Edit: Phong Nguyệt
"Ăn cơm." Mặc Tô Tô cởi tạp dề mời mọi người ăn cơm.
Nhóm MC rửa tay xong ngồi xuống bàn cơm, Đàm Trì không có tâm trạng ăn uống, Văn Yến Bác ngồi đối diện khiêm tốn xin nước tương, Đàm Trì không nghĩ nhiều đưa nước tương cho y, ai ngờ tay Văn Yến Bác chạm vào tay Đàm Trì, dường như y không phát hiện động tác mờ ám này, cười nói: "Cảm ơn."
Đàm Trì sửng sốt, không để ý nhiều: "Không cần cảm ơn."
Chắc là sơ ý thôi.
Ngay sau đó, mắt cá chân bị mũi chân ai đó chạm vào, cậu trợn to mắt: "...?"
Không... Không thích hợp!
Cậu giương mắt thấy Văn Yến Bác cười cười nhìn cậu, bình tĩnh há miệng ăn tôm, như có chút nghi hoặc, cười hỏi Đàm Trì: "Cậu cứ nhìn chằm chằm tớ như vậy, tớ ăn không ngon."
【Nhìn Đàm Trì ngáo thật! Hahaha】
【Vừa rồi có phải Văn Yến Bác sờ tay Đàm Trì không! Aaaaa hai người này là thật? Là thật hả?】
【Thôi bớt, dạo này mị đang ship Trình Hoài x Đàm Trì, tương tác hài xĩu!】
Đàm Trì trầm mặc, không giữ mồm giữ miệng đáp: "Văn tiên sinh cứ đá tôi, tôi cũng không thấy ngon."
Nhóm MC trên bàn đồng loạt dừng động tác nhìn sang Văn Yến Bác sắc mặt xanh mét, bừng tỉnh đại ngộ.
Trình Hoài cũng liếc thấy động tác nhỏ của Văn Yến Bác, gác đũa xuống, nhìn Văn Yến Bác nhàn nhạt nói: "Thật không? Hai người còn có thói quen đá chân dưới gầm bàn?"
【Tu La tràng Tu La tràng!!】
【Ghen ghen! Trình Hoài ghen! Ghen bất chấp mọi nơi!】
【Đừng nói nữa! Các chị toàn ship Văn Yến Bác, tôi, tôi mạnh dạn ship Trình Hoài x Đàm Trì!】
Mặt Văn Yến Bác từ xanh mét chuyển sang đỏ bừng, nghẹn một búng máu, nở nụ cười vô tội: "Hồi nãy bị rút gân, không cẩn thận, xin lỗi nha Đàm Trì."
"Sau này Văn tiên sinh nhớ tự quản chân mình cho tốt." Trình Hoài đáp.
Từ khi biết được Đàm Trì mất trí nhớ, anh không dám thả lỏng cảnh giác với Văn Yến Bác nữa, hận không thể bóp chết manh mối khả nghi từ trong trứng nước.
Đàm Trì gật đầu hùa: "Đúng vậy, nếu lỡ làm người khác bị thương thì toi."
Văn Yến Bác tức đỏ bừng mặt, song vẫn phải treo nụ cười ấm áp: "..."
【Xấu hổ quá! Đá chân dưới gầm bàn là tật xấu gì?】
【Từ từ, màn này hơi kỳ kỳ! Đàm Trì và Trình Hoài không cãi nhau! Lại còn cùng nhau dạy dỗ Văn Yến Bác.】
Lúc gần đi ngủ, Tạ Ly đi qua đi lại trước cửa phòng Đàm Trì một lúc lâu, lo lắng ôm gối nghĩ sẵn kịch bản, đợi Đàm Trì và Trình Hoài bước lên, lấy mười phần diễn xuất ra, vui vẻ túm Đàm Trì về phòng mình, làm lơ ánh mắt uy hiếp của Trình Hoài.
Dù sao cô cũng đã có thể kết luận Trình Hoài không chịu phối hợp, không thể hợp tác!
Quan trọng là Trình Hoài bị Đàm Trì thả thính, sao có thể thật sự thích Đàm Trì? Khó hiểu!
Đàm Trì nhìn căn phòng màu hồng mộng mơ, thấy cô gấp gáp tắt camera và ghi âm.
"... Chị có chuyện tìm em?"
Tạ Ly ấn cậu ngồi lên sofa, nhăn mặt nói: "Đàm Trì, chị biết hiện giờ em rất rất rất thích Trình Hoài!"
Đàm Trì chớp mắt, không biết sao cô kích động như vậy.
"Nhưng cho dù có thích đi chăng nữa thì chúng ta cũng phải biết e dè, nếu... Chị là nói nếu... Trình Hoài có ý đồ quấy rối, muốn làm chuyện hơn mức tình bạn," Tạ Ly nghiêm túc giáo dục, "Em phải kiên quyết từ chối, con trai ở bên ngoài phải biết từ bảo vệ mình! Không thể để tương lai hối hận."
Đàm Trì không hiểu ra sao, sau khi phản ứng lại có chút nóng mặt, cảm thấy Tạ Ly không biết e dè, không khỏi lầm bầm: "Em và Trình Hoài đã kết hôn rồi, tình bạn ở đâu ra. Hơn nữa, cho dù bọn em có phát sinh chuyện gì, không... không phải hợp pháp sao?"
Tạ Ly nghe cậu nói hiển nhiên như thế, nghẹn họng, hận không thể chặt đứt cái tay viết văn của mình, quyết định dựa vào miệng lưỡi xoay chuyển càn khôn, bình tĩnh nói: "Hợp pháp thì hợp pháp, nhưng sẽ đau! Thật... đau đến chết đi sống lại, mất nửa cái mạng!"
"Chị... chị thử rồi?" Đàm Trì hỏi.
Cậu không tìm thấy ký ức liên quan.
Mặt Tạ · độc thân + còn trinh · Ly vừa hồng vừa trắng, đánh trống lảng: "Tóm lại, em không thể cùng Trình Hoài da thịt thân cận, hôn cũng không được! Em nhất định phải nghe lời chị, chị chỉ muốn tốt cho em."
Cô không thích Văn Yến Bác không có nghĩa là cô bắt ép Đàm Trì đến bên người cậu không thích!
Ship là ship, cô chưa điên tới mức đẩy em họ vào hố lửa! Phải nhanh chóng kéo lên!
Đàm Trì mơ hồ, ho khan không muốn giấu giếm, rầm rì nói: "... Đều do em đè anh ấy ra hôn."
"...?" Tạ Ly trừng mắt, trái tim bị xé thành hai mảnh, cuồng phong thổi qua sống lưng.
Uy lực của đồng nhân lớn vậy sao? Biết vậy cô đã chặt tay không viết.
"Rất nhiều lần." Đàm Trì gãi gãi tóc, nhỏ giọng cãi lại: "Bọn em đã kết hôn, có sao đâu. Chị chưa kết hôn nên không hiểu."
Tạ Ly thấy cậu sa đọa, không dám tùy tiện lật đổ thế giới quan của cậu, bỗng dưng nảy ra sáng kiến, túm vai cậu, bình tĩnh nói: "Thật ra vì em mất trí nhớ nên có một việc em không biết."
Đàm Trì chớp mắt trông mong nhìn cô.
Tạ Ly nhìn đôi mắt ngây thơ xinh đẹp kia, cảm giác tội lỗi dâng lên, nhưng hiện giờ chỉ còn cách này: "Thật ra Em và Trình Hoài đã ly hôn rồi. Chỉ là em mất trí nhớ quên mất thôi."
Em trai! Chị chỉ muốn tốt cho em!
Bây giờ em khóc bù lu bù loa, nhưng sau này khôi phục ký ức, em sẽ cảm ơn chị đã giữ trinh tiết giùm em!
Đàm Trì không tin, mím môi nhíu mày nhìn cô một hồi "Bọn em ly hôn? Không thể nào!"
"Bởi vì," Tạ Ly suy đi nghĩ lại, búng tay nói bừa: "Tình cảm hai người có vấn đề!"
Đàm Trì: "..."
Không... không nhìn ra.
Tâm sự xong, lúc gần đi, Tạ Ly mãi luôn căn dặn "Đừng để Trình Hoài chiếm tiện nghi", Đàm Trì nhớ đến biểu hiện của Trình Hoài khi cậu vừa mất trí nhớ, tâm trạng nặng nề, phẩy tay không nói nhiều trở về phòng.
Trong phòng, Trình Hoài ngồi trên sofa bắt chéo chân xem tạp chí, thấy cậu về có chút thấp thỏm, ngoài mặt vẫn bình tĩnh cười hỏi: "Cùng Tạ Ly nói gì vậy?"
Đàm Trì vội vàng tắt camera và máy ghi âm, bình tĩnh leo lên giường ngồi đối diện Trình Hoài, im lặng nhìn anh hồi lâu.
Giữa mày Trình Hoài giần giật, đặt báo xuống rồi đứng dậy, bước tới ngồi xổm trước mặt cậu, nắm tay cậu cười nói: "Trì Trì, Tạ Ly có nói gì, em cũng đừng tùy tiện tin. Em chỉ cần tin tôi là đủ rồi."
"... A Trình," Đàm Trì mím môi, do dự nói: "Có phải chúng ta từng ly hôn không?"
Trình Hoài đã thuộc nằm lòng bộ đồng nhân mười vạn chữ kia, nghe vậy nghi ngờ hỏi: "Ly hôn?"
Chỉ một thoáng mà Tạ Ly đã tìm được lỗ hổng.
"Giấy đăng ký kết hôn của chúng ta đâu?" Đàm Trì thấy anh như vậy, đáy lòng trĩu xuống, ẩm ướt lạnh lẽo: "Tạ Ly nói, trước khi mất trí nhớ, tình cảm của chúng ta có vấn đề, có phải vì em quá ngang ngược quá dính người, anh thấy phiền nên mới ly hôn không, nên sau khi em mất trí nhớ anh mới lạnh lùng với em như vậy?"
"Không phiền, không phiền chút nào." Trình Hoài xoa mặt cậu, cảm thấy Tạ Ly quá đáng rồi, chọc Trì Trì phát khóc, dỗ dành: "Là tôi không tốt, là tôi luôn chọc giận em... Nên chúng ta mới ly hôn, không sao, sau này chúng ta có thể đăng ký cái mới."
Làm gì có giấy đăng ký kết hôn mà lấy.
Không bằng cứ men theo đường này.
"Nên thật sự ly hôn rồi?" Đàm Trì không cam lòng hỏi.
Trình Hoài chọt chọt mũi cậu, bất đắc dĩ nói: "Đúng vậy."
Có lần nói dối thứ nhất thì sẽ có lần nói dối thứ hai bù vào.
"Em, em vậy mà từng ly hôn!" Đàm Trì không vui, đập vai Trình Hoài, vừa tức vừa uất ức: "Em, em vậy mà còn kết hôn lần hai!"
Hèn gì trước khi đi mẹ nói "đến lúc kết hôn thì phải kết hôn", hóa ra có nghĩa là đến lúc thích hợp thì kết hôn lần nữa đi.
Đm phiền quá!
Trình · thanh niên kết hôn giả lần hai · Hoài bật cười: "... Anh cũng vậy."
Đến lúc rửa mặt đi ngủ, Đàm Trì nghe lời dặn của Tạ Ly, thấy Trình Hoài tắm rửa ra khỏi phòng tắm muốn bò lên giường, vội vàng ngăn cản: "Bây giờ anh là chồng trước, ngủ chung không thích hợp, tách ra ngủ đi. Chờ, chờ ngày nào đó hợp pháp rồi nói."
Trình chồng trước đã biết cái gì gọi là tự bê đá đập chân mình, xoa tóc ngồi xuống hỏi: "Vậy theo em ngày hợp pháp là nào? Chúng ta mang hộ khẩu đi đăng ký ngay."
Có gì có thể trói được cậu, Trì Trì không thể sinh con, hôn nhân thì sao?
Có lẽ hôn nhân có thể trói được cậu.
"Ai bảo anh ly hôn làm chi!" Đàm Trì đạp anh một cái, không vui kéo chăn, xoay người: "Hiện giờ em không có tâm trạng."
"Được, ngủ đi." Trình Hoài cười cười, cúi đầu hôn sườn mặt của cậu, dịch chăn cho cậu rồi lui ra sau, xốc chăn nằm xuống giường khác, sau đó tắt đèn.
Anh nhìn chiếc chăn phồng lên cách đó không xa, muốn bước đến ôm một cái, lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Đàm Trì nằm trên giường mở to mắt không ngủ được, lăn qua lộn lại một lúc lâu, có lẽ đã quen ôm nhau ngủ, đêm nay có chút không quen. Cậu trở mình trộm ngắm người đàn ông không nhúc nhích trên chiếc giường khác, cho rằng anh ngủ rồi, rón rén bò qua, xốc chăn chui vào lòng Trình Hoài, thở phào rồi ngủ mất.
Trình Hoài chưa ngủ, thấy vậy dở khóc dở cười, đắp chăn cho Đàm Trì lần nữa.
Miệng chê nhưng thân thể lại thèm.
11 giờ tối, Văn Yến Bác bực bội ngồi chờ bên ngoài WC, thấy hẹn người không dễ nên không muốn về, tới rạng sáng mới không cam lòng quay về phòng.
Cũng đúng thôi, Đàm Trì và Trình Hoài đang làm lành, lại giận y, không tới cũng bình thường.
Biết thì biết vậy, y vẫn thấy tức lắm.
Hôm sau.
Fans gặp idol, Đàm Trì như nguyện cùng Tạ Diễm ngồi thuyền hẹn hò, cẩn thận trò chuyện, thỉnh thoảng vừa ăn bánh ngọt vừa trộm ngắm Tạ Diễm trầm mặc uống trà.
【Mọe!! Tiểu Thảm Tử di tình biệt luyến hả???】
【Trời ơi trời ơi!!! Cp mới! Tạ Diễm là thầy hướng dẫn Ca Vương, Đàm Trì là thí sinh Ca Vương, trâu bò!】
【Cp này cũng đẹp! tui chết đây!】
"Tuy hơi mạo phạm, nhưng tôi thích con gái." Tạ Diễm đặt tách trà xuống, bị cậu nhìn đến mức nhíu mày, nghiêm mặt nói.
Đàm Trì gật đầu như gà mổ thóc, tâm tình kích động, nghẹn một lúc lâu mới lấy một cái CD trong ba lô ra, cung kính dâng lên: "Thầy Tạ! Em là fan trung thành của thầy! Rất vinh hạnh tham gia chung chương trình với thầy, thầy có thể ký tên cho em không!?"
Tạ Diễm giật mình, nhận CD trên tay cậu, cầm bút ký tên, hiếm khi nở nụ cười: "Lần đầu tiên tôi tới, cậu cực kỳ lạnh lùng với tôi, tưởng cậu ghét tôi chứ."
CD này đã lỗi thời, nhưng vẫn được bảo quản rất tốt.
Không thể là giả vờ được.
"Tại, tại em quá kinh ngạc," Đàm Trì nhận CD, tận lực bình tĩnh giải thích: "Thầy Tạ nhiều năm không tham gia chương trình, toàn lặng lẽ hoạt động trong giới. Em không dám nói lung tung, sợ làm thầy có ấn tượng không tốt."
【WHAT?!!!】
【Đệt! Đu idol trên sóng truyền hình!】
【Má, fan thần tiên và idol thần tiên!】
"Vậy không phải cậu theo đuổi tôi?" Tạ Diễm thấy cậu căng thẳng, kiếm khi thoải mái nói giỡn.
Một buổi họp fan có một không hai, còn là ca sĩ mà hắn tương đối thưởng thức ở Ca Vương, thoải mái hơn mấy vụ coi mắt nhiều.
Đàm Trì ho khan, lúng túng nói: "Không ạ."
Hai người dần dần mở rộng đề tài, ngồi được một tiếng, những người khác bỗng dưng từ ba nơi khác nhau tề tụ lại đây, đợi họ ở bến đò.
Văn Yến Bác quyết tâm muốn cua lại Đàm Trì, thương lượng đơn giản với Trình Chanh Chanh xong trôi dạt về đây; Trình Hoài thấy quy tắc đã thay đổi, mặc kệ Mặc Tô Tô, huống chi Mặc Tô Tô muốn đoạt Ngụy Yến, không đến chỗ hẹn hò, Ngụy Yến nghe được tiếng gió, kéo Tạ Ly chạy tới chỗ Đàm Trì tị nạn.
Vì thế sáu người cùng nhau tụ hội.
【Đệt! Tạ Diễm và Đàm Trì nóng bỏng tay vậy hả?】
【Kích thích ghê! Hồi nãy ghép cặp lung tung, không thấy ai ý kiến gì, hóa ra tất cả đều nhắm tới quy tắc này.】
【Cười vãi, Ngụy Yến sợ Mặc Tô Tô tới vậy luôn hả?! Vừa thấy là chạy.】
【Lầu trên, hai nhà Ngụy Mặc là thế giao, nghe nói Mặc Tô Tô theo đuổi Ngụy Yến, hình như còn liên hôn! Cơ mà nhìn Mặc Tô Tô lì lợm la liếm như vậy có lẽ thật sự thích Ngụy Yến, không thèm liếc nhìn người khác một cái.】
【Tu La tràng, Tu La tràng, sắp đánh nhau rồi! sắp đánh nhau rồi!】
Đợi thuyền Đàm Trì và Tạ Diễm cập bờ, liền thấy sáu người xếp thành hàng, chị họ Tạ Ly có cảm giác không ổn, xung phong lên ôm Đàm Trì.
Ai ngờ, Ngụy Yến bên cạnh như thấy ân nhân cứu mạng, giành trước xông lên, dừng ở khoảng cách bảo đảm sạch sẽ nói: "Đàm Trì, tôi muốn hẹn hò với cậu!"
【Nhìn xem, bức thằng nhỏ điên rồi! Hahaha】
【Ngụy Yến: Đm! Chỉ cần có thể né Mặc Tô Tô, bắt tôi làm gì cũng được!】
"Đàm Trì, hôm nay tớ muốn hẹn hò với cậu." Văn Yến Bác chậm rãi tiến lên, kéo tay Đàm Trì, cười xán lạn: "Chắc cậu không từ chối tớ chứ."
Đàm Trì tự dưng cảm thấy hào quang của mình tỏa sáng khắp nơi, thiêu chết lũ kiến dưới đất.
Mặc Tô Tô bị chọc xù lông cũng cười rợn sống lưng, thúc vai Ngụy Yến, nhìn Đàm Trì nói: "Hẹn hò với đàn ông có gì thú vị? Đàm Trì, không bằng cậu hẹn hò với chị đi."
Đàm Trì: "..."
Chị gái, ánh mắt của chị đáng sợ quá!
Tạ Ly thấy hồ ly Văn Yến Bác, tuy biết Đàm Trì mất trí nhớ, song cũng không cho hai người có cơ hội phát triển, thành khẩn nói: "Thật ra, chị thấy... em hẹn hò với chị đi."
Chị họ, cho em xin! Đừng kéo phiền phức cho em nữa!!
Đàm Trì cầu cứu nhìn Trình Hoài, lộ ra nụ cười hoàn mỹ.
【Hahaha, sao tất cả đều tới tìm Đàm Trì? Không phải Văn Yến Bác mới là vạn nhân mê hả?】
【Móa, năm giành một, Đàm Trì cũng không biết làm sao.】
【Đàm Trì: Không ngờ mình nóng phỏng tay thế này.】
"Nếu mọi người đều muốn hẹn hò với Đàm Trì..." Trình Hoài tiến về phía trước một bước, lên thuyền chiếm vị trí, giương mắt nhìn mọi người, môi mỏng khẽ mở: "Không bằng cùng nhau lên thuyền đi."
Tình địch nhiều như vậy, không bằng gom chung một chỗ.
Đàm Trì vô cùng tán đồng, búng
tay nhảy lên thuyền, "Cùng nhau đi!"
Cậu vừa lên thuyền, lập tức bị Trình Hoài kéo qua ngồi bên cạnh.
Các MC còn lại lục tục lên thuyền, mấy người lên sau không có chỗ ngồi đành phải ngồi xổm, đứng, hoặc ngồi trên boong tàu, khi thuyền di chuyển, gió nhẹ thổi qua, xua tan mùi thuốc súng nồng nặc.
Tạ Diễm nhấp trà, ẩn ẩn nhận ra cảm giác vi diệu trên thuyền, liếc nhìn trung tâm lốc xoáy, thấy Đàm Trì hai mắt lập lòe, Trình Hoài dựa gần sắc mặt lãnh đạm, trông không có tính công kích, lại không cho những người khác có cơ hội tới gần.
"Đàm Trì, thử cái này đi, ngon lắm." Văn Yến Bác không dám ngồi chung băng ghế với Tạ Diễm, đành phải ngồi xổm đưa một miếng bánh ngọt cho Đàm Trì, ý cười ôn hòa.
Y không tin cậu có thể né tránh viên đạn bọc đầy đường này.
Đàm Trì cảm thấy Văn Yến Bác kỳ kỳ quái quái, không biết y nghĩ ra thủ đoạn trả thù gì, chưa kịp mở miệng, Trình Hoài đã đưa một miếng bánh đậu xanh qua: "Ăn cái này đi, em thích."
Đàm Trì đưa tay cầm, ai ngờ Trình Hoài lại đưa tới bên môi cậu, vô thức cắn một cái, cắn xong cả người cứng đờ, sặc khù khụ, Trình Hoài vỗ lưng cho cậu.
Văn Yến Bác bỗng như thằng hề, sắc mặt biến hóa, lúc trắng lúc đỏ, thấy tư thế hai người thân mật, mất một lúc lâu khôi phục tự nhiên, cười nói: "Trước kia tớ biết hai cậu như anh em tốt, không ngờ lại tốt như vậy, có thể đút nhau ăn."
Anh em tốt, bình thường thôi.
【Tình huống này hình như có gì không đúng lắm.】
【Trình Hoài đút Đàm Trì ăn, Đàm Trì còn ăn?! Hả?!】
【Anh em tốt?! Hai người này không phải đối thủ một mất một còn? Làm hòa?!】
MC khác thấy tình huống này, hai mặt nhìn nhau, Tạ Ly vội vàng hòa giải: "Đúng đúng đúng, anh em tốt thường thế này!"
Em ơi! Không biết trinh tiết của em còn giữ được không! Nhưng chị sẽ cố vớt danh dự giúp em!
Có ai ngờ sau khi Trình Hoài biết chân tướng lập tức quay xe chứ, tư thế này rõ ràng là muốn mờ ám trước mặt khán giả cả nước! Phá hủy một đời trong sạch của em họ!
Tạ Ly né camera điên cuồng đưa mắt ra hiệu cho Đàm Trì, rồi cho Trình Hoài một ánh mắt "cậu đừng xằng bậy".
Trình Hoài không để ý tới cô, cầm khăn giấy cẩn thận lau khóe miệng cho Đàm Trì, cưng chiều nói: "Sao bất cẩn như vậy, lần sau ăn chậm một chút."
"... Để tôi, để tôi!" Đàm Trì hoang mang cầm khăn giấy lau lung tung.
Sao bỗng thấy Trình Hoài kỳ kỳ.
Trình Hoài cười một cái, không chấp nhất lau miệng cho cậu, nhìn thoáng qua đám nam nữ kích động cãi cọ, cười sửa lời: "Ai nói tôi xem em ấy là anh em?"
Tong nháy mắt, đám người trên thuyền đồng loạt dựng lỗ tai nhìn Trình Hoài.
"Rõ ràng tôi đang theo đuổi Đàm Trì," Trình Hoài một tay ôm Đàm Trì đang lùi ra sau, nhìn xung quanh giải thích: "Không mắc mớ gì tới anh em."
Đàm Trì như bị sét đánh, trừng mắt nhìn Trình Hoài: "!!!"
Không ẩn hôn thì không cần giữ mấy cái ước định lung tung kia nữa. Công khai đột ngột làm cậu đầu óc cậu thoáng trống rỗng, sau đó dần dần bị vui mừng lấp đầy.
Bọn họ... Có thể tùy tiện công khai?
Trước kia cậu nghĩ để Trình Hoài chờ đợi là một chuyện tàn nhẫn, nhưng nếu hiện giờ không cần chờ đợi, cớ sao không chịu công khai chứ?
【Aaaaaaaaaa! Chết tui chết tui! Trời ơi! Cược sai rồi!】
【Ngọt quá! Aaaaaaaa! Sao tự dưng thuận mắt nhau vậy!!! Trời ơi!】
【Bị tình địch yêu, kích thích quá!! Trời ơi trời ơi! Đây là cặp đôi không có khả năng nhất trong chương trình.】
【Tôi tu thành chính quả rồi! Cp tôi ship, huhu là thật!】
"Còn em? Em có chấp nhận không?" Trình Hoài không để ý tới mọi người há hốc mồm kinh ngạc, quay đầu nhìn Đàm Trì hỏi.
Đàm Trì tìm về giọng nói của mình, nghiêm túc nói: "... Anh theo đuổi em, đương nhiên em... đồng ý."
Tạ Ly muốn nhào lên che miệng cậu, ai dè trượt chân té, nghe thấy câu "đồng ý", toàn bộ thế giới trở nên xám xịt, nhìn Đàm Trì bằng ánh mắt đau đớn và thương hại.
【Trời ơi trời ơi Tạ Ly kích động quá rồi