Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Và Tình Địch He

Chương 29: Chương 29: Gọi mẹ!




Edit: Phong Nguyệt

6 năm trước.

Lễ tình nhân 14/2 lặng lẽ đến gần, lớp tuyết trắng mịn bao lấy mặt đất, rồi lại tan chảy dưới ánh mặt trời, hóa thành vũng bùn lầy lội.

Ba mẹ Trình lại bay qua nước ngoài bàn bạc hợp đồng, Trình Mặc ăn mặc lòe loẹt ôm một bó hoa hồng to chuẩn bị tỏ tình với hoa khôi, thời gian địa điểm hoạt động đã sắp xếp kỹ lưỡng, lúc gần đi, gã nhìn Trình Hoài, cười như hoa hồ điệp: “Biết ba yếu tố quan trọng thúc đẩy tỏ tình thành công là gì không? Thứ nhất phải đẹp trai, thứ hai lên sâu khấu phải đẹp trai, thứ ba lời kịch phải đẹp trai, thứ tư là không tiếc tiêu tiền! Em xem nè, anh đã chuẩn bị nhẫn kim cương 12 cara cho cô ấy!”

Trình Hoài chuẩn bị tỏ tình với Đàm Trì.

Địa điểm tỏ tình là đài phun nước dưới cao ốc Bác Đằng, khi nước đồng loạt bắn lên cực đẹp, ban đêm họ còn có thể lên sân thượng ngắm pháo hoa.

Tín vật là một chiếc nhẫn tròn làm bằng thủ công, trong nhẫn có khắc “CH&TC“.

Cái này Trình Hoài học được ở chỗ chị họ đang làm phụ kiện trong kỷ nghỉ đông, từ bản vẽ, điêu khắc hoa văn tới thành phẩm tốn hơn nửa kỳ nghỉ đông.

Có lẽ do nửa tháng không liên lạc, hiếm khi Trình Hoài gọi điện cho Đàm Trì, giọng bên kia lười nhác, hệt như một đóa hoa héo rũ, anh tưởng khi mình hẹn cậu đi ngắm pháo hoa, cậu sẽ vui vẻ đáp ứng như mọi lần, ai ngờ cậu chỉ “à” một tiếng rồi thôi, trông có vẻ thất thần.

Dường như đang rối rắm.

Bên kia lại truyền đến giọng điệu ôn nhu của một người phụ nữ, dường như xoa đầu dỗ dành Đàm Trì: “Đi đi Tiểu Trì, đi chơi với Trình Hoài một lát rồi về, không phải con rất thích chơi với Trình Hoài sao? Con chơi xong rồi mẹ làm món ngon cho con ăn nhé?”

Trình Hoài vừa chột dạ vừa căng thẳng, lễ phép nói: “Chào dì ạ.”

“Chào cháu, hôm nay làm phiền cháu chăm sóc cho Đàm Trì, đến lúc đó dì tới đón hai đứa.” Dì Đàm ôn nhu nói, lại chuyển sang khuyên Đàm Trì: “Được không, hôm nay ra ngoài xem pháo hoa với Trình Hoài đi, đừng làm bài...”

À, hóa ra đang tập trung làm bài.

Sau một lúc lâu, Đàm Trì như bị xúc động, nhẹ nhàng “ừm” một tiếng.

Không biết sao Trình Hoài cảm thấy Đàm Trì có chút kì lạ, lại không biết kì lạ chỗ nào.

Là vì cậu không dính anh như ngày thường sao?

Lễ tình nhân năm đó, Trình Hoài không chờ được Đàm Trì, không thể tiến hành tỏ tình như kế hoạch, cả chiếc nhẫn cũng bị thất lạc.

11 giờ 30 phút, tất cả đài phun nước của cao ốc Bác Đằng đồng thời phun trào, một mình Trình Hoài ngắm cảnh đẹp suốt mười phút.

Tâm tình tuột dốc.

Không tới sao?

Trình Hoài gọi Đàm Trì hai cuộc, lần thứ nhất nghe thấy tiếng xin lỗi của một người phụ nữ, lần thứ hai bị ngắt ngay từ đầu.

Vô lý, Đàm Trì chưa bao giờ đến trễ.

Trình Hoài đi tìm theo hướng đi của Đàm Trì, bỗng nghe thấy một đám lưu manh đang bắt nạt người trong hẻm khuất sau cao ốc Bác Đằng, cầm ống thép xuống tay tàn nhẫn, hết đợt này đến đợt khác, người nọ bị bao vây đầy máu nằm dưới đất, run rẩy chống tường muốn đứng dậy, song lại loạng choạng ngã xuống vũng bùn lần nữa.

Bọn chúng không kiên nhẫn thảo luận “Phế tay chân đi” “Sợ cái gì chỗ này không có camera” “Không chết cũng phải phế” “Muốn bò dậy, cho rằng mình lợi hại lắm sao“....

Mắt thấy có người móc dao muốn đâm vào cổ tay người nọ, Trình Hoài bất chấp tất cả, nhặt ống thép xông lên đá văng gã, ánh mắt bất thiện nhìn xung quanh, cả người toát ra hơi thở lạnh lẽo.

Người dưới đất kêu rên, hai mắt mơ màng nghiêng đầu, khuôn mặt toàn máu, hô hấp mỏng manh, hệt như đóa hoa nát nhừ sắp sửa khô héo.

Trình Hoài thoáng liếc nhìn, đầu óc lập tức ong ong, trái tim bị siết đến khó thở, ánh mắt nhìn đám lưu manh trở nên rét lạnh, hốc mắt đỏ ửng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Sao... các người dám!”

Người anh nâng trong tay sợ vỡ ngậm trong miệng sợ tan, vậy mà đám cặn bã này dám... sao họ dám...

Kinh ngạc qua đi, đám lưu manh nhanh chóng phát giác người trước mắt chỉ là thiếu niên 17 18 tuổi, khinh thường bước tới, khí thế hùng hổ, cầm ống thép cười lạnh uy hiếp: “Không muốn chết thì cút nhanh đi!”

Trình Hoài không quan tâm, cầm ống thép vọt lên, mười mấy người hỗn chiến trong hẻm nhỏ, chật hẹp lại dơ bẩn, âm thanh “loảng xoảng” trở nên kinh khủng hơn gấp mấy lần.

Khác với học sinh cấp ba kéo bè kéo lũ đánh nhau, bọn lưu manh này ra vào cục cảnh sát như cơm bữa, là những kẻ máu lạnh vô tình, ra tay tàn nhẫn, vừa ăn ý vừa nhanh nhẹn, cực kỳ khó giải quyết.

Mười mấy phút sau, trong ngõ nhỏ chật chội âm u.

Đám cặn bã vênh váo ban nãy nằm xả lai dưới đất, nhe răng trợn mắt, toét đầu chảy máu, khóe mắt liếc nhìn thiếu niên lạnh lẽo cầm ống thép đi từng bước về phía trước, dẫm lên nền xi măng lòi lõm, phát ra tiếng bước chân có quy luật.

Trình Hoài vứt ống thép, đến trước mặt Đàm Trì nhắm chặt hai mắt, ngồi xổm ôm thiếu niên run rẩy vào ngực, chưa bao giờ sợ hãi thế này: “Đừng sợ, tớ ở đây, không sao cả.”

Chất lỏng ấm áp đột nhiên lăn xuống, rơi trên má Đàm Trì.

Tay trái bị đập vài cái, cơ hồ không thể động đậy, Trình Hoài khó khăn cõng người lên, dựa vào ý chí bước từng bước ra khỏi ngõ nhỏ, bắt xe đến bệnh viện rồi đưa Đàm Trì vào khoa cấp cứu.

Trình Hoài có thể cảm nhận được ý thức không ngừng bị bóng tối lôi kéo, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán.

“Trình Hoài, Đàm Trì sao vậy?”

Không biết Văn Yến Bác từ đâu xuất hiện, chậm rãi chạy tới, lo lắng nhìn phòng giải phẫu, lại nhìn Trình Hoài sắc mặt tái nhợt, chần chờ hỏi: “Cậu... cậu sao vậy?”

Trình Hoài lắc đầu, bình tĩnh túm tay y, tan rã nói: “Gọi... gọi điện cho dì Đàm.”

Nói xong liền hôn mê bất tỉnh.

Khi mở mắt ra, mùi nước sát trùng lập tức xông vào chóp mũi, âm thanh nôn nóng và mừng rỡ của Trình Mặc vang lên bên tai: “Em dọa anh sợ chết đi được!”

“Lễ tình nhân của người ta thì hẹn hò dưới trăng! Còn em thì đánh nhau gãy bốn cái xương sườn! Khắp người toàn là vết thương! Em điên rồi hả?” Trình Mặc mắng một hơi, e rằng lúc đó đã bị dọa không nhẹ.

“Đàm Trì đâu?” Trình Hoài sờ soạng giường bệnh, trên tay bị cố định, nhíu mày hỏi.

“Đàm Trì? Người ta rất khỏe.” Trình Mặc ấn người nằm xuống giường bệnh lần nữa, người xưa nay ôn hòa lười nhác lúc này không kiên nhẫn đắp chăn cho anh, nghiêm mặt nói: “Chăm sóc mình cho tốt! Em cho rằng mình đang ở đâu? Vì cái tay này, anh phải suốt đêm đưa em ra nước ngoài trị liệu, lộn xộn nữa bị phế thì sao?”

Ngày đó, Trình Mặc vừa nhận được điện thoại lập tức vứt bỏ hoa khôi, chạy ào tới bệnh viện, không còn cà lơ phất phơ như ngày thường mà sấm rền gió cuốn mang người ra nước ngoài trị liệu.

Trình Hoài bị nhìn chằm chằm không dám lộn xộn, gọi điện cho Đàm Trì xuyên quốc tế.

Người nghe máy là dì Đàm, bà vẫn ôn nhu như trước: “Tiểu Trì tỉnh rồi, một thời gian nữa sẽ xuất viện, dì thay Tiểu Trì cảm ơn cháu nhé.”

Sau khi cúp điện thoại, anh mới hoàn toàn thở phào.

Tay trái phải trị liệu suốt ba tháng, hôm khai giảng, Trình Mặc đặc biệt đến trường học xin nghỉ giúp anh. Trong khoảng thời gian đó, Trình Hoài nhịn không được gọi điện trò chuyện với Đàm Trì, muốn nghe tiếng cười vô tư của thiếu niên, nhưng người nghe lại là dì Đàm, anh không dám quá mức, chỉ hỏi vài việc học hành linh tinh.

“Dì Đàm, cháu muốn tâm sự với Đàm Trì.” Trình Hoài bỗng có dự cảm xấu, vô số phỏng đoán thành hình trong đầu.

Vì sao không cho anh và Đàm Trì trò chuyện? Dì Đàm đã phát hiện ra gì đó? Hay là Đàm Trì không muốn trò chuyện với anh? Giận dỗi? Chẳng lẽ... Cậu không nhớ anh?

Dì Đàm trầm mặc, ôn nhu nói: “Lớp 11 nặng nề, dì sợ nó mê chơi điện thoại quá nên tịch thu rồi. Tiểu Hoài nhanh khỏe lên là có thể cùng Đàm Trì học hành.”

Hóa ra là bị tịch thu.

Hèn gì không liên hệ với anh.

Sau khi tay trái khôi phục, Trình Hoài trở về trường, vừa vào tiết tự học buổi sáng liền thấy Đàm Trì cúi đầu nghiêm túc làm toán, xung quanh ồn ào huyên nào càng làm cậu trở nên trầm mặc hơn.

Rời đi ba tháng, thiếu niên gầy gò không ít, gương mặt cũng nẩy nở hơn.

Các bạn trong lớp hưng phấn hoan nghênh khi thấy anh trở lại, Tô Yến và Viên Kỳ cũng xông lên ôm anh, Trình Hoài không khách sáo đẩy ra.

Đàm Trì cầm bút thất thần nhìn bài thi.

“Đàm Trì.” Trình Hoài khoanh tay bước đến chỗ ngồi, khẽ cười gọi.

Như phát hiện người tới, tầm mắt Đàm Trì di chuyển từ đồng phục lên trên, thấy anh thì nhếch miệng cười: “Cậu đã về rồi.”

Trình Hoài chọt trán cậu, kéo ghế ngồi xuống, lấy sách vở ra: “Trở về đoạt hạng nhất của cậu.”

Không có cái ôm trong dự liệu, không nụ cười hưng phấn như trong dự liệu, thậm chí ánh mắt kia cũng trở nên lãnh đạm, làm anh bất an hơn.

Rốt cuộc làm sao vậy?

Đàm Trì nhìn anh, sau một lúc lâu “à” một tiếng, lại tiếp tục viết bài thi.

Tay lật sách của Trình Hoài dừng lại, nhìn sườn mặt bình tĩnh của cậu, bất an xen lẫn bực bội dâng tràn trong lòng.

Nhưng làm anh ngoài ý muốn hơn là Đàm Trì không trọ ở trường mà được dì Đàm tới đón về; Đàm Trì nhiều lần hạng nhất nay chỉ quanh quẩn ở hạng hai, hạng ba; trở nên trầm mặc hơn rất nhiều, khi nói chuyện với người khác cũng thường “ừm” “à” hay gật đầu, thiếu niên thích cười lại hiếm khi nở nụ cười, thường xuyên ngồi một mình.

Nhìn thế nào cũng thấy không thích hợp.

Trình Hoài đau xót muốn chết, hận không thể lôi bọn lưu manh kia ra đánh thêm một trận nữa.

Không thể cứ để Đàm Trì thế này mãi.

Giờ nghỉ trưa hôm sau, Trình Hoài chờ Đàm Trì cơm nước xong, túm người đến rừng cây nhỏ sau trường, vừa đi vừa hồi hộp, hai người dừng bước cây đa xanh um.

Đàm Trì nghi hoặc nhìn anh: “Có chuyện gì quan trọng hả?”

Hai tay Trình Hoài siết chặt vai cậu, ánh mắt sáng rực: “Chúng ta ở bên nhau đi. Tớ biết có lẽ mẹ cậu đã phát giác gì đó, nhưng tớ sẽ chứng minh với mẹ cậu rằng tớ sẽ bảo vệ cậu thật tốt, cũng sẽ không để ảnh hưởng đến việc học của chúng ta.”

Tầm mắt Đàm Trì dừng bên môi anh, có chút nghi hoặc, gãi đầu nói: “Hẳn là mẹ tớ sẽ không phản đối chuyện này...”

“Vậy còn cậu?” Trình Hoài truy vấn, thấy Đàm Trì mơ mơ màng màng, hơi thả lỏng.

“Tớ đương nhiên có thể.” Đàm Trì cong mắt cười, chụp vai anh: “Chúng ta đều hạng nhất mà!”

Trình Hoài duỗi tay ôm thiếu niên vào lòng, gác cằm lên vai cậu, chưa bao giờ thấy hạnh phúc như lúc này, gật đầu tán thưởng: “Đúng vậy, chúng ta đều hạng nhất.”

Vậy là bọn họ đã ở bên nhau rồi?

Thiếu niên trong lòng cứng đờ, nhạy cảm để tay lên ngực anh, chần chờ hỏi: “Sao vậy?”

*

Giải quyết nhóc trà xanh xong, Đàm Trì và Trình Hoài rời khỏi, đang chuẩn bị đi lấy xe, sau lưng truyền đến âm thanh dịu dàng như chim hoàng anh: “Tiểu Trì?”

Âm thanh quen thuộc khiến Đàm Trì dừng bước, theo bản năng xoay người, một người phụ nữ trung niên mặc sườn xám chậm rãi đi tới, gương mặt có vài phần tương tự cậu khoan thai mỉm cười.

“Mẹ?” Đàm Trì sửng sốt, chạy như bay ôm chầm lấy bà, sau đó buông ra, cầm tay bà hỏi: “Sao mẹ lại tới đây?”

“Chỉ hai ngày này.” Ôn Nhược Lan giơ nguyên liệu nấu ăn trong tay, cười trách: “Từ xa đã thấy con, mẹ tưởng nhìn nhầm chứ.”

“Chào dì.” Trình Hoài lễ phép mỉm cười tiến đón, khẽ gật đầu với bà, cầm bọc thức ăn trong tay bà.

Ôn Nhược Lan cẩn thận nhận diện dưới ánh đèn, ngạc nhiên và mừng rỡ nói: “Hóa ra là Trình Hoài.”

Đàm Trì nhắm mắt cạn lời, đánh gãy lời Trình Hoài sắp nói, lạnh căm nhắc nhở: “Dì cái gì, anh phải gọi mẹ như em!”

Sao tên này trì độn thế, kết hôn bao lâu rồi mà thấy mẹ vợ còn kêu dì?

Kêu dì quá xa lạ, lỡ bị ghét làm sao?

Kêu mẹ thì khác! Kêu ngọt có khi còn được là đứa con thứ hai! Xem ra cậu phải dạy ông xã làm sao lấy lòng mẹ vợ.

Ôn Nhược Lan khiếp sợ nhìn Đàm Trì, lại nhìn sang Trình Hoài, sau khi hồi thần, túm tay Đàm Trì, thấp giọng nhắc nhở: “Nói cái gì vậy? Có thể tùy tiện kêu mẹ sao?”

“Sao lại tùy tiện?” Đàm Trì thầm nói, bĩu môi không vui nhìn Trình Hoài.

Xem đi xem đi, mẹ vợ anh không vui rồi kìa.

Trình Hoài cười gọi: “Mẹ.”

Rồi ý vị thâm trường nhìn Đàm Trì.

Sao đột nhiên tích cực vậy?

Lúc này Đàm Trì mới vừa lòng, tán thưởng gật gật đầu.

Trẻ nhỏ dễ dạy! Không hổ là Alpha cậu coi trọng!

Ôn Nhược Lan trầm mặc nhìn Trình Hoài một lát, đè nén sóng to gió lớn xuống đáy lòng, vỗ vai anh nói: “Đứa nhỏ ngoan.”

Dứt lời, bà khẽ trách cứ nhìn Đàm Trì, “Đứa nhỏ này, nếu hôm nay mẹ không bắt gặp bọn con, có phải con không định nói cho mẹ luôn không?”

Không biết hai đứa này yêu đương từ khi nào? Nhìn bộ dáng này có lẽ Tiểu Trì là bắt nạt người ta.

Bắt Trình Hoài gọi bà một tiếng “mẹ”, chắc đang ở trong thời cuồng nhiệt.

“Được rồi được rồi.” Đàm Trì lắc lắc tay bà, làm nũng: “Chúng ta về nhà đi.”

Nói đoạn, cậu kéo Ôn Nhược Lan đi về phía Lamborghini, ba người lên xe, Ôn Nhược Lan nhìn tiểu khu ngoài cửa sổ, nghi hoặc không biết sao Đàm Trì không lên, nhíu mày hỏi: “Chúng ta đi đâu?”

“Về nhà á.” Đàm Trì nói.

Ôn Nhược Lan: “...?”

Không phải chung cư ở trên lầu sao?

Đàm Trì báo tên chung cư của Trình Hoài, giải thích: “Không xa lắm.”

“Hai đứa... Ở chung?” Ôn Nhược Lan nhíu mày hỏi.

“Sao lại kêu ở chung? Bọn con vốn dĩ ở cùng chỗ mà.” Đàm Trì cười nói.

Ôn Nhược Lan: “...!”

Trước giờ bà là người bình tĩnh, thấy biến không loạn thấy nguy không sờn, lại khiếp sợ trước lời ban nãy của con trai, hiện tại lại khiếp sợ đến độ nói không ra lời.

Vậy rốt cuộc là ở giai đoạn nào? Đều đã... hả?

Hết chương 29

Đoán xem chuyện gì xảy ra:))))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.