gần.
Hoắc Thành: “Bé đừng sợ.”
Tạ Hoài Thanh: “...... Ai sợ.”
Hoắc Thành được voi đòi Hai Bà Trưng nắm cánh tay Tạ Hoài Thanh: “Tối quá đi à, tớ sợ nhắm.”
Tạ Hoài Thanh: “...”
Nhưng cậu không đẩy ra, trong mắt còn hiện lên chút ý cười.